Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 1773: Từng bị đuổi ra ngoài
Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:10:03
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tư Mã U Nguyệt nghênh ngang phố, dọc đường thấy nàng, cứ như gặp ôn thần, ai nấy đều tránh kịp.
Đặc biệt là đám nam nhân, dùng từ "hoảng hốt bỏ chạy" để hình dung cũng quá.
Nàng một đoạn, phát hiện tình hình đều như , liền Nghe Sơn, Nghe Thủy hỏi: — Trước đây ngoài cũng gặp tình huống ?
— Không . – Nghe Thủy trả lời.
— Chẳng lẽ bây giờ càng đáng sợ hơn? – nàng cạn lời, chạy, bây giờ chạy.
— Trước đây chúng ngoài đều thị vệ theo, từng bỏ chạy, cho thị vệ dạy dỗ một trận tàn nhẫn. Sau đó thấy bên cạnh thị vệ thì cũng dám chạy nữa. – Nghe Sơn giải thích.
“…”
Một đám thị vệ nối giáo cho giặc!
Nếu cứ như thế , hôm nay nàng còn dạo phố thế nào ?
Nàng lang thang mục đích, nghĩ rằng như cũng chẳng dạo gì, còn phố xem như khỉ, thấy bên cạnh một tòa nhà giống như lâu, liền nhấc chân định bước .
— Tiểu thư! – Nghe Sơn, Nghe Thủy vội chạy tới giữ nàng . – Tiểu thư, nơi !
Tư Mã U Nguyệt lúc mới hồn, thấy ánh mắt của xung quanh đổi, còn sợ hãi như , ngược còn mang theo chút hứng thú và mong chờ. Còn Nghe Sơn, Nghe Thủy thì mặt đầy vẻ sợ hãi nàng.
— Sao ? Tại nơi ? – nàng tò mò hỏi.
— Tiểu thư, từng đuổi khỏi đây. – Nghe Sơn . – Từ đó về , nơi cho phép tiểu thư , một đuổi một .
Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc thôi: — Không là lâu ? Tại cho ?
— Cái đó… vì từng trêu ghẹo thiếu gia của … từ vương thành đến…
Tư Mã U Nguyệt: “…”
Lại dám trêu ghẹo thiếu gia từ vương thành đến, thảo nào ngay cả Mộ Dung Hội cũng chỉ thể bảo nàng tránh .
— Tiểu thư, nếu mệt , chúng đổi chỗ khác nghỉ ngơi . – Nghe Sơn sợ Tư Mã U Nguyệt đầu óc nóng lên xông , liền nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, phòng nàng chuyện dại dột.
Tư Mã U Nguyệt: “…”
Nàng thở dài, : — Chúng qua cửa hàng bên cạnh xem .
— Được! – Nghe Sơn, Nghe Thủy vội vàng đưa nàng , sợ nàng giây sẽ đổi ý.
Những xem kịch đều kinh ngạc, như thể quen nàng nữa.
— Đây thật sự là "quỷ kiến sầu" ?
— Hình như ! "Quỷ kiến sầu" sẽ cứ thế rời ?
— các ngươi xem dáng vẻ của nàng, đúng là "quỷ kiến sầu" sai mà!
— Sao như biến thành khác ? Trông quá yên tĩnh, quá dễ chuyện! Ta còn tưởng nàng sẽ dạy dỗ tỳ nữ của một trận tàn nhẫn chứ!
— Ta , "quỷ kiến sầu" đây ở thành Vĩnh Minh hình như truy sát, rơi xuống vách núi suýt c.h.ế.t. Sau đó quận vương cứu về, nhưng thương ở đầu, mất hết ký ức đây.
— Thật giả?
— Đương nhiên là thật! Tin là từ quận vương phủ truyền . Còn thể là giả ?
— Nói hình như cũng đúng, "quỷ kiến sầu" trông quả thực khác hẳn.
— Mất trí nhớ sẽ đổi tính cách một ?
— Có đổi , nhất thời còn ! Nói chừng nàng chỉ đang giả vờ lừa chúng thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-1773-tung-bi-duoi-ra-ngoai.html.]
— Vậy là chúng theo xem ?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
— Được!
Thế là, ít đều theo Tư Mã U Nguyệt đến cửa hàng đối diện.
Trên lầu hai của lâu, trong một căn phòng sát đường, một nam tử tuấn mỹ mặc áo trắng thấy những lời bàn tán bên , bàn tay trắng như ngọc nâng chén lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
— "Quỷ kiến sầu" sẽ đổi? Nguyên Ngạn, ngươi tin ? – khẽ .
— Nàng mà đổi? Heo cũng thể bay lên trời! – nam tử đối diện cũng tuấn mỹ như , nhưng chuyện thô tục hơn nhiều, thể thấy tính tình cũng là một nóng nảy. Nhắc đến Mộ Dung Tịch, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
— Ta thật tò mò, rốt cuộc nàng gì ngươi, khiến ngươi căm ghét nàng đến tận xương tủy, đến tên là biến sắc. – nam tử áo trắng đặt chén xuống, mỉm .
— Mặc Chi, ngươi và Mặc Vũ đại nhân quan hệ thiết như , là ngươi giúp g.i.ế.c nàng . Dù Mặc Vũ đại nhân ở đó, những cũng dám động đến ngươi. Sao nào? – Nguyên Ngạn mong chờ .
Nam nhân gọi là Mặc Chi : — Lớn đầu , còn khác giúp ngươi chùi m.ô.n.g ?
— Phiền c.h.ế.t . Ta nàng ở Liêu Thành mới đến đây. Không ngờ nàng trở về ! – Nguyên Ngạn bực bội .
— Ta thấy nàng cũng mà! Cảm giác là một tiểu cô nương trầm . – Mặc Chi .
— Nàng ? – Nguyên Ngạn đưa tay quơ quơ mặt . – Mắt ngươi mù chứ?
— Chỉ mù mới gặp ngươi. – Mặc Chi chút khách khí đ.â.m một nhát dao.
— Đểu! – Nguyên Ngạn thu tay , hừ lạnh một tiếng, sang cửa hàng lớn vây quanh ở bên đường. Không là thấy bóng dáng của Tư Mã U Nguyệt là nghĩ đến chuyện nàng với , thể khỏi run lên một cái.
Mặc Chi liếc qua bên đó một cái là tình hình, : — Ngươi nàng là phế vật ? Sao mua nhiều d.ư.ợ.c liệu như ?
— Quỷ mới nàng ! – Nguyên Ngạn hứng thú với việc Tư Mã U Nguyệt mua gì ở bên đó.
— Hửm? – Mặc Chi nhướng mày, trong mắt càng thêm tò mò.
— Lại nữa? – Nguyên Ngạn xị mặt.
Đừng tưởng , lý do Mặc Chi hứng thú với Mộ Dung Tịch như , vì nàng thật sự thế nào, mà là vì nàng từng trêu ghẹo . Hắn chính là xem kịch !
Sớm sẽ gặp nữ nhân , dẫn đến đây!
Mặc Chi sang bên , : — Cửa hàng đó, lầu một bán đan d.ư.ợ.c và d.ư.ợ.c liệu, lầu hai là luyện khí, lầu ba là trận pháp, lầu bốn là linh thạch, sai chứ?
— Ừ, đúng ! Sao thế? – Nguyên Ngạn ngay cả cũng sang bên đó.
— Mộ Dung Tịch ở lầu một chọn nhiều d.ư.ợ.c liệu, đó lên lầu hai xem đồ vàng mã, lên lầu ba mua một ít trận thạch trống, lên lầu bốn dạo một vòng, thấy linh thạch quá đắt, liền bỏ cuộc. – Mặc Chi chậm rãi .
— Hừ, một phế vật mà thôi, cũng chỉ là mua về để giúp nàng luyện chế. – Nguyên Ngạn kiên nhẫn . – Được , chúng đừng về nàng nữa! Hứng thú thưởng cũng sắp mất hết .
— Ha ha, thấy nàng đáng yêu. – Mặc Chi .
— Ngươi thấy nàng như , thì tìm nàng ! Ở đây uống với gì? – Nguyên Ngạn vui .
— Được, nữa. Chuyện nếu ngươi , đợi ngươi về gia tộc sẽ dễ dàng hơn. – Mặc Chi trêu chọc nữa, dặn dò.
— Ngươi đúng là chuyện , chuyện dở, vẫn là uống của ngươi . – Nguyên Ngạn đặt một tách khác tay , hừ hừ.
— Ta chẳng là lo cho ngươi ?
— Không thấy, chỉ thấy ngươi đang vui nỗi đau của khác. – Nguyên Ngạn hừ lạnh.
— Có ?
Lúc , cửa hàng đối diện truyền đến một trận ồn ào, chỉ thấy một giọng nịnh nọt: — Đại tiểu thư, ngài thong thả, hoan nghênh đến.