Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 856: Chứng bệnh kỳ quái

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:16:44
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tiểu Thất thoắt một cái nhảy khỏi chỗ , níu lấy tay nàng, hỏi: “Muốn khỏi học viện ?”

 

“Ừm, ngoài xử lý chút chuyện, cần ngươi cùng.” Tư Mã U Nguyệt .

 

“Vừa vẫn ? Sao đột nhiên việc rời ?” Đường Duyên , “Hay là ngươi dẫn theo cả nữa ?”

 

“Ngươi đáng yêu bằng Tiểu Thất, cũng lợi hại bằng Tiểu Thất, dẫn ngươi gì.” Tư Mã U Nguyệt chút khách khí đả kích tên bám tự luyến , xong thèm vẻ mặt oán hận của , dắt Tiểu Thất rời .

 

Đại Ngụy và Tiểu Ngụy thấy nàng, chút kỳ quái vì nàng tham gia cuộc thi Phong Vân Bảng, khi hỏi rõ tình hình mới để nàng ngoài.

 

Mãi cho đến khi khỏi cổng ngoại viện, Tiểu Thất mới hỏi: “Là tên Thạch Thiên Chi đến ?”

 

“Phải, đến , đang ở Ký Nguyệt Lâu tìm chúng .” Tư Mã U Nguyệt , “Mặt khác, của Thần Ma Cốc cũng truyền tin cho , tin tức của sư .”

 

“Vậy bây giờ chúng đến cửa hàng của Thần Ma Cốc , đến Ký Nguyệt Lâu tìm Thạch Thiên Chi, xem mang theo thế nào đến?” Tiểu Thất hỏi.

 

“Đến tìm Thạch Thiên Chi .” Tư Mã U Nguyệt , “Xem tình hình bên đó tính .”

 

“Được.”

 

Hai thẳng đến Ký Nguyệt Lâu. Chưởng quỹ của Ký Nguyệt Lâu thấy nàng, vội vàng chạy đón.

 

“Thạch Thiên Chi ở phòng nào?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.

 

“Phòng Thiên tự, lầu ba, Nguyệt Hoa Lâu.” Chưởng quỹ trả lời, “Hắn sẽ luôn ở đây chờ các vị, nếu các vị đến, cứ trực tiếp đến tìm .”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Ta , ngươi việc của .” Tư Mã U Nguyệt với chưởng quỹ.

 

Nàng dắt Tiểu Thất đến Nguyệt Hoa Lâu, đến căn phòng cuối cùng ở lầu ba. Còn kịp gõ cửa, cửa tự mở từ bên trong.

 

“Các ngươi đến cũng nhanh thật.” Giọng của Thạch Thiên Chi từ bên trong truyền , “Lúc nhớ đóng cửa .”

 

Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Thất bước , thấy căn phòng vốn rộng rãi sáng sủa cải tạo . Tất cả cửa sổ, và cả cửa ngăn giữa phòng trong với phòng ngoài đều che bằng vải đen, khiến cả căn phòng tối om như mực.

 

“Ngươi biến căn phòng thành thế ?” Tư Mã U Nguyệt chút kinh ngạc hỏi.

 

“Các ngươi trong sẽ .” Giọng Thạch Thiên Chi từ phòng trong vọng .

 

Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Thất liếc , cùng phòng trong. Kéo tấm vải đen , các nàng trông thấy một cảnh tượng khó quên.

 

Một tấm vải đen khổng lồ bao bọc lấy căn phòng, ba lớp trong ba lớp ngoài, quấn kín mít, một tia sáng nào thể lọt .

 

Trên giường, một hình nhỏ bé lở loét, ngũ quan gần như thể nhận , thỉnh thoảng phát những tiếng rên rỉ đau đớn.

 

Thạch Thiên Chi chiếc ghế bên cạnh, giường, ánh mắt tràn đầy đau đớn.

 

“Đây là ngươi cứu?” Tư Mã U Nguyệt tới, hỏi.

 

“Ngươi cảm thấy ghê tởm và đáng sợ ?” Thạch Thiên Chi ngẩng đầu.

 

Tư Mã U Nguyệt lắc đầu, “Người từng đối mặt với cả cái chết, thì thấy bất cứ điều gì cũng sẽ cảm thấy đáng sợ. Huống chi một nhỏ bé như , thấy chỉ cảm thấy đáng thương, nên cũng thấy ghê tởm.”

 

Thạch Thiên Chi ngờ sẽ câu trả lời như , ngẩn một lúc, : “Ngươi quả nhiên giống như , đặc biệt.”

 

Cái “, tự nhiên là đang đến Khương Tuấn Huyền.

 

“Nàng là ai? Sao nông nỗi ?”

 

“Đây là tiểu sư của , Thạch Thu Sương. Vốn dĩ nàng cũng là một cô nương tươi tắn đáng yêu, khác gì bình thường.” Thạch Thiên Chi .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-856-chung-benh-ky-quai.html.]

“Vậy nàng thành thế ?” Tiểu Thất hỏi.

 

“Nàng đến một nơi, trải qua chuyện gì ở đó, khi trở về thể bắt đầu teo nhỏ , dần dần biến thành một đứa trẻ.” Thạch Thiên Chi , “Độc sư của chúng thử nhiều cách, nhưng vẫn thể ngăn chặn tình trạng của nàng. Mấy năm gần đây, thể bắt đầu lở loét nhanh chóng, liền thành bộ dạng bây giờ.”

 

“Nàng trẻ con ?” Tiểu Thất vốn tưởng rằng nàng trông cũng trạc tuổi , chắc cũng sàn sàn tuổi .

 

“Không ,” Thạch Thiên Chi lắc đầu, “Tuổi của nàng còn lớn hơn Tuấn Huyền một chút.”

 

“Nói như , nàng vốn là một bình thường?” Tư Mã U Nguyệt .

 

.”

 

“Ta khá tò mò về phận của nàng. Nàng là ai, mà thể khiến một thế lực sát thủ nội vi như các ngươi, chỉ từ bỏ việc cướp đoạt Tiểu Thất, mà còn nguyện ý bảo hộ bình an.” Tư Mã U Nguyệt hỏi, “Không hỏi rõ điều , sợ lừa.”

 

“…”

 

Thạch Thiên Chi á khẩu nàng, ai thẳng thắn hơn nàng nữa ?

 

“Nàng là con gái độc nhất của sư phụ, từ nhỏ đến lớn đều là bảo bối trong tay ngài, ngậm trong miệng sợ tan, nâng tay sợ vỡ. Trong mắt sư phụ , Tiểu Thất thể sánh bằng nàng.” Thạch Thiên Chi thấy Tư Mã U Nguyệt vẫn còn chút hiểu, liền thêm một câu: “Sư phụ của chính là điện chủ của chúng .”

 

“Độc sư của các ngươi cùng ?”

 

“Đến bên ngoài trông chừng tấm vải .” Thạch Thiên Chi , “Chúng đảm bảo ánh sáng lọt đây, tiểu sư một khi tiếp xúc với ánh sáng sẽ đau nhói. Đây cũng là lý do ban đầu cách nào đưa nàng đến đây.”

 

“Để kiểm tra cho nàng .” Tư Mã U Nguyệt .

 

“Ngươi cẩn thận một chút. Một va chạm nhỏ cũng sẽ khiến nàng đau đớn.” Thạch Thiên Chi dặn dò.

 

“Ta .” Tư Mã U Nguyệt đến bên giường, thấy bộ dạng đau khổ của nàng, bèn than một câu: “Thật là một nữ tử kiên cường!”

 

Thạch Thu Sương mở mắt, vốn nghĩ rằng sẽ thấy một đôi mắt đầy ghê tởm chán ghét, bởi vì ngoài phụ và sư , những khác trong giáo dù miệng tiểu thư thật đáng thương, nhưng đáy mắt là sự chán ghét thể che giấu.

 

Thế nhưng trong đôi mắt , nàng chỉ thấy sự đồng cảm và chuyên chú.

 

Nàng ghê tởm , cũng thương hại !

 

Tư Mã U Nguyệt bất chợt thấy đôi đồng tử mang theo lệ khí đó, ngẩn một chút, : “Thạch tiểu thư, cần kiểm tra cho cô.”

 

“Ngươi là y sư?” Giọng Thạch Thu Sương khàn đặc khó .

 

“Phải. Từng học vài năm ở Thiên Phủ học viện.” Tư Mã U Nguyệt trả lời.

 

“Các độc sư đều cách...”

 

“Họ , nghĩa là cũng .” Tư Mã U Nguyệt , “Đương nhiên, xem xét thể của cô mới . Ta xem thử là biện pháp gì, mà cần dùng Tiểu Thất thuốc dẫn!”

 

Nàng nghĩ đến điều gì đó, đầu Thạch Thiên Chi hỏi, “Không Tiểu Thất là thể cứu nàng ? Sao cách?”

 

“Hắn Tiểu Thất, tiểu sư thể giảm bớt một phần đau đớn.” Thạch Thiên Chi .

 

Tư Mã U Nguyệt lúc mới , : “Ta bắt mạch cho cô .”

 

Thạch Thu Sương đưa tay . Bàn tay của nàng bây giờ còn một tấc da lành lặn, gần như chỗ nào cũng lở loét, một vài nơi còn chảy mủ.

 

Thế nhưng Tư Mã U Nguyệt như thấy, tự nhiên đặt tay lên.

 

“Hít—”

 

Cơn đau khiến nàng kìm hít một .

 

“Ta kiểm tra cho cô, nếu rõ tình hình, thể kê đơn đúng bệnh. Hơi đau một chút, cô ráng chịu đựng.” Nhìn hình nhỏ bé của nàng, U Nguyệt bất giác xem nàng như một đứa trẻ.

 

 

Loading...