Báo Thù Dưới Ánh Trăng - Chương 17: Manh Mối Bất Ngờ

Cập nhật lúc: 2025-09-09 14:52:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngụy Vũ Trạch theo Châu Nhi rời , tiến về phía hậu trạch.

Chỉ khi xa, khí ngưng trệ trong phòng mới bắt đầu lưu thông trở .

"Oa——" Những vị khách còn đều dậy, chén đĩa va , ai nấy kinh ngạc.

"Lại chuyện như ..."

"Xì… bài thơ của vị Ngụy công tử rốt cuộc là gì mà thể vượt qua Lý công tử..."

"Ẩn tàng sâu như , chẳng lẽ đây khiêm nhường uống rượu, tài hoa lộ, chỉ vì lười tranh đấu, đến phút chót mới tay quyết định?"

Khách mới đến nổi giận:

"Có mờ ám, chắc chắn mờ ám! Không ngờ chủ nhân nơi cũng chỉ mặt mà đánh giá !"

Những vị khách quen bên cạnh liền sang bảo vệ Tiểu Nhã:

"Tiểu Nhã cô nương tuyệt đối nông cạn, chắc chắn Ngụy công tử tài năng xuất chúng."

Danh tiếng “chỉ coi trọng tài hoa” của Tiểu Nhã từ đến nay phát huy tác dụng, những hâm mộ lập tức bảo vệ uy tín nàng.

Một kẻ mới đến tiếp tục:

"Vị đài , ngươi gần , hãy xem, bài thơ kinh thiên động địa rốt cuộc là gì?"

Đổng thư sinh ngẩn , nhưng vẫn điềm tĩnh. Kể cả Lý công tử cố giữ phong độ, cũng tiến lên chắp tay hỏi:

"Huynh đài thể tiết lộ đôi chút, để thua cũng sáng tỏ."

Đổng thư sinh im lặng một lát, dậy, phủi áo, quanh :

"Bài thơ của Ngụy công tử khiến suy ngẫm, các vị cần hỏi kỹ, còn kém xa!"

Nói xong, đầu bỏ , chút lưu luyến. Chỉ để một đám khách nhân ngơ ngác .

Đổng thư sinh giác ngộ: sự mê đắm với Tiểu Nhã tan biến như mây khói.

Cái gọi là “chỉ coi trọng tài năng”, rốt cuộc cũng chỉ là hình tượng.

annynguyen

“Ngụy một lời đánh thức kẻ mộng du, thật sự là bậc thầy của .”

Đổng thư sinh bước trong đêm, cảm thấy những đạo lý học qua nhiều năm sách, bằng một câu của Ngụy Vũ Trạch thấu triệt.

Đi khỏi con hẻm, bộ qua hai con phố, bỗng thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đỗ đó, hai tên gia đinh cúi đầu:

"Đại thiếu gia!"

Đổng thư sinh “ừm” một tiếng, vẻ ngoài bình thường biến mất, bằng khí chất quý tộc của công tử nhà giàu.

Hắn bước xe, bộ áo dài tinh xảo, đeo viên ngọc bội giá trị nhỏ, :

"Về phủ."

Một tên gia đinh tín nhận tâm trạng chủ nhân , thận trọng:

"Thiếu gia, một ả 'tài nữ' tầm thường, chỉ cần sai gọi , cần quan tâm..."

Đổng thư sinh xua tay, đột nhiên hỏi:

"Các ngươi trong kinh thành gia tộc họ Ngụy nào…"

Nói nửa câu, im lặng, lắc đầu :

"Thôi, chuyện gì."

Quân tử chi giao đạm như nước, gặp gỡ hà tất thiết? Nếu Ngụy Vũ Trạch cũng quyền quý trong kinh thành, hai sớm muộn gì cũng gặp .

Hai tên gia đinh , cảm thấy vị thiếu gia vốn “nghiện sách đến ngốc” giờ vẻ khác lạ…

Hậu trạch.

Ngụy Vũ Trạch bước , thấy Tiểu Nhã đợi sẵn hành lang.

Thấy đến, nàng vội cúi :

"Tiểu Nhã sứ quân đại giá, thất lễ thật, mong sứ quân tha thứ."

Rõ ràng, với danh tiếng của Ngụy Vũ Trạch trong kinh thành, đối phương đến .

Còn việc giả mạo , Tiểu Nhã hề nghi ngờ: một là chẳng ai dám giả mạo , hai là dung mạo trùng khớp với lời đồn.

Nàng cúi sâu, tấm voan mỏng n.g.ự.c giờ cởi bỏ, lộ vùng da trắng nõn.

Ngụy Vũ Trạch bình thản, để ý, bước thẳng phòng. Hương thơm ấm áp phảng phất, sàn trải thảm lụa, phòng ốc trang trí tao nhã, bình phong ngăn cách giường ngủ và phòng khách.

"Có cần giày ?" Ngụy Vũ Trạch hỏi theo thói quen từ kiếp .

"Hả? Không, tất nhiên cần." Tiểu Nhã ngẩn , vội đáp.

Sau đó đuổi hết tỳ nữ, tự tay dâng rót nước.

Ngụy Vũ Trạch vui vẻ xuống bên bàn thấp, Tiểu Nhã nãy còn giữ vẻ khó gần, giờ tất bật hầu hạ, khỏi :

"Không cần căng thẳng như , ngươi cũng xuống , danh tiếng của bản quan đáng sợ đến thế ?"

Tiểu Nhã thầm nghĩ… mặt lộ, nhưng theo lời xuống đối diện, giận oán:

"Sứ quân đừng dọa ."

"Ha ha," Ngụy Vũ Trạch , quen thuộc bước vai trò phản diện, ánh mắt đầy tự tin…

"Từ lâu Thanh Liên Tiểu Trúc một mỹ nhân tuyệt sắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên tầm thường."

"Sứ quân đùa , gì đáng gọi là danh tiếng."

Hai hàn huyên đôi câu, khí dần trở nên thoải mái hơn.

Tiểu Nhã thấy mặt hề tức giận, cõi lòng bồn chồn cũng yên .

Quan sát kỹ, nàng khỏi thán phục, nghĩ thầm: trách Nữ Đế để mắt đến Ngụy Vũ Trạch, chỉ riêng dung mạo đủ tuấn tú.

Nàng nghĩ, cũng ngày “tỷ ” với Nữ Đế, trong lòng khỏi chút mong đợi.

Ngụy Vũ Trạch thấy thần sắc nàng thoải mái, từ từ chính đề:

"Ta hôm nay xuất hiện ở đây, cô nương dường như ngạc nhiên lắm?"

Chỗ ngạc nhiên ở đây, là sự xuất hiện của , mà là với phận “nam sủng của Nữ Đế”, xuất hiện ở một nơi riêng tư như thế .

Tiểu Nhã đôi mắt long lanh, đôi môi mỏng mà đầy đặn khẽ mím, :

"Ta cũng từng tiếp đãi một khách nhân, những trong nhà ' hổ', đặc biệt thích ngoài tìm vui."

Nàng liếc một cái ánh mắt “ hiểu”.

Khá lắm… ngươi hiểu hết đấy… những kẻ sợ vợ ở nhà quản thúc, nên thích ngoài tìm đàn bà để thể hiện uy phong … Ngụy Vũ Trạch thầm chế giễu.

Tiểu Nhã thể một đưa Thanh Liên Tiểu Trúc lên danh tiếng, quả thực bản lĩnh.

"Hừ, ngươi dám phỉ báng Thánh thượng như , nếu truyền ngoài, đó là tội c.h.é.m đầu đấy." Ngụy Vũ Trạch .

Tiểu Nhã giả vờ kinh hãi, lóc xin tha, phong thái nữ nhi đủ, chỉ coi như đang đùa giỡn.

Ngụy Vũ Trạch cũng tức giận, cho qua.

Dưới sự hầu hạ của nàng, ăn một miếng trái cây, chuyển đề tài:

"Nói đến đây, cướp mất cơ hội của Lý công tử Quốc Tử Giám bên ngoài, chắc sẽ tức giận, ngươi sợ ? Nghe qua là Trương Xương Thạc, Hàn Chúc…"

Tiểu Nhã ý chí cầu sinh mãnh liệt:

"Cái gì Lý công tử, so với thể diện của sứ quân?"

Dừng một chút, ấm ức :

"Còn nếu vì thế mà oán hận , chẳng là bất mãn với sứ quân ? Nghĩ cũng dám ."

Khá lắm… ngươi khéo nịnh đấy, tâm lý đàn ông ngươi nắm chặt … Ngụy Vũ Trạch thầm khen, đang định nhân cơ hội dẫn dắt sang chuyện nhà họ Trương.

Bỗng Tiểu Nhã tiếp:

"Hơn nữa, cũng sợ . Như Trương Xương Thạc mà nịnh bợ, Ngụy sứ quân, cũng quen ."

??

Ngụy Vũ Trạch đầu nổi lên hai dấu hỏi, nhận manh mối, tùy ý hỏi:

"Trương Xương Thạc quen với ngươi thế nào?"

Trong tình báo, chỉ nhắc đến Trương Xương Cát là khách quen nơi .

Tiểu Nhã đáp:

"Trương sứ quân cũng như đại nhân , thường xuyên đến chỗ chơi. Nói thì còn là Trương hiệu úy, tức là của ngài giới thiệu đến."

Khoan

Ngụy Vũ Trạch cảm thấy rối rắm.

Vậy là Trương Xương Cát – tên võ phu – đến Thanh Liên Tiểu Trúc , đó với tư cách “hội viên cũ”, giới thiệu trưởng đến, trở thành “hội viên mới”.

Phong khí Đại Ngu phóng túng đến thế ?

Ta mà… Trương Xương Thạc – tên giả nhân giả nghĩa – ly hôn hai năm, tái giá, lấy lòng Nữ Đế, nhưng cũng hề lui tới chốn phong trần. Dù tham gia hội văn chính thức, cũng qua đêm…

Giữ trong sạch như , thật sự hợp với bản chất tiểu nhân của

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-thu-duoi-anh-trang/chuong-17-manh-moi-bat-ngo.html.]

Bây giờ thì rõ , Trương Xương Thạc bề ngoài gần nữ sắc, kỳ thực lưng cũng ít bận rộn.

"Ồ, đến đây, đại nhân là do Trương sứ quân giới thiệu đến ?" Tiểu Nhã chậm hiểu, tò mò hỏi.

Tuy nàng lanh lợi, giỏi đoán ý đàn ông, nhưng phận thấp kém, thể tiếp cận những thông tin cơ mật.

, nàng hề mối tư thù giữa Ngụy Vũ Trạch và Trương gia.

Chỉ cho rằng đều là đồng liêu ở Bạch Mã Giám, Ngụy Vũ Trạch lẽ do bọn họ tiến cử.

"Không ," Ngụy Vũ Trạch mỉm , tò mò hỏi:

"Trương cũng là trong giới, đúng là duyên phận, chỉ là xưa nay thấy ở ngoài qua đêm."

Tiểu Nhã xưng hô thiết, tưởng hai quan hệ , bèn :

"Trương sứ quân rốt cuộc là bậc đại tài tử, hẳn là lộ diện. Mỗi đến uống rượu, đều sai đưa tin , hẹn giờ giấc… hoặc nhắn .

Đại nhân nếu đến, cũng thể , cần cùng những ở tiền sảnh, đỡ mang tiếng ."

Hừ, cứ như danh tiếng của lắm … Ngụy Vũ Trạch nên trách ai, xoay chén rượu, hỏi:

"Trương thường ngày khi trò chuyện uống rượu với , là hoạt ngôn, thao thao bất tuyệt, dẫn kinh trích cú. Cũng nhờ , mới nhiều chuyện mới mẻ trong kinh thành… Hắn nhắc đến với ngươi ?"

Tiểu Nhã hai tay nâng bình rượu, rót đầy cho , ngạc nhiên lắc đầu:

"Trương sứ quân ở chỗ nô gia miệng kín, cực ít khi , mỗi nô gia bắt chuyện, cũng chẳng mấy để tâm."

Không bất ngờ.

Trương Xương Thạc, kẻ ngụy quân tử đó quả nhiên cẩn trọng.

Nếu , Tiểu Nhã đến nỗi quan hệ giữa hai chẳng mấy hòa thuận.

"Vậy Trương hiệu úy thì ?" Ngụy Vũ Trạch hỏi như đang tán gẫu.

Nhắc đến Trương Xương Cát, Tiểu Nhã chút vui, hờn dỗi:

"Nhị lang Trương gia là kẻ thô lỗ, chẳng thương hoa tiếc ngọc, nhưng khác với trưởng, lắm lời, còn thích dạy nô gia chuyện, thậm chí ban đêm còn mớ..."

Hắn dạy ngươi gì… Ngụy Vũ Trạch lòng hiếu kỳ bùng cháy, nhưng cố nén , tập trung điểm " mớ".

Có chút bất ngờ.

Chẳng trách, Trương Xương Cát là Kinh Doanh hiệu úy, nhưng cực ít khi qua đêm trong doanh, dù là phiên trực tuần đêm, cũng canh ba nửa đêm về nhà ngủ. Lại thói quen .

"Ồ? Hắn với ngươi chuyện gì về triều đình, Kinh Doanh ?" Ngụy Vũ Trạch trong lòng mừng rỡ, hỏi.

Tiểu Nhã định trả lời, chợt tỉnh ngộ, mím môi, mắt phượng long lanh , hình uốn éo, tiến gần, bàn tay mềm mại vuốt xuống, thở thơm như hoa lan:

"Đêm khuya, nô gia hầu hạ đại nhân nghỉ ngơi, chuyện gì đổi chỗ ?"

ngay đó, bàn tay nàng Ngụy Vũ Trạch giữ chặt.

Chỉ thấy khuôn mặt luôn nở nụ của , đôi mắt nheo , trầm giọng :

"Sao, chuyện gì tiện ?"

Tiểu Nhã ngẩn , vội lắc đầu: "Không ..."

Ngụy Vũ Trạch nàng chằm chằm, quả quyết:

"Ngươi , nhưng trả lời ."

Tiểu Nhã hoảng hốt:

"Nô gia gì? Sứ quân đang gì? Nô gia hiểu!"

Ngụy Vũ Trạch lắc đầu, nụ mặt tắt ngấm:

"Ta hỏi ngươi Trương Xương Cát gì quan trọng ."

Tiểu Nhã do dự một chút, nở nụ :

"Sứ quân hóa trách chuyện , cũng chẳng gì quan trọng, là những chuyện đám đàn ông các ngươi quan tâm, như hôm nay bệ hạ nổi giận? Viên quan nào gặp xui xẻo… lặt vặt vô vị..."

"Không đúng," Ngụy Vũ Trạch bình tĩnh :

"Nếu chỉ là những chuyện , ngươi ngập ngừng? Nhất định là điều gì đó, tiện cho ."

Hắn vốn đến với mục đích thẩm vấn, quan sát nàng tự nhiên kỹ.

Tiểu Nhã ngẩn , oán trách:

"Đại nhân đa nghi quá, nô gia chỉ nghĩ rằng miệng nên kín đáo, nên tùy tiện tiết lộ chuyện của các đại nhân, như sứ quân hôm nay gì, nô gia cũng tuyệt đối hé răng nửa lời với khác."

Cách hợp lý.

Ngụy Vũ Trạch dựa thực lực võ phu Phàm Thai trung phẩm, thể rõ nhịp tim của Tiểu Nhã lúc đập nhanh bất thường.

Trong cổ tay, tốc độ m.á.u chảy cũng tăng nhanh…

Đây là biểu hiện của sự chột , căng thẳng.

Hắn mất hết nụ , sắc mặt lạnh lùng, đủ để lộ một tia tàn ác:

"Không, ngươi là sợ sai, đắc tội với Trương gia."

"," lạnh:

"Ngươi dám đắc tội bọn họ, dám đắc tội ?"

Bàn tay dùng sức, cổ tay mảnh mai của Tiểu Nhã lập tức đau đớn.

Nàng sợ hãi!

Lúc , những tin đồn về Ngụy Vũ Trạch hiện lên trong đầu, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Người mặt, quân tử, mà là kẻ tiểu nhân tàn bạo!

"Không… dám..."

Tiểu Nhã hoảng loạn, nàng vốn ý chí kiên định như Vân Tịch, lúc run rẩy.

"Là dám đắc tội , dám ?"

Ngụy Vũ Trạch sắc mặt âm hiểm, tay từ đĩa trái cây rút một con d.a.o gọt hoa quả, khẽ đưa lên cổ trắng ngần của Tiểu Nhã, giọng như ma quỷ:

"Ngươi , hôm nay đến đây vì ?"

"Không… ..."

Ngụy Vũ Trạch :

"Ta phụng mệnh hoàng thượng, điều tra vụ án phản loạn của bọn nghịch tặc Khuông Phủ Xã, tra đến Trương Xương Cát, nửa năm nay thường xuyên đến Thanh Liên Tiểu Trúc, tư tình với ngươi…

Hừ, mà ngươi từ chối trả lời, giúp che giấu… Ta lý do để nghi ngờ, phận thật sự của ngươi chính là nghịch tặc Khuông Phủ Xã ẩn náu trong kinh thành!"

Tiểu Nhã sợ đến mặt trắng bệch.

Nghịch tặc, Khuông Phủ Xã… nàng hiểu nặng nhẹ, cũng đây là tội c.h.é.m đầu, thậm chí tru di cửu tộc.

Trong lòng vốn sợ hãi, chụp cho cái mũ lớn , hồn vía lên mây:

"Nô gia nghịch tặc, …"

Ngụy Vũ Trạch trầm giọng:

"Là , đợi ném Chiếu Ngục, tra tấn một phen, liền ."

"Trước mặt ngươi hai con đường: đường sống, hoặc đường chết, chọn thế nào, ngươi tự quyết định."

Chiếu Ngục… nơi chín c.h.ế.t một sống.

Tiểu Nhã sụp đổ, nước mắt tuôn rơi, lóc :

"Nô gia , nô gia hết! Chỉ cầu đại nhân khoan dung!"

Sớm phối hợp như hơn ?

Cứ bắt đóng vai ác… Ta thật sự dọa phụ nữ… Ngụy Vũ Trạch lẩm bẩm, đột nhiên buông tay, ném Tiểu Nhã trở bên bàn.

Hắn thu vẻ hung dữ, khôi phục dáng vẻ quân tử ôn hòa, nụ nở mặt, ôn tồn :

"Nói ."

Lúc , mới là tính cách thật sự của .

Tiểu Nhã tóc tai rối bời, áo xống xộc xệch, mặt đầy nước mắt, run rẩy quỳ thảm, như từ địa ngục trở về dương gian.

Nhìn thấy Ngụy Vũ Trạch thể tự do chuyển đổi giữa hai trạng thái, nàng càng thêm kinh hãi, tin đồn quả nhiên sai.

Diện thủ của Nữ Đế chính là một con lang đội lốt .

"Nô… nô gia nên bắt đầu từ …" Nàng nức nở.

Ngụy Vũ Trạch nhẹ nhàng dẫn dụ:

"Ngươi giấu điều gì nhất, thì điều đó."

Tối nay đến đây, vốn chỉ là thử vận may, ngờ tin vui ngoài dự kiến.

Điều khiến Tiểu Nhã cam chịu đắc tội với cũng , chắc chắn đơn giản.

… Trương Xương Cát chỉ là một Kinh Doanh hiệu úy quèn, dù tàn bạo, coi mạng như cỏ rác, ức h.i.ế.p kẻ yếu, cũng thể phạm đại sự gì.

câu tiếp theo của Tiểu Nhã khiến sửng sốt:

"Nô gia… từng Trương Xương Cát trong lúc ngủ say, rằng hình như bí mật vận chuyển hỏa khí đến Tĩnh Vương phủ…"

Sắc mặt Ngụy Vũ Trạch đại biến.

Loading...