Báo Thù Dưới Ánh Trăng - Chương 32: Liệt Nhật Đương Không, Như Lâm Thâm Uyên

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ đó, những ngày giam trong ngục tối, câu vẫn như lưỡi dao, cắt tâm trí nàng từng đêm.

Vân Tịch dễ lời lung lay. Với lòng tin kiên định sư môn, nàng nhanh chóng tự thuyết phục rằng Ngụy Vũ Trạch chỉ là kẻ gian tà cố ý chia rẽ.

Nàng còn trách bản khi quá yếu đuối, đủ lý lẽ để phản bác, để bảo vệ sư môn trong danh dự cuối cùng.

Từ đó, nàng tưởng tượng vô cảnh trở thẩm vấn — khi , nàng sẽ hiên ngang đáp trả, vạch trần luận điệu sai trái của .

Ngụy Vũ Trạch bao giờ .

Không còn tra khảo, tra tấn, nước ớt, ghế hổ roi sắt như nàng từng nghĩ.

Thậm chí, bọn ngục từng nàng bằng ánh mắt dâm tà, nay cũng trở nên quy củ khác thường.

Không ai đoái hoài. Không ai chất vấn.

Như thể nàng quên lãng.

Ý nghĩ khiến Vân Tịch nhẹ nhõm, đau đớn.

Nhẹ vì chịu cực hình.

Đau vì — kẻ từng thề c.h.ế.t vì chính nghĩa — xem là vô dụng.

Đôi khi, nàng cũng nghĩ đến khả năng khác — rằng Ngụy Vũ Trạch cố ý giữ nàng , để giam riêng, hành hạ trong bóng tối.

tưởng tượng đều tan biến trong hôm nay, khi nàng kéo lên xe tù, áp giải giữa phố.

Phía xe là Lữ Lương — nổi danh “Thanh Thiên” của Đại Ngu.

Còn nàng, chỉ là “phản tặc”.

“Ha… là c.h.é.m đầu, lăng trì?”

Vân Tịch khẩy, môi nứt nẻ, giọng khản đặc. Ánh mắt rực cháy một tia kiêu hãnh cuối cùng.

Nàng hô lớn, với dân chúng sự thật, vạch trần “ngụy đế tà ác”, c.h.ế.t trong chính nghĩa.

miệng nàng nhét giẻ, chỉ phát tiếng “ư ử” yếu ớt, ngay cả c.ắ.n lưỡi tự vẫn cũng thể.

Hai bên đường, dân chúng chỉ bàn tán:

annynguyen

“Gái như mà cũng phản.”

“May mà Lữ Ngự Sử trừ hại cho dân.”

“Nghe ông chính trực, chẳng sợ quyền quý, đúng là Lữ Thanh Thiên!”

Danh tiếng Lữ Lương trong dân gian vốn cực — khác hẳn Ngụy Vũ Trạch, kẻ mang tiếng là “tà quan”, “cẩu quan”.

Vân Tịch rõ sự thật.

Nàng từng Trang Hiếu Thành về — một kẻ đạo đức giả, tâm tính méo mó, dùng ngôn từ vũ khí để hại , nấp vỏ bọc “chính nghĩa”.

Nghe những lời ca ngợi , Vân Tịch cảm thấy lạnh buốt nơi tim.

Cái lạnh đến từ gió thu, mà từ nỗi tuyệt vọng sâu trong đáy lòng.

Đây là cái c.h.ế.t mà nàng từng tưởng tượng.

Hy sinh tính mạng của để bàn đạp cho danh tiếng của một tên cẩu quan...

Vân Tịch vùng vẫy điên cuồng, gông sắt va đập leng keng, ánh mắt lóe lên tia oán hận.

Giờ khắc , hiểu , nàng nhớ đến Ngụy Vũ Trạch.

Ít nhất — tên tay sai của Nữ Đế từng che giấu việc là một kẻ tiểu nhân.

Nếu chọn giữa hai cái ác, … dường như đáng tin hơn.

Hơn nữa, dù thừa nhận, nhưng Vân Tịch rõ — việc nàng hành hạ, sỉ nhục trong ngục tối, chính là nhờ mặt mũi của Ngụy Vũ Trạch.

So sánh , kẻ nàng từng căm ghét nhất hóa … “hiền lành” nhất.

Tiếc , nàng sẽ chẳng còn cơ hội gặp nữa.

“Ha ha, đại nhân, nữ tặc còn la hét nữa kìa!”

Một tên quan sai đến bên Lữ Lương, nịnh nọt, ánh mắt khinh bỉ liếc về phía xe tù.

Lữ Lương — đàn ông trung niên, năm mươi tuổi, mặc quan bào xanh chàm, đầu đội mũ ô sa, râu dê tỉa gọn — ngẩng cao đầu, dáng vẻ chính khí lẫm liệt.

Hắn thong thả cất giọng, như thể đang giảng đạo lý giữa chốn công đường:

“Một quân cờ thí của phản tặc, để trong tay họ Ngụy chỉ là lãng phí. Hôm nay bản quan sẽ cho — thế nào mới là cách ‘dụng nhân’ đúng đắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-thu-duoi-anh-trang/chuong-32-liet-nhat-duong-khong-nhu-lam-tham-uyen.html.]

Trong mắt ánh lên niềm kiêu ngạo.

Không chỉ vì sự tán dương của bách tính dọc đường, mà còn bởi — “cướp” trong tay Ngụy Vũ Trạch.

Từ Nữ Đế khiển trách vì đàn hặc thất bại, Lữ Lương vẫn nuôi mối hận với Ngụy Vũ Trạch.

Tuy phe “Lý Đảng” che chở, giáng chức, nhưng danh tiếng tổn hại nặng nề.

Còn Ngụy Vũ Trạch — kẻ hạ bệ — Nữ Đế trọng dụng.

Chuyện đó khiến Lữ Lương hận đến nghiến răng.

Khi tin Ngụy Vũ Trạch giao nhiệm vụ truy bắt Trang Hiếu Thành, nếu thành sẽ chịu tội, và rằng trong phủ nha một nữ phạm nhân tên “Vân Tịch” là manh mối trọng yếu — lập tức nảy chủ ý.

Dựa mối quan hệ trong triều, Lữ Lương lấy “lệnh đề hình” của Hình Bộ, hợp thức hóa việc thẩm vấn và áp giải nữ tặc.

Hắn ba mục đích.

Một — cướp công, moi tin tức quan trọng từ miệng Vân Tịch để lập công.

Hai — nịnh bợ tướng quốc, phục hồi địa vị trong phe “Lý Đảng”.

Ba — đơn giản là để hả giận, đạp lên đầu Ngụy Vũ Trạch mà dẫm.

Còn chuyện đắc tội với Ngụy Vũ Trạch ư?

Trong mắt , tên chẳng là gì cả.

Huống hồ, lưng còn Lý tướng quốc — núi cao vững chãi.

Đắc tội với một viên “phó sứ” nhỏ bé để đổi lấy vinh quang và ân sủng của thượng cấp — chẳng cần do dự.

Nếu lúc , Lữ Lương rằng hai Trương gia — kẻ từng cùng phe , hợp sức chống Ngụy Vũ Trạch — lôi chiếu ngục đêm qua, cả gia tộc đang run rẩy chờ xét xử,

lẽ tự tin đến .

Giữa lúc Lữ Lương còn đang dương dương đắc ý, đoàn xe bỗng khựng .

Một bộc tòng mặc thanh sam trong đám đông tiến , chặn ngay giữa đường, chắp tay :

“Lữ Ngự Sử, đại nhân nhà gặp ngài.”

“Kẻ nào dám chặn đường—”

Một tên quan sai áp giải kịp quát xong, thấy lấy lệnh bài khắc hình rồng mây, ánh sáng phản chiếu chói mắt.

Lữ Lương nhận ngay, sắc mặt biến đổi, lập tức thu dáng ngạo mạn, hỏi nhỏ:

“Viên công… ở gần đây ?”

.”

Lữ Lương vội vã lệnh dừng xe tù, chỉnh y quan, đích theo nọ đến chiếc xe tứ mã xa hoa, màn che bằng gấm tím, bốn góc thêu mây lành — biểu tượng chỉ bậc quyền thần mới dám dùng.

Hắn cúi thấp , gần như quỳ xuống, giọng cung kính:

“Ti ti chức Lữ Lương, tham kiến Viên công.”

Trong triều đình Đại Ngu, dù phe phái chia rẽ, quyền tranh phức tạp, nhưng danh nghĩa, Đô Sát Viện vẫn là cơ quan giám sát tối cao —

Viên Lập, với chức Ngự Sử Đại Phu, chính là thượng cấp trực tiếp của .

Trong xe ngựa.

Ngụy Vũ Trạch thấy giọng quen thuộc bên ngoài — giọng của Lữ Lương, kẻ từng đàn hặc giữa điện Kim Loan, suýt khiến mất đầu — nay khúm núm, giọng run run, khỏi thấy buồn .

Viên Lập thản nhiên, chậm rãi hỏi vài câu.

Lữ Lương dám giấu giếm, chỉ cúi đầu đáp rằng:

“Bẩm Viên công, thần nhận lệnh điều động của Hình Bộ, nên áp giải nữ phạm để thẩm vấn, theo phép tắc.”

Nghe xong, Viên Lập khẽ gật đầu.

Trong giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa lạnh lẽo đến rợn :

“Ồ? Bản quan — Ngự Sử của Đô Sát Viện , từ khi nào lệnh điều động của Hình Bộ?”

Bên ngoài xe.

Ánh nắng chói chang như thiêu đốt, nhưng trán Lữ Lương lập tức túa mồ hôi lạnh.

Mỗi chữ của Viên công vang lên, như một nhát búa đập xuống đáy tim

khiến cảm giác, chỉ cần đáp sai một câu thôi… là cả sẽ đẩy xuống vực thẳm.

Loading...