Báo Thù Dưới Ánh Trăng - Chương 43: Đạt Thành Giao Dịch
Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:28:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Vũ Trạch rốt cuộc gì?
Câu trả lời thực đơn giản.
Chính là thông qua việc kết nối với Bùi Tứ Nương, để thể gặp riêng Hình Bộ Thị Lang — vị đại thần tam phẩm nàng .
Có những lời, nhất định trực tiếp với đối phương mới hiệu quả.
với danh tiếng hiện tại của Ngụy Vũ Trạch, cùng sự chênh lệch địa vị giữa hai bên, nếu theo quy trình bái phỏng thông thường, chuyện đó gần như thể.
Bái của sẽ ném thùng rác, vĩnh viễn thấy ánh mặt trời.
Dĩ nhiên, ngoài mục đích , còn một lý do khác kém phần quan trọng:
Chỉ thông qua Bùi Tứ Nương, mới thể khiến Bùi Thị Lang giảm bớt cảnh giác.
Còn thăm dò tính xác thực của thông tin từ Vân Tịch, thì đây là phương pháp hiệu quả nhất.
Dù là Bùi Thị Lang Lữ Lương, đều là những lão hồ ly, bất kỳ hành động thăm dò nào của Ngụy Vũ Trạch cũng sẽ khiến họ cảnh giác cao độ.
một “ngốc bạch ngọt” nuôi dưỡng trong khuê phòng dễ đối phó hơn nhiều.
“Ngươi gặp phụ ?”
Bùi Tứ Nương mặc đối khâm bách hoa trường quần, tóc búi kiểu phụ nhân, nhướng mày hỏi.
Nàng khá bất ngờ với câu trả lời của Ngụy Vũ Trạch.
Trong phòng riêng của quán , Ngụy Vũ Trạch mỉm :
“Ta với Lữ Lương thù, tìm gây phiền phức. với năng lực của hiện giờ, đủ để điều đó.”
Bùi Tứ Nương hất cằm, kiêu ngạo :
“Bởi vì phụ sẽ cho phép.”
Một vị Thị Lang thực quyền — quả thật thể khiến Ngụy Vũ Trạch thể chống .
Hắn thản nhiên thừa nhận:
“ . Nên đối phó Lữ Lương, tiên thuyết phục phụ nàng. Đó cũng là lý do tìm đến nàng — gặp mặt ngài .”
Quý phụ nhân nghi hoặc:
“Ngươi chắc thể khiến phụ từ bỏ ?”
Đến nước , nàng hề che giấu ý định phế bỏ Lữ Lương.
Ngụy Vũ Trạch mỉm :
“Việc khó tại . Huống hồ, dù , thì với nàng cũng chẳng gì mất mát, ?”
Bùi Tứ Nương cau mày suy nghĩ, cuối cùng lời thuyết phục.
Đứng từ góc độ của nàng , nếu Ngụy Vũ Trạch , đó là một sự giải thoát.
Còn nếu , nàng cũng chẳng thiệt thòi gì — dù đều lợi.
Tuy , quý phụ nhân vẫn giữ sự cảnh giác nhạy bén, nghi ngờ hỏi:
“Ngươi nắm giữ thứ gì ? Còn nữa, ngươi chắc sẽ giúp? Chỉ vì ở ngoài phụ nữ khác ư?”
“Có những lời, nếu thì còn linh nghiệm nữa.” Ngụy Vũ Trạch khẽ, né tránh câu hỏi:
“Còn về việc vì chắc chắn...”
Hắn thở dài, chậm rãi:
“Bởi vì hiểu tâm tư phụ nữ. Ta cho điều tra về các ngươi, và , khi trò chuyện, càng khẳng định điều đó.”
Bùi Tứ Nương ngẩn , thán phục :
“Thảo nào, ngươi Thánh Nhân coi trọng, thu diện thủ.”
Nàng tin .
Bởi vì cùng là phụ nữ, nàng hiểu rõ: Nữ Đế sẽ cận với một nam tử chỉ vì vẻ ngoài.
Mà ai cũng , Ngụy Vũ Trạch chẳng tài cán gì nổi bật.
Vậy lời giải thích duy nhất chính là — thực sự hiểu tâm tư phụ nữ.
“Vậy... phu nhân đồng ý ?”
Ngụy Vũ Trạch dùng ngón tay thon dài nghịch chiếc chén sứ tinh xảo.
Bùi Tứ Nương đột nhiên mỉm , ánh mắt thoáng qua nét quyến rũ:
“Đây là ngươi đang cầu ? Vậy ngươi trả giá một chút.”
Ngụy Vũ Trạch nhướng mày: “Phu nhân gì?”
Lúc , bên ngoài lầu, khúc nhạc sân khấu đột nhiên trở nên êm dịu.
Trong phòng, quý phụ nhân với khuôn mặt như trăng rằm, phong vận kém thiếu nữ, đột nhiên dậy.
Một tay nàng tháo chiếc cúc áo cùng, mở rộng cổ áo, vòng n.g.ự.c khẽ đung đưa.
Như một đóa mẫu đơn nở rộ giữa gió xuân, nàng khẽ nghiêng , rơi lòng Ngụy Vũ Trạch.
Một tay vòng qua cổ , tay đặt chiếc cúc bồ đề lòng bàn tay, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Bùi Tứ Nương như hoa, ánh mắt chan chứa khoái cảm trả thù pha lẫn hận ý:
“Sử quân ngay bây giờ trả thù Lữ Lương ?”
Ở đây? Không ... Ngụy Vũ Trạch cũng chút kinh ngạc.
Theo tư liệu, Bùi Tứ Nương vốn là phụ nữ tuân thủ quy củ, từng vướng chuyện phóng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-thu-duoi-anh-trang/chuong-43-dat-thanh-giao-dich.html.]
Dù bây giờ nàng tỏ chủ động, nhưng sự cứng nhắc nơi eo lưng cũng lộ rõ sự gượng gạo và căng thẳng.
Nàng thực sự thích , chỉ là hận thù mờ lý trí.
Cùng là đại gia khuê tú, Tiểu Nhã thì dấn thuần thục, còn Bùi Tứ Nương chỉ như Đông Thi bắt chước Tây Thi.
“Phu nhân hà tất hạ .” Ngụy Vũ Trạch khẽ thở dài.
Bùi Tứ Nương hằn học :
“Tại thể, mà thì ?”
là yêu thì lú lẫn... Ngụy Vũ Trạch kích động con sư tử Hà Đông đang giận dữ .
Hắn nhạt, chỉ ngoài cửa, khẽ :
“Vách tường tai. Ta gặp Thị Lang đại nhân của ngài c.h.é.m c.h.ế.t trong ngõ hẻm nào đó.”
“Ngươi sợ ?”
Bùi Tứ Nương biến sắc, cũng nhận quá nông nổi.
Nha theo hầu bên ngoài tuy tín nhiều năm, nhưng vốn là của gia chủ, chừng sẽ đem chuyện về báo.
“Sợ?” Ngụy Vũ Trạch mỉm , học theo giọng điệu tà mị của Long Vương trong vở kịch, ghé sát tai nàng, thì thầm:
“Ta chỉ trả thù triệt để hơn. Đợi đến khi Lữ Lương tống ngục, chúng ở trong ngục... cho tận mắt chứng kiến, chẳng càng thú vị hơn ?”
Bùi Tứ Nương mở to mắt , kinh ngạc thoáng xao lòng — ngờ là như .
annynguyen
Trong lòng nàng nảy lên một cảm giác mong đợi mơ hồ.
Khi tiễn nàng rời khỏi phòng, chỉ còn một .
Ngụy Vũ Trạch cầm ly nguội uống cạn, dập tắt lửa giận trong lòng.
Trên gương mặt còn vẻ cợt, chỉ còn sự lạnh lùng tĩnh lặng.
Không đến việc vì Nữ Đế, ngay cả nguyên chủ cũng giữ trong sạch, thì Ngụy Vũ Trạch càng thể vì chuyện nhỏ mà mất đại cục.
Chỉ riêng phận phụ nữ , là một vũng nước đục thể chạm .
Nếu đợi đến khi Bùi Thị Lang sụp đổ, mà bản vì một phút buông lơi mà liên lụy, thì đúng là trò lớn nhất.
Tất cả , chỉ là một màn diễn.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Quỳ bước , :
“Đại nhân, Lữ phu nhân về .”
“Ừ.” Ngụy Vũ Trạch gật đầu.
Lần đầu tiên, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ.
Trên sân khấu, lão tướng quân đang cầm kiếm, mắt trợn trừng, vung đao c.h.é.m xuống thư sinh và đào kép.
“Chà, dù xuyên , quả nhiên vẫn là thích kịch. Chi bằng đến Giáo Phường Tư xem vũ nữ múa còn thú vị hơn.”
Ngụy Vũ Trạch tự giễu, lắc đầu, vẫn kiên nhẫn đợi đến khi vở kịch kết thúc.
Sau đó cùng Chu Quỳ rời bằng lối riêng.
“Đại nhân, chúng tiếp theo ?”
Chu Quỳ nắm chắc roi ngựa, đóng vai đ.á.n.h xe.
Lão viên ngửi thấy mùi quen thuộc của âm mưu, cảm giác Ngụy đại nhân sắp gây chuyện, trong lòng lo phấn khích.
“Tiếp theo ...”
Ngụy Vũ Trạch trong xe duỗi lưng, ngáp dài, lười biếng đáp:
“Về phủ.”
Người thợ săn thành công luôn cần đủ kiên nhẫn.
Khi lưỡi câu thả, dù đợi lâu, tay cầm cần cũng tuyệt đối lung lay.
Bát Phương Hí Lâu, hậu trường.
Một vở kịch kết thúc, tiếng hoan hô vang dội bên rèm.
Bên , các diễn viên lượt lui xuống, tháo bỏ trang phục.
“Hôm nay diễn .”
Ban chủ hí lâu mặc áo gấm, đội mũ mềm, ngón tay đeo nhẫn ngọc lục bảo, bước hậu trường, tìm đến kép chính đang nổi giữa đám đông, mỉm khen.
Kép chính tướng mạo tuấn tú, là Bùi Tứ Nương để mắt. Từ khi kinh thành đầu năm, nhanh chóng nổi danh ở Bát Phương Hí Lâu.
Hắn e thẹn : “Nhờ khách nhân ủng hộ.”
Ban chủ :
“Với trình độ của ngươi, cứ thế , đầy một năm nữa sẽ vững trong ba vị trí đầu của hí lâu. Biết , sẽ trở thành danh kép tiếp theo của kinh thành. Thật hiếm thấy, tuổi trẻ mà diễn xuất sâu như .”
Kép chính khiêm tốn, hề tỏ kiêu ngạo.
Đột nhiên hỏi:
“Ban chủ, hôm nay ở Vân Thủy Các, vị quý khách là ai? Dường như từ đầu đến cuối, y chẳng mấy khi lên sân khấu.”
“Ồ, vị đó ... là dễ đụng ...”
Nghe xong lời giới thiệu của ban chủ, trong mắt kép chính chợt lóe lên một tia sắc bén.
Trên thoáng qua một luồng d.a.o động cực nhỏ của thuật sĩ, biến mất.
“Thì , ngươi chính là Trang Thái Phó từng nhắc đến... Ngụy Vũ Trạch ?”