Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 1782: Món quà bí ẩn
Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:41:02
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư Mã U Nguyệt cảnh giác Mặc Chi, trong lòng thầm tính toán khả năng tiêu diệt một cách im lặng là bao lớn.
— Ngươi Mộ Dung Tịch. – Mặc Chi trả lời câu hỏi của nàng. Đối với sát ý trong mắt nàng cũng hề vội vã, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nụ môi cũng đổi.
— Ta Mộ Dung Tịch thì là ai? – Tư Mã U Nguyệt cũng thừa nhận. – Chúng đây quen ?
— Ta ngươi là ai, nhưng ngươi Mộ Dung Tịch. Một , dù mất trí nhớ, cũng sẽ đổi tính tình. – Mặc Chi khẳng định. – Hoặc là, ngươi thể cho , ngươi là ai.
— Ta là Mộ Dung Tịch. – nàng .
— Ngươi là thì là . – Mặc Chi cũng để tâm đến câu trả lời của nàng. – Dù trong lòng là .
“…” – Vậy ngươi còn gì?
Nàng cảm thấy chút khó hiểu, xem thực lực của hình như thấp, xử lý một cách im lặng chắc sẽ chút khó khăn. Nếu phận của , thì thôi, tha cho một mạng.
Nàng ôm Tiểu Hắc, vòng qua thẳng.
— Chúng sẽ còn gặp .
Khi nàng ngang qua , một câu đầy ẩn ý.
Tư Mã U Nguyệt mỉm với , ngay cả một câu tạm biệt cũng lười .
Mặc Chi bóng lưng nàng rời , khóe miệng vẫn giữ nụ giảm: — Thì nàng thật sự… Lão tổ, thật hiểu …
Tư Mã U Nguyệt xa, cũng thấy cảnh lặng lẽ rời .
Nàng dẫn theo Tiểu Hắc rời . Xét đến chuyện hôm nay, nàng ném Tiểu Hắc trong Linh Hồn Tháp, nhưng Tiểu Hắc đang chơi vui, căn bản chịu .
Và điều khiến nàng khá suy sụp là, nàng phát hiện Linh Hồn Tháp hư hỏng, thực lực, thể cưỡng chế thu Tiểu Hắc Linh Hồn Tháp!
Cho nên, Tiểu Hắc về, nàng chỉ thể trơ mắt nó vui vẻ chạy phố, chỗ một chút, chỗ ngó một chút, phát hiện theo dõi.
Cuối cùng, sự ép buộc của nàng, nó mới tình nguyện theo nàng trở về. Chỉ là lúc đó trời sắp tối.
Nàng về đến nhà, quản gia Mộ Dung Lâm tới, vẻ mặt lo lắng : — Tiểu thư, cuối cùng cũng về .
Tư Mã U Nguyệt ít khi thấy ông như , cứ ngỡ Mộ Dung Hội xảy chuyện, lòng trầm xuống, hỏi: — Sao ? Có cha xảy chuyện ?
— Không lão gia, là… – Mộ Dung Lâm liếc Tư Mã U Nguyệt một cái. – Có gửi quà đến cho tiểu thư.
— Gửi quà cho ? – Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc ông. – Ông chắc chắn là gửi cho chứ?
— Vâng. – Mộ Dung Lâm thấy Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc như , nàng cũng chuyện, liền : – Chiều nay gửi quà đến, rõ là cho tiểu thư. Ta mở xem, đồ vật bên trong… vẫn nên tự xem .
Tư Mã U Nguyệt thấy dáng vẻ của quản gia, trong lòng dự cảm lành, liền theo ông đến đại sảnh.
Quản gia cho lui , đó lấy một chiếc hộp gỗ đen, đưa cho Tư Mã U Nguyệt.
Tư Mã U Nguyệt nhận lấy chiếc hộp mở , thấy đồ vật bên trong, trợn to mắt, dám tin : — Sao thể?!
Mộ Dung Lâm vẫn luôn quan sát Tư Mã U Nguyệt, thấy hết phản ứng của nàng trong mắt. Thấy sự kinh ngạc của nàng giống giả vờ, ông : — Ta lúc mới thấy cũng kinh ngạc. Tiểu thư, gửi quà là ai ?
— Ta mới đến Liêu Thành, quen mấy . – Tư Mã U Nguyệt lắc đầu.
— Vậy thể là hai vị đại nhân ? – Mộ Dung Lâm suy đoán.
— Không . – Tư Mã U Nguyệt phủ định. – Họ đều rời , dù họ âm thầm bố trí theo dõi, chuyện chúng bố trí Tụ Linh Trận cũng thể nhanh như truyền đến chỗ họ, còn nhanh như tìm Tụ Linh Châu.
Không sai, trong hộp đen đựng chính là Tụ Linh Châu, thứ mà họ đang tìm kiếm. là ai họ đang sử dụng Tụ Linh Trận, còn họ cần Tụ Linh Châu?
Càng nghĩ càng thấy rợn !
Thảo nào Mộ Dung Lâm cũng biến sắc, đây là bí mật của họ, bây giờ , còn rõ là đưa cho nàng, điều càng khiến cảm thấy kỳ quái. Bởi vì ở đây nàng cũng chỉ một bạn là Tiêu Nhược Bạch, nhưng rõ ràng nàng tặng!
Trong đầu Tư Mã U Nguyệt hiện lên bóng dáng của Mặc Chi, tại , nàng cảm thấy thứ chắc chắn là do tặng.
— Tiểu thư, tặng quà … – Mộ Dung Lâm lo lắng.
Tư Mã U Nguyệt cất đồ , : — Nếu thứ gửi đến, chứng tỏ đối phương về Tụ Linh Trận. chọn cách , cho thấy đối phương cũng sẽ . Xem , đối phương tạm thời ác ý gì.
— Vậy thứ …
— Nếu gửi đến, dùng thì thật lãng phí. – Tư Mã U Nguyệt . – Lát nữa sẽ nâng cấp Tụ Linh Trận cho họ.
Mộ Dung Lâm định phận đối phương rõ, thứ nên cẩn thận đối đãi , nhưng thấy Tư Mã U Nguyệt để tâm, nuốt lời trong.
— Quản gia, ông … – Tư Mã U Nguyệt định hỏi quản gia về phận của Mặc Chi, mới nhận cũng tên của Mặc Chi, bèn miêu tả dung mạo của Mặc Chi.
— Ta cũng Liêu Thành khi nào một như . – Mộ Dung Lâm hồi tưởng một chút, quả thực nhớ Liêu Thành một nhân vật như . – Người chính là tặng quà ?
— Ta nghĩ là tám chín phần mười. – Tư Mã U Nguyệt . – Nếu , ông cần quan tâm nữa, chuyện sẽ xử lý. Ông lo việc khác .
— Vâng. – Mộ Dung Lâm lên tiếng rời .
Tư Mã U Nguyệt mở chiếc hộp , ba viên Tụ Linh Châu bên trong, cũng bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
— Người , khí tức bí ẩn hơn khác, một cảm giác quen thuộc. Biết cần Tụ Linh Châu, chứng tỏ đối với Thành chủ phủ rõ như lòng bàn tay. – nàng Tụ Linh Châu. – Từ cuộc gặp hôm nay xem , cũng dễ đối phó. Có một nhân tố xác định như tồn tại xung quanh, thật khiến thoải mái!
Lần , gặp mặt, nàng nhất định rõ phận của ! Nếu là nhân tố nguy hiểm, vẫn nên sớm loại bỏ. , với tình hình hiện tại của Di Nhĩ, đối phó .
— Việc cấp bách bây giờ, vẫn là tìm mỏ khoáng đó, hồi phục thực lực của nó. Sau đó là tu luyện hồn thể của , giải trừ phong ấn trong cơ thể. – nàng "cạch" một tiếng đóng chiếc hộp . – Bây giờ, vẫn nên dùng thứ , dùng thì phí quá!
Nàng đến Phù Dung Uyển, đặt Tụ Linh Châu Tụ Linh Trận. Để phối hợp với nó, nàng cũng đổi trận pháp một chút, như , hiệu quả tụ linh nhanh hơn vài .
Mấy ngày , nàng vẫn luôn bế quan tu luyện. Sau đó Tiêu Nhược Bạch đến tìm nàng một , tỏ ý cảm tạ, nhưng cũng ở lâu.
Khi nàng đột phá đến kỳ ngưng hồn trung kỳ, Mộ Dung Hội cũng trở về.
— Tiểu thư! Tiểu thư! – Nghe Thủy từ ngoài sân chạy . Nghe Sơn lúc từ trong phòng , thấy cô vội vàng chạy , liền trách mắng: – Ngươi điềm đạm một chút, đừng tiểu thư sợ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-1782-mon-qua-bi-an.html.]
— Không , cái đó, cái đó, xảy chuyện ! – Nghe Thủy chạy quá vội, hụt , cũng liền mạch.
— Xảy chuyện gì, khiến ngươi vội vàng như .
— Là, là lão gia, lão gia ngài…
— Cha ? – Tư Mã U Nguyệt mở cửa phòng, Nghe Thủy, trầm giọng hỏi.
— Lão gia thương, đang cho gọi y sư đến! Hình như còn nghiêm trọng, … Ai, tiểu thư, lão gia đang ở trong sân của ngài!
Nghe Thủy còn xong, bóng dáng của Tư Mã U Nguyệt thấy .
Tư Mã U Nguyệt một mạch chạy đến sân của Mộ Dung Hội, thứ đầu tiên thấy chính là Mộ Dung Lâm vẻ mặt lo lắng .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
— Lâm thúc, cha ?
— Tiểu thư, lão gia ngài thương nghiêm trọng, y sư trong phủ đang ở bên trong cứu chữa, nhưng… chúng phái mời Phó lão, y thuật cao nhất trong thành, hy vọng lão nhân gia ngài thể nể tình giao tình cũ mà chữa trị cho lão gia. – Mộ Dung Lâm cũng giấu diếm gì Tư Mã U Nguyệt, ông nàng sẽ giống Mộ Dung Tịch chỉ mất kiểm soát hỏng chuyện.
— Ngay cả y sư trong phủ cũng vô dụng? Cha thương nghiêm trọng đến ? – Tư Mã U Nguyệt khẽ kêu. – Ta xem!
— Tiểu thư, mấy vị y sư đều ở bên trong, cũng vô dụng. – Mộ Dung Lâm giữ nàng , cho nàng quấy rầy.
— Quản gia! Quản gia! – một thị vệ từ bên ngoài chạy , thấy Mộ Dung Lâm, thở hổn hển : – Phó lão, Phó lão trong thành!
— Cái gì?! Ông ? – Mộ Dung Lâm hét lên, Phó lão, y sư bên trong giỏi, còn ai thể cứu lão gia?
— Phó lão hai ngày còn ở trong thành, bây giờ . – thị vệ .
— Ngươi cái gì? Phó lão ở đây?! Sao thể! – nhị quản gia lúc từ trong phòng . – Lính gác các ngươi là của quận vương phủ ?
— Đương nhiên là . – thị vệ ông hỏi câu vô nghĩa , họ mặc quần áo thị vệ Thành chủ phủ, ở Liêu Thành ai mà họ là của Thành chủ phủ?
— Y sư giỏi nhất trong thành đều ở bên trong , bây giờ tìm thấy Phó lão, ai còn thể cứu lão gia?
— Phó lão thể đúng lúc khỏi thành chứ? Có là cố ý sắp xếp ? – nhị quản gia .
— Bây giờ còn thời gian lo những chuyện đó nữa, các ngươi phái tìm, nhất định tìm Phó lão! Một khi tìm ông , dù trói cũng trói về cho ! Mau !
Tư Mã U Nguyệt trong lòng lo lắng, cũng những lời nữa, vòng qua họ phòng của Mộ Dung Hội.
Nàng , cũng thấy Mộ Dung Hội, mà là thấy bảy tám y sư vây quanh giường ông, khiến nàng thể thấy tình hình bên trong.
Tuy nhiên, những y sư đó ở đó cũng tác dụng gì, chỉ là mồm năm miệng mười những suy đoán của .
Một vết thương tay Mộ Dung Hội xử lý thế nào, một gan của ông chữa trị thế nào, nhưng họ ngay cả việc cầm m.á.u cơ bản nhất cũng .
Mộ Dung Lâm cũng theo , thấy họ như , ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc trong phòng, liền quát: — Các ngươi chữa ngoại thương thì thôi , chẳng lẽ ngay cả việc cầm m.á.u cơ bản nhất cũng ?!
— Lâm quản gia, chúng , thật sự là quận vương trúng độc, m.á.u của ngài căn bản thể ngưng . – một y sư .
— Trúng độc?
— Không sai. Không t.h.u.ố.c giải của độc , cũng thể cầm máu.
— chúng dùng các loại phương pháp, giảm đáng kể lượng m.á.u chảy của quận vương.
— Đám phế vật vô dụng, cút hết ngoài cho ! – Tư Mã U Nguyệt thấy Mộ Dung Hội băng bó như một cái bánh chưng, giận thể át, quát mặt các y sư trong phòng.
Tiếng quát của nàng, khiến cả căn phòng lập tức yên lặng.
— Lâm thúc, đuổi hết đám phế vật vô dụng ngoài cho ! – Tư Mã U Nguyệt lệnh cho Mộ Dung Lâm.
— Tiểu thư, ngươi, ngươi… – những y sư đó luôn kính trọng, bây giờ Tư Mã U Nguyệt chỉ mũi mắng là phế vật, tức đến mức nên lời!
— Tiểu thư? – Mộ Dung Lâm cũng bất ngờ, nếu những , lão gia ?
— Lâm thúc! – Tư Mã U Nguyệt Mộ Dung Lâm, thấy ánh mắt sắc bén của nàng, lòng chợt run lên, liền với các y sư khác: – Nếu tiểu thư lên tiếng, các vị đều ngoài .
— Mộ Dung Lâm, nàng hồ đồ, ngươi cũng phân biệt nặng nhẹ ? Ngươi đuổi chúng ngoài, quận vương ?!
— Cha trở về gần nửa canh giờ , các ngươi chút tác dụng nào ? Cút hết ngoài cho ! – Tư Mã U Nguyệt đối với những y sư thật sự nửa điểm thiện cảm, chữa thì thôi, còn bên giường cao đàm khoát luận khi nghĩ cách giải độc, tự khoe lợi hại.
Loại , thôi cũng nhức mắt!
Mộ Dung Lâm nàng , nghĩ cũng , liền đuổi hết những đó ngoài.
Những y sư đó tức giận thôi, nhưng vẫn đuổi khỏi phòng.
Mộ Dung Lâm đóng cửa , liền thấy Tư Mã U Nguyệt bên giường, lấy kéo, cắt hết băng gạc Mộ Dung Hội, kinh ngạc kêu lên: — Tiểu thư, đang gì ?
— Những thứ đều vô dụng. – động tác tay Tư Mã U Nguyệt nhanh, mấy cái gỡ hết băng gạc.
Mộ Dung Lâm nàng, nên lên tiếng ngăn cản .
— Ông đây giúp . Trước tiên dọn ghế đây. – Tư Mã U Nguyệt thấy ông ngây một bên, liền lệnh.
Mộ Dung Lâm hiểu nguyên do, nhưng vẫn phất tay, hút chiếc ghế bên , đặt bên cạnh nàng.
Tư Mã U Nguyệt lấy hộp đựng ngân châm, mở , những cây ngân châm bên trong đều lộ . Mộ Dung Lâm thấy những cây ngân châm đó, cũng hiểu , nàng định tự cầm m.á.u cho Mộ Dung Hội.
Tư Mã U Nguyệt cắm từng cây ngân châm huyệt vị của Mộ Dung Hội, vết thương vẫn luôn chảy m.á.u ngừng của ông thế mà từ từ ngừng .
Lúc , nàng vô cùng may mắn, mấy ngày đột phá, sức mạnh phong ấn tự động giải trừ một phần, khiến hồn lực của nàng cũng theo đó tăng lên. Thực lực nàng tăng lên, Linh Hồn Tháp cũng giải phong thêm một bước, những thứ lộ ngày càng nhiều. Ngân châm là một trong đó.
Một lát , m.á.u Mộ Dung Hội ngừng chảy, Mộ Dung Lâm vui mừng khôn xiết.
— Tiểu thư, độc của lão gia giải ? – ông hiểu về thuật châm cứu, nên cũng tác dụng của ngân châm. Nghĩ đến lời của các d.ư.ợ.c sư giải độc thì m.á.u cầm , nên cho rằng ngân châm thật sự thần kỳ như .
Tư Mã U Nguyệt rút ngân châm , lấy khăn tay, lau m.á.u mặt Mộ Dung Hội.
— Độc vẫn giải, chỉ là dùng ngân châm phong bế những nơi của ông , nên mới thể tạm thời cầm máu. Ông ở đây canh giữ, cần một thời gian để nghiên cứu độc trong cơ thể phụ . – dứt lời, nàng cầm chiếc khăn tay dính m.á.u rời khỏi nhà, và lệnh ai , kẻ vi phạm g.i.ế.c tha!