Báo Thù Dưới Ánh Trăng - Chương 11: Bích Họa Võ Thần

Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:56:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy Vũ Trạch nghiêm túc :

“Tiểu tử xin ghi nhớ.”

Hải công công thấy nghiêm túc, khẽ:

“Không cần căng thẳng, tà đạo thuật sĩ hành tung ẩn giấu, lượng ít, cũng dễ gặp .”

Ngụy Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm:

“Ngài hãy tiếp tục .”

Hải công công điềm tĩnh giải thích:

“Truyền thừa thuật sĩ thể sai khiến nhiều thần minh, hoặc chỉ tu luyện một vị, cố định. Cảnh giới và thực lực họ phụ thuộc sức mạnh thần minh và độ sâu của sự giao tiếp. Hiện nay, thế gian, hai thuật sĩ mạnh nhất đều ở kinh thành. Ngươi chắc chắn : lão Thiên Sư đời của Thiên Sư Phủ, Trương Diễn Nhất, và Thủ tọa trụ trì Thần Long Tự, Huyền Ấn đại sư.”

Ngụy Vũ Trạch gật đầu, hai cái tên Từ Băng Linh nhắc đến.

Hắn tò mò:

“Họ là cảnh giới gì? Nhân Tiên ?”

Hải công công lắc đầu:

“Trong năm cảnh giới, Nhân Tiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết, xuyên suốt lịch sử chỉ đếm đầu ngón tay, và đều nghi ngờ. Hiện tại, tu luyện giả mạnh nhất mới đạt ‘Thiên Nhân cảnh’, tổng cộng bốn , gọi là ‘Tứ Thiên Nhân’.”

Ngụy Vũ Trạch kinh ngạc:

“Bốn vị Thiên Nhân… hai thuật sĩ, hai còn là võ nhân ?”

Hải công công gật đầu lắc đầu:

“Một là võ phu Thiên Nhân cảnh, ở bờ biển Đông Hải, bên Thanh Sơn, đang đột phá Nhân Tiên, nhiều năm xuất quan. Còn cuối cùng, ngươi đoán xem?”

Ngụy Vũ Trạch sững , một suy đoán chợt lóe trong lòng:

“Chẳng lẽ là…”

Hải công công mỉm :

. Vị Thiên Nhân thứ tư, chính là Nữ Hoàng Bệ hạ của chúng — Từ Băng Linh, cũng là võ phu Thiên Nhân cảnh trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay.”

Ngụy Vũ Trạch dù đoán , vẫn khó che giấu sự kinh ngạc. Nữ Đế tu vi cảnh giới cao, nhưng ngờ nàng là một trong bốn mạnh nhất hiện nay. Không trách nàng thể một đối đầu ngàn quân, trấn áp chính biến Huyền Môn. Khí chất của nàng luôn xuất trần, giống phàm nhân.

Hải công công thêm:

“Thiên Nhân cảnh của Bệ hạ mỹ, mượn long khí ngôi vị hoàng đế mới đạt, nhưng với thiên tư Bệ hạ, chẳng bao lâu nữa sẽ viên mãn.”

Ngụy Vũ Trạch trầm tư, bông đùa:

“Thiên Nhân cảnh mỹ… nếu thiếu âm dương hòa hợp, lẽ thể góp phần sức mọn.”

Rồi tỉnh ngộ:

“Ngài Bệ hạ là Thiên Nhân cảnh trẻ tuổi nhất, chẳng lẽ nhờ truyền thừa hoàng thất?”

Hải công công gật đầu:

“Vậy giờ ngươi nên , tạo hóa ưu đãi đến mức nào. Truyền thừa bí mật hoàng thất Đại Ngu là do Thái Tổ Hoàng đế sáng tạo, tổng hợp tinh hoa trăm nhà, kết hợp hệ thống thuật sĩ và võ nhân, tạo mạch truyền thừa đỉnh cao. Đây là pháp môn chính thống, tốc độ tiến bộ nhanh nhất, giới hạn cao nhất.”

Lão thái giám dừng bước, Ngụy Vũ Trạch quanh mới nhận họ sâu trong Võ Công Điện. Nơi đây là sân viện với một tòa lầu cổ tháp năm tầng, kiến trúc mang dấu thời gian, cột gỗ sơn đỏ phai màu, giữa các viên gạch mọc cỏ dại.

Ngụy Vũ Trạch ngẩng đầu, tòa lầu, tâm thần bất giác tĩnh lặng, tạp niệm đều dịu .

Hải công công :

“Đến đây, ngươi thể tầng một, chiêm ngưỡng bích họa Thái Tổ Hoàng đế để .”

Ngụy Vũ Trạch tò mò:

“Bích họa?”

Hải công công :

“Truyền thừa do Thái Tổ sáng tạo, tên là ‘Võ Thần’. Trên thế gian hàng trăm thần minh, nhưng duy nhất ‘Võ Thần’. Ý nghĩa truyền thừa là võ phu đem thiên địa vĩ lực quy về bản , mỗi cử động đều khí tượng vạn thiên, biến thể thành Tiên Thần đại địa.”

Ngụy Vũ Trạch kinh ngạc:

“Khí phách lớn thật… luyện chính thành thần minh ?”

Hải công công tiếp:

“Chỉ tiếc, truyền thừa Thái Tổ đặc biệt, thể ghi chép giấy. Nên lão khắc năm mặt bích họa, bên trong chứa năm cảnh giới. Ngươi là võ nhân Phàm Thai cảnh, thích hợp tham ngộ bức họa đầu tiên – ‘Võ Thần Đồ’.”

Võ Thần Đồ… tên thôi thấy bá khí ngút trời… Ngụy Vũ Trạch trong lòng dâng lên niềm phấn khích.

khi thấy tấm bích họa bằng đá to cỡ bức bình phong giữa tầng một, vẻ mặt lập tức sững sờ.

Hắn sang Hải công công, ánh mắt nghi hoặc:

“Ngài gọi đây là… ‘tranh’?”

Trong lòng như hét: Ngươi chắc đùa chứ?

Trên bề mặt đá xám trắng, chỉ là những vết khắc lộn xộn, lồi lõm, phác họa lờ mờ núi non. Một hình que cỡ bàn tay núi, phía biển mây phác bằng nét đơn giản, cùng nửa vầng mặt trời.

Ừm… so với tưởng tượng, bức “Võ Thần Đồ” mắt chẳng khác gì bức “Tiểu Kê Trác Mễ Đồ” của Chúc Chi Sơn trong “Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương” của Tinh Gia.

Hải công công mỉm :

“Ngươi nghi ngờ tài nghệ của Thái Tổ?”

“Không dám!” Ngụy Vũ Trạch vội vàng:

“Tranh của Thái Tổ Hoàng đế phiêu diêu tự tại, câu nệ tiểu tiết, chỉ là tại hạ mắt kém…”

Hải công công xua tay:

“Người trẻ tuổi chịu đùa. Tranh của Thái Tổ quả thật xí, Bệ hạ cũng từng riêng nhiều . tranh , quan trọng là cái ‘ý’ ẩn chứa bên trong!”

Ngụy Vũ Trạch chậm rãi nhíu mày: “Ý?”

Lão hoạn quan mặc áo mãng bào “ừm” một tiếng, từ tay áo lấy một viên đan dược bọc giấy vàng:

“Đây là ‘Dưỡng Thần Đan’. Ngươi uống , xếp bằng, đợi dược lực kích hoạt khí huyết , thần hồn lớn mạnh, ngươi sẽ thử cảm nhận cái ‘ý’ trong bích họa, tiến minh tưởng, lĩnh ngộ truyền thừa Võ Thần…

Nếu tu hành thành tựu, thần hồn cường đại, chỉ cần đây cũng lĩnh ngộ . căn cơ ngươi yếu, cần dược lực hỗ trợ mới dễ dàng hơn.”

Vòng vo yếu kém … Ngụy Vũ Trạch tuân theo, xếp bằng chờ đợi, tò mò hỏi:

“Sau khi tiến minh tưởng, gì?”

Hải công công giải thích:

“Lần đầu quán tưởng, ngươi sẽ bước thế giới trong tranh, tạm thời dừng ở đó. Không cần gì, chỉ .”

Thần bí quá… Ngụy Vũ Trạch tĩnh tâm, chăm chú bức bích họa. Không lâu , đan điền nóng lên, khí huyết sôi trào, đầu óc tỉnh táo, giữa trán căng phồng, lục thức nhạy bén.

Hắn tiếng gió rít, vết khắc tường đá nhấp nhô như sóng nước dập dờn.

“Bất kể thấy gì, đừng kinh ngạc. Ngươi đang ở trong tranh, thứ thật…” Giọng lão công công dần nhỏ .

Trong khoảnh khắc, Ngụy Vũ Trạch như chìm biển sâu, âm thanh nhấn chìm, ánh sáng bóng tối nuốt trọn. Cảm giác mất trọng lực mãnh liệt, bám víu, chìm xuống đáy biển.

Tối đen tuyệt đối kéo dài mười nhịp tim, bóng tối tia nắng ban mai rực rỡ xé toạc.

Trời đất sáng bừng. Ngụy Vũ Trạch nhận xung quanh còn hoàng cung, Hải công công cũng biến mất. Hắn đỉnh núi cao ngất, mắt dãy núi xanh biếc trải dài vô tận biển mây nuốt chửng, gió thổi rít qua, tóc bay phất phới, áo quần phần phật. Ánh bình minh phương đông chiếu rọi, sáng bừng cả thế giới.

“Đây… chính là thế giới trong Võ Thần Đồ?” Hắn kinh ngạc.

Phía , giữa đỉnh núi, một nam tử trung niên vạm vỡ, tóc đen buông xõa, khí chất võ phu hiện rõ. Đột nhiên gã bắt đầu diễn luyện quyền pháp, động tác chậm rãi. Trên những tia “ráng mây” màu vàng rực rỡ như lửa chảy, cực kỳ thần bí.

Ngụy Vũ Trạch lôi cuốn, theo bản năng bắt chước từng động tác, tưởng tượng tia sáng vàng nuốt trọn cơ thể.

Sâu trong Võ Công Điện, Hải công công nhắm mắt nghỉ ngơi, theo kinh nghiệm, đầu quán tưởng Võ Thần Đồ sẽ thấy gì đổi. lão mở mắt: Ngụy Vũ Trạch thở trầm thấp, da thịt đỏ ửng, khớp xương kêu “lốp bốp” như đậu rang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-thu-duoi-anh-trang/chuong-11-bich-hoa-vo-than.html.]

Trong minh tưởng, một vòng gợn sóng màu vàng nhạt lan tỏa quanh biến mất. Ngụy Vũ Trạch mở mắt, thoát khỏi bức tranh, cảm nhận dòng khí cơ màu trắng chảy trong kinh mạch:

“Ta… đột phá ?”

Hải công công kinh ngạc, :

“Đan dược phát huy tác dụng. Ngươi vốn gần phá cảnh, nhờ hỗ trợ, bước Phàm Thai trung phẩm, lạ gì.”

Ngụy Vũ Trạch ngẩn , mơ hồ nhận chân tướng đơn giản.

Hải công công hỏi:

“Lần đầu quán tưởng thế nào? Khoảng cách với ngọn núi bao xa?”

Ngụy Vũ Trạch do dự:

“Ý ngài là ?”

Hải công công giải thích:

“Bức Võ Thần Đồ ghi hình ảnh Thái Tổ Hoàng đế khắp nơi tu hành. Người quán tưởng đầu, dựa mức độ phù hợp với truyền thừa, sẽ xuất hiện ở vị trí khác … càng phù hợp, càng gần núi. Con đường là theo dấu chân Thái Tổ, hướng về đỉnh núi, tham ngộ dấu vết, thu hoạch tri thức. Khi lên đỉnh, sẽ nhận chỉ dạy, truyền pháp từ Thái Tổ.

Ngươi thể học võ kỹ sánh ngang thuật pháp. Mỗi cung phụng học khác , tùy căn cơ.”

Ngụy Vũ Trạch há hốc mồm, cố hỏi:

“Năm đó, công công bao xa?”

Hải công công kiêu ngạo :

“Lão nô đầu, chân núi, mới tu vi hôm nay, phụ tá ba đời đế vương.”

Ngụy Vũ Trạch im lặng, hỏi tiếp:

“Bệ hạ thì ?”

Hải công công tán thưởng:

“Bệ hạ đầu bước , ở lưng chừng núi.”

Ngụy Vũ Trạch nuốt nước bọt. Nếu Từ Băng Linh, mới hơn hai mươi tuổi, lưng núi là Thiên Nhân cảnh, thì đỉnh, bên cạnh Thái Tổ, là gì?

Hơn nữa, trong tranh theo Thái Tổ đánh xong một bộ quyền, dường như… lĩnh ngộ võ kỹ nào đó.

“Không đúng! Không lý nào , ngoại tộc, phù hợp con đường hơn cả hoàng tộc… Chẳng lẽ… là con riêng hoàng tộc nào? Chết thật, nếu cưới Nữ Đế… l.o.ạ.n l.u.â.n …”

Đầu óc Ngụy Vũ Trạch rối bời. Đường nào cũng về La Mã, nhưng y sinh ở La Mã… đây?

“Vậy, ngươi cách ngọn núi bao xa?” Lão thái giám mặc mãng bào hỏi.

Ngụy Vũ Trạch do dự một chút, đáp:

“Khoảng vài dặm, thể ước lượng chính xác.”

Tình hình thực tế kinh thế hãi tục, thận trọng giữ một nước.

“Vài dặm …” Hải công công ngạc nhiên, khen:

“Khá lắm, như thuộc hàng trung thượng .”

Ngụy Vũ Trạch trong lòng cảm thấy quá cẩn thận.

“Được , dậy . Sau đầu quán tưởng, ‘Võ Thần Đồ’ khắc sâu tâm hải ngươi. Sau , dựa ký ức, ngươi thể tiến . Ngày ngày tiến bộ, đợi đến khi ngươi bước Thần Chương cảnh, thể lên tầng hai, chiêm ngưỡng bức bích họa thứ hai.” Hải công công .

Ngụy Vũ Trạch dậy, cơ thể tràn đầy sức lực, kỳ lạ hỏi:

“Vậy, năm tầng lầu các, năm bức bích họa, tương ứng với năm đại cảnh giới tu hành?”

Hải công công gật đầu, :

“Ta ngươi đang nghĩ gì. Thái Tổ lúc cuối đời từng tiếp cận ‘Nhân Tiên’, vì năm bức bích họa miêu tả tâm đắc của ngài khi xung kích Nhân Tiên…

thứ , cách ngươi quá xa, đừng nghĩ đến việc xem. Chỉ liếc qua một cái cũng đủ khiến ngươi trọng thương hôn mê. Ngay cả Bệ Hạ hiện nay cũng đang tham ngộ tầng thứ tư.”

Nói xong, lão thái giám từ tay áo lấy một chiếc bình sứ, ném cho :

“Đây là Dưỡng Thần Đan còn , năm sáu viên, thể hỗ trợ ngươi quán tưởng đồ quyển.”

Ngụy Vũ Trạch nhận lấy, loại đan do Thiên Sư phủ sản xuất, giá trị cực cao. Hoàng gia quả thật xuất thủ hào phóng.

Tiếp đó, lão dẫn trở về tiền viện, đăng ký sổ sách, xem như quy trình tiêu chuẩn. Cuối cùng, trao cho một tấm thẻ nhỏ màu bạc, khắc bốn chữ “Hoàng gia cung phụng”, trầm giọng:

“Thẻ nhận dạng, giữ cẩn thận. Những gì hôm nay thấy, tuyệt đối tiết lộ với ngoài. Một khi phát hiện, hậu quả tự gánh.”

Ngụy Vũ Trạch nghiêm trang, nâng tấm thẻ, cất túi, cam đoan.

Đến đây, quy trình tất.

Trước khi rời , tò mò hỏi:

“Công công, những ngôi nhà qua bên trong là gì ?”

annynguyen

Hải công công thong thả đáp:

“Nơi là Đại Nội Võ Khố, trưng bày pháp khí, giáp trụ, phù lục, đan dược và vật tu hành quý giá. Ngươi hiện tại công lao còn ít, đợi tích lũy đủ thể chọn binh khí.”

Ngụy Vũ Trạch mơ tưởng: “Pháp khí? Một kiếm xuất , ngàn dặm lấy đầu … tuyệt vời.”

Khi Hải công công định rời , Nữ Đế Từ Băng Linh lặng lẽ xuất hiện.

“Nô tỳ bái kiến Bệ Hạ!”

“Miễn lễ,” Từ Băng Linh khoác áo trắng, hình thướt tha, tóc xanh phất phới, dung nhan như họa.

“Ngụy Vũ Trạch thế nào?”

Hải công công thành thật báo cáo. Trung thượng chi tư? Từ Băng Linh ngạc nhiên.

Thực Ngụy Vũ Trạch kẹt ở Phàm Thai hạ phẩm nhiều năm, nàng vốn cho rằng tiểu thị vệ thiên tư bình thường. Nay đạt đánh giá trung thượng, thuộc loại tệ.

“Tốt lắm, ngươi . Trẫm lầu tham khảo một chút.” Từ Băng Linh nhẹ nhàng bước sâu.

Bệ Hạ tự đến xem xét… Hải công công cũng khỏi kinh ngạc. Triệu Vũ Trạch bồi dưỡng theo hướng đích hệ hoàng tộc, đúng là điều hiếm .

Lầu các tầng bốn, Từ Băng Linh bước nhẹ, đến cửa. Tay áo lướt , mười ngón trắng như ngọc, chỉ đẩy nhẹ, cánh cửa sáu trăm năm tuổi “kẽo kẹt” mở .

Bên trong bố cục giống tầng một, chỉ một bức tường đá, phía bồ đoàn và lư hương. Nàng xuống, hai tay ôm lấy lư hương, khói xanh lượn lờ, giữa chân mày điểm ấn ngọc tỷ lấp lánh. Lần thứ vô , nàng quán tưởng bức bích họa.

Từ Băng Linh, dù là Thiên Nhân cảnh, vẫn dựa long khí bổ sung, cảnh giới thực tế mỹ, khiến nàng nhiều phen bế tắc.

Bức bích họa thứ tư, từ khi Thái Tổ băng hà, sáu trăm năm ai thấu hiểu. Ngay cả Hoàng Đế từng tuyệt vọng mời chưởng giáo Thiên Sư phủ, một thuật sĩ Thiên Nhân cảnh, cũng thất bại.

Trong chốc lát, nàng quán tưởng . Đôi mắt phản chiếu cảnh trong bức họa: Đêm xuống, khu rừng thép của đô thị hiện đại lấp lánh ánh đèn, tòa nhà chọc trời sừng sững, cầu vượt xe cộ qua , vành đai như dải lụa.

Đôi mắt nàng đầy hoang mang:

“Những thứ … rốt cuộc là gì?”

Bên ngoài cung thành, Ngụy Vũ Trạch bước khỏi cổng sâu, cảm nhận ánh nắng chiều ấm áp.

Nửa ngày hôm nay quá kích thích: đối chất, lật ngược tình thế, dùng bữa với Nữ Đế, phong cung phụng, nhận truyền thừa tu hành hoàng gia, đột phá tiểu cảnh giới.

“Ừ, giờ xem như đích hệ của Nữ Hoàng chứ?” Hắn nghĩ.

đầu còn lưỡi đao “bắt Trang Hiếu Thành” treo lơ lửng, nguy cơ sinh tồn tạm thời giải quyết.

“Tiếp theo ?” Ngụy Vũ Trạch cổng cung, m.ô.n.g lung. Hình như nên về “nhà” phận xem .

Ba ngày về nhà, tình hình gia đình khá phức tạp.

“Này!”

lúc, một cỗ xe ngựa phóng tới. Người cầm roi là Chu Quỳ.

Lão Chu thấy Ngụy Vũ Trạch, mắt sáng lên, ghìm cương ngựa, nhảy xuống, hét lớn:

“Sứ Quân! Đại sự , trong nhà xảy chuyện !!”

Loading...