Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 912: Trò chơi đá bóng!
Cập nhật lúc: 2025-09-25 03:48:32
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thạch Thiên Chi đôi mắt của Tư Mã U Nguyệt, ngờ nàng gọi là để điều .
“Ta sẽ chuyển lời về.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tư Mã U Nguyệt lời liền , hề để lời của tai.
bây giờ nàng cũng thể gì, Thí Thiên xuất thế, Linh Lung vì nàng mà thể phát huy uy lực của . Nếu để khác Linh Lung ở chỗ nàng, e là những kẻ tự cho là chính nghĩa đó sẽ lập tức g.i.ế.c , giải trừ quan hệ với Linh Lung, cướp nó, để tiến hành cái gọi là cuộc chiến chính nghĩa.
Sự cám dỗ của Thí Thiên quá lớn, chỉ cần là dục vọng đều thể chống , cho nên nàng thể cưỡng cầu họ từ bỏ.
“Ta chỉ là đề nghị.”
“Ta ý của ngươi. Cảm ơn. Cáo từ.”
Thạch Thiên Chi xong, xoay ngoài, đó bay về phía nội vi.
Tư Mã U Nguyệt đợi rời , chuyển ánh mắt sang giải dược, suy nghĩ một lát, thu giải dược, xoay linh hồn tháp.
Nửa tháng , khi nàng trở , bốn viên giải dược biến thành một viên.
Nàng lấy tử mẫu thạch liên lạc với Vu Lăng Vũ, nhanh và Tiểu Thất cùng trở về.
“Nguyệt Nguyệt, chúng trở về .” Tiểu Thất kéo rèm lều chạy , “Thạch Thiên Chi ?”
“Ừm.”
“Vậy giải dược nghiên cứu xong ?”
“Nghiên cứu xong , nhưng còn tìm xác định hiệu quả một chút.” Tư Mã U Nguyệt .
“Để .” Vu Lăng Vũ .
Tư Mã U Nguyệt lắc đầu, “Thể chất của đặc tính của Ma tộc, dùng .”
“Ta…”
“Ngươi cũng .” Tư Mã U Nguyệt Tiểu Thất , “Thể chất của ngươi càng cần , uống giải dược cũng thể chạy khắp núi. Cho ngươi uống giải dược chính là lãng phí.”
Tiểu Thất sờ sờ mũi. Ngạch, nàng hình như đúng.
“Vậy tìm một đến thử giải dược chứ!”
“Giải dược trong tình hình chung là vấn đề, nhưng để đảm bảo vạn nhất, vẫn là tìm thử xem. Bảo Phong Khải họ trở về, bắt một của Tông Chính gia tộc về.” Tư Mã U Nguyệt .
“Cách !” Tiểu Thất vỗ tay tán thành.
Tư Mã U Nguyệt là , liên lạc với Phong Khải họ, bảo họ thể trở về, cũng bảo họ tiện tay bắt một về.
Ni Tạp thành cách nơi quả thật xa, một ngày họ trở về, tay còn một nam tử mặc áo trắng bắt.
Nam tử đó mất ý thức, giống như một con gà con xách trong tay.
Tư Mã U Nguyệt thấy đó, đồng tử co rụt .
“Lão đại, nhận ?” Nghê An Nghĩa hỏi.
“Người của Tông Chính gia tộc mấy là quen .” Tư Mã U Nguyệt , “Hắn là một thiếu gia chi thứ của Tông Chính gia tộc, Tông Chính Lạc. Đêm đó, cũng mặt.”
“Trời, chúng lập tức bắt một kẻ thù !” Nghê An Nghĩa , “Lão đại, bảo chúng bắt đến gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-912-tro-choi-da-bong.html.]
“Thử thuốc.” Tư Mã U Nguyệt , “Đánh thức dậy.”
Khổng Nhân lấy một lọ giải dược đưa đến mũi Tông Chính Lạc, mũi hít hít, cau mày, tỉnh .
Ý thức nhanh chóng trở , Tông Chính Lạc nhớ mới từ trong nhà , rẽ một con hẻm nhỏ liền thấy chặn đường, đó… đó liền hôn mê.
Bây giờ xuất hiện ở một nơi xa lạ, chắc chắn là họ đưa đến đây.
Hắn “đằng” một tiếng từ mặt đất bật dậy, những đều xa lạ, hỏi: “Các ngươi là ai? Bắt bản thiếu gia đến đây gì? Cẩn thận bản thiếu gia c.h.é.m đầu các ngươi!”
Nghê An Nghĩa tiến lên một chân đá bay , đó nặng nề rơi xuống đất.
“Ngươi là cái thá gì, mà cũng đòi c.h.é.m đầu bọn ! Tin lão tử một d.a.o cho ngươi đầu lìa khỏi cổ?”
“A, đau quá!” Tông Chính Lạc ôm bụng dậy, họ, từng tỏa sát khí nồng nặc, chút nhút nhát : “Ta và các ngươi oán thù, các ngươi bắt đến đây gì? Các ngươi gì, chúng đều thể thương lượng.”
Bị một chân đá, “tiểu gia” cũng tự xưng nữa, thái độ cũng mềm mỏng hơn.
“Tông Chính Lạc, ngươi vẫn bộ dạng cũ, mấy chục năm qua vẫn chỉ bắt nạt kẻ yếu.” Tư Mã U Nguyệt .
“Ngươi là ai? Ta quen ngươi.” Tông Chính Lạc Tư Mã U Nguyệt, trong đầu suy nghĩ một hồi, quả thật nhớ khi nào quen một như .
“Phải ? Ngươi quen , quen ngươi là .” Tư Mã U Nguyệt .
“Vậy các ngươi bắt đến đây gì? Các ngươi gì? Tông Chính gia chúng nhiều tiền.” Tông Chính Lạc hỏi.
“Không ?” Tư Mã U Nguyệt lạnh nàng, : “Ta đối với tiền của nhà ngươi hứng thú, hứng thú chính là mạng của ngươi!”
Tông Chính Lạc trong lòng dấy lên dự cảm lành, gượng , : “Chúng cũng quen , oán thù, mạng của chứ ?”
“Vậy ngươi và Tây Môn gia cũng oán thù, tại thể diệt tộc ?” Tư Mã U Nguyệt đột nhiên nổi giận, hình lóe lên, một cái thuấn di đến bên cạnh , hai tay nắm lấy vai ấn xuống, đầu gối nâng lên, hung hăng đá bụng .
“Ngao—”
Tông Chính Lạc hét thảm một tiếng, kịp phản kháng, Tư Mã U Nguyệt ném ngoài.
Tiểu Thất bay lên, một chân đạp về phía Vu Lăng Vũ.
“Tiếp theo.”
Vu Lăng Vũ vốn tham gia trò chơi nhàm chán như , nhưng nghĩ đến cũng từng tham gia việc diệt sát Tây Môn gia, nghĩ đến U Nguyệt hai mắt đỏ hoe, thể g.i.ế.c , chỉ thể đá một cái để xả giận.
Người bay qua, một chân đạp , bay đến mặt Sử Thần.
Trong mắt Sử Thần lóe lên một tia lệ khí, lúc họ tra tin tức, Tông Chính gia tộc gì với Tây Môn gia. Tuy rằng còn quan hệ giữa U Nguyệt và Tây Môn gia, nhưng từ quan hệ giữa nàng và Tây Môn Phong mà , chắc chắn là sai.
Tây Môn gia diệt tộc, Tông Chính Lạc còn trực tiếp tham gia đó, … đáng chết!
Nghĩ , cũng lập tức đá , mà là tóm lấy , một tay bẻ cổ tay của , tay lập tức rũ xuống.
“A… Tay của !” Tông Chính Lạc kêu thảm thiết, nhưng kịp kêu xong, ném .
Tư Mã U Nguyệt ngờ họ còn chơi trò đá bóng, càng ngờ Sử Thần ngày thường trông hiền lành như , tay dứt khoát như thế.
Nghĩ cũng đúng, mười họ ai là nhân từ nương tay . Nếu đúng là , họ cũng thể sống sót đến bây giờ sự truy sát của thế nhân.
“Ta tới!” Nghê An Nghĩa quát, bay lên trung, tóm lấy Tông Chính Lạc, phế một tay còn của , đó ném .
“Oa oa, các ngươi đám , thèm thương lượng với bắt đầu phế ! Ta cũng tham gia! Lần sẽ cho gãy hai cái xương sườn!” Tiểu Thất bay lên.
Thật đáng thương cho Tông Chính Lạc, gì cả phế tứ chi, đánh gãy xương cốt, còn coi như quả bóng cao su đá qua đá .