Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 1777: Đồ chơi của Tiểu Hắc

Cập nhật lúc: 2025-10-23 08:48:56
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư Mã U Nguyệt trở về sân của , một trận pháp lớn như đối với nàng mà , bố trí lên vẫn là quá sức.

 

Cũng may việc chỉ tiêu hao tinh thần lực của nàng, nghỉ ngơi một chút là thể hồi phục.

 

— Không những phương pháp tu luyện đây còn hữu dụng . – nàng lẩm bẩm. – May mà tinh thần lực của mạnh hơn thường, nếu thật đúng là chống đỡ nổi. Ta nhớ đây mỗi tiêu hao xong hồi phục, tinh thần lực đều thể tăng cường ít, lẽ bây giờ cũng thể dùng.

 

— Ta , khi nào mới tìm một mỏ khoáng cho hồi phục thực lực? – Di Nhĩ hiện , hóa hình giường nàng, hai tay khoanh ngực, bất mãn nàng.

 

— Thực lực của còn yếu như , mới bước kỳ ngưng thể, chẳng gì cả. – Tư Mã U Nguyệt . – Hơn nữa mỏ khoáng là cải trắng ngoài đường, . Những mỏ khoáng khai thác thế đều thả , chúng cũng vô ích.

 

— Chuyện đương nhiên , ngốc. – Di Nhĩ lườm nàng một cái.

 

— Ngươi ngốc. – Tư Mã U Nguyệt . – Trước đây ngươi nghĩ đến chuyện , đột nhiên bây giờ đề cập?

 

“Hừ!” – Di Nhĩ hừ lạnh, , thèm để ý đến nàng.

 

Nữ nhân , bây giờ căn bản hề nghĩ đến việc giúp hồi phục thực lực.

 

Tư Mã U Nguyệt thấy như , đột nhiên dậy, hai mắt sáng rực : — Ngươi mỏ khoáng khai thác?

 

— Hừ, coi như ngươi còn chút lanh lợi. – Di Nhĩ lúc mới vui vẻ, mặt nàng.

 

— Vậy ngươi nó ở ? Nếu tin tức, chúng bây giờ ngay! – Tư Mã U Nguyệt kích động. Nếu Di Nhĩ thể hồi phục thực lực, nàng ở Quỷ Giới còn sợ gì nữa!

 

— Không . – Thấy ánh mắt thất vọng của nàng, bổ sung một câu: – thể cảm ứng .

 

— Trước đây ngươi ở Cổ Lan Sơn hề cảm ứng , bây giờ cảm ứng , chứng tỏ nó ở gần đây?

 

— Không xa lắm. – Di Nhĩ . – , cảm giác ít đều đang về phía đó. Ta nghĩ, cha ngươi cũng .

 

— Chẳng lẽ chuyện cha bận rộn gần đây chính là việc ? – Tư Mã U Nguyệt một tay chống cằm. – Nếu là một mỏ khoáng, quả thực đáng để ông vội vàng trở về.

 

— Ngươi giúp phụ ngươi tìm mỏ khoáng đó . Như ngươi mới lý do chính đáng để . – Di Nhĩ . – Thực , theo thấy, cứ trực tiếp lên nuốt chửng cái thế đó, thật bao.

 

— Như ngươi sẽ khác phát hiện. – Tư Mã U Nguyệt thở dài.

 

— Đợi hồi phục thực lực, sẽ cứu ngươi . Sao nào? Như ngươi sẽ cần luôn lo lắng nữa.

 

— Chúng còn trấn áp ở , nên bắt buộc tìm Quỷ Vương. bây giờ lúc. – Tư Mã U Nguyệt xuống. – Hơn nữa Ngân Lâm , chỉ , mới thể cứu .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

— Ai, thật là phiền phức. – Di Nhĩ cạn lời nàng. – Dù nữa, ngươi hồi phục thực lực cho .

 

— Được. – Tư Mã U Nguyệt nhắm mắt . – Đợi ngủ dậy sẽ tìm cha chuyện

 

Lời còn xong, nàng ngủ .

 

Di Nhĩ đảo mắt, chuẩn trở về thì Tiểu Hắc đẩy cửa , hình nhỏ bé chen qua khe cửa, trong miệng còn ngậm một cây sáo từ xương khô.

 

— Tiểu Hắc, ngươi lấy thứ chơi lung tung, nếu mất, Nguyệt Nguyệt sẽ để Tiểu Tử đ.á.n.h ngươi đó! – Di Nhĩ dọa.

 

Tiểu Hắc đặt cây sáo xương xuống đất, kêu hai tiếng với Di Nhĩ, đó ngậm cây sáo sang một bên chơi.

 

Khi nó chơi mệt, đặt cây sáo lên bụng, cây sáo liền biến mất thấy.

 

Nó hài lòng vỗ vỗ bụng , bên trong là đồ chơi của nó.

 

Nếu nó, đồ của Nguyệt Nguyệt đều phong ấn . Cho nên nàng sẽ trách !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-1777-do-choi-cua-tieu-hac.html.]

 

Di Nhĩ ôm trán: — Sao cùng một khế chủ với ngươi chứ? Thật là một chuyện bi thương.

 

Tiểu Hắc nhảy lên giường Tư Mã U Nguyệt, m.ô.n.g về phía , tìm một chỗ xuống ngủ.

 

Di Nhĩ thở dài, biến mất trở về cơ thể Tư Mã U Nguyệt.

 

Tư Mã U Nguyệt ngủ hai ngày, Nghe Sơn, Nghe Thủy nàng dặn dò,一直不敢 quấy rầy. Hai ngày , nàng cuối cùng cũng tỉnh, nhưng là ngủ đủ, mà là đói tỉnh.

 

Nàng sờ sờ cái bụng đang kêu òng ọc, hối hận : — Sớm ăn gì mới ngủ.

 

Không Linh Hồn Tháp, bây giờ nàng ăn gì cũng ngon như , đặc biệt là tay nghề của mấy đầu bếp , tuy cao hơn bên ngoài nhiều, nhưng cũng che giấu sự thật là đồ họ khó ăn.

 

, khó ăn cũng ăn thôi!

 

Nàng dậy, thấy động tĩnh, Nghe Sơn, Nghe Thủy vội vàng .

 

— Nghe Sơn, ngươi hầu hạ rửa mặt, Nghe Thủy, ngươi xem nhà bếp gì ăn, cho một ít mang đến. Tiểu thư đói c.h.ế.t . – Tư Mã U Nguyệt lệnh.

 

— Được , nô tỳ ngay. – Nghe Thủy hành lễ, xoay ngoài.

 

Nghe Sơn hầu hạ nàng rửa mặt xong, Nghe Thủy cũng mang đồ ăn về.

 

— Cha ?

 

— Lão gia sáng nay ngoài. Trước khi ngài ghé qua một chút, bảo nô tỳ chuyển lời với tiểu thư, ngài thể mấy ngày nữa mới về. – Nghe Sơn trả lời.

 

— Có là chuyện gì ?

 

— Không .

 

Tư Mã U Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ , đó xuống ăn cơm.

 

Nàng Mộ Dung Hội rời liên quan đến mỏ khoáng , ông là quận vương chắc chắn nhiều chuyện xử lý, nếu chỉ mấy ngày, nàng cứ ở trong phòng chờ .

 

Nghe Thủy thấy động tĩnh bên ngoài, một lát, đó : — Tiểu thư, Tiêu tiểu thư đến.

 

— Nhược Bạch đến ? Dẫn nàng đến phòng khách . – Tư Mã U Nguyệt đẩy nhanh tốc độ ăn, nhanh quét sạch đồ ăn mặt.

 

Không vì đồ ăn ngon đến mức nào, mà là nàng thật sự quá đói!

 

Nàng ăn xong liền tìm Tiêu Nhược Bạch. Tiêu Nhược Bạch đang ngắm phòng khách của nàng, thấy nàng , : — Nói thì, đây là đầu tiên quận vương phủ đó.

 

— Hoan nghênh thường xuyên đến. – Tư Mã U Nguyệt tới, xuống bên cạnh nàng, hỏi: – Chuyện gia tộc của bận rộn gần xong ?

 

! Rời một thời gian khá dài, đợi bận xong những chuyện đó, qua lâu như . – Tiêu Nhược Bạch cảm thán. – Ta và Đổng Kỳ Song cãi ?

 

— Đã qua mấy ngày . – Tư Mã U Nguyệt cũng phủ nhận.

 

— Lúc còn thấy cũng hăng lắm, mắng không帶 một chữ tục, còn khiến cô thể phản bác. Một đắc đạo gà ch.ó lên trời, câu của hình dung Đổng gia thật đúng là chuẩn xác.

 

— Muội hôm nay đến đây là để khen mắng giỏi ?

 

— Đương nhiên , đến để rủ dạo phố. – Tiêu Nhược Bạch .

 

Tư Mã U Nguyệt nàng, , : — Lần chắc chỉ đơn giản là dạo phố chứ? Còn mục đích gì khác?

 

 

Loading...