Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 1747: Ai làm?
Cập nhật lúc: 2025-10-22 16:01:14
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người và việc ở Nhân giới, nàng cảm thấy đều xa xôi với . Nàng nhớ họ, nhưng cách nào gặp họ.
Đợi nàng thực lực, cứu mẫu , là thể trở về.
Phía xa, Công Tử Uyên đang rút kiếm của khỏi một con Minh thú, đó cất con Minh thú nhẫn gian.
“A, vận may của ngươi thật tệ, săn một con Minh thú.” Tiêu Nhược Bạch một bên, hai tay khoanh ngực, cũng ý định giúp một tay.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Ta cũng thấy . Đây mới chỉ là vòng ngoài, mà thể gặp nhiều Minh thú như , vận may thật tệ.” Công Tử Uyên liên tiếp bắt mấy con Minh thú, tâm trạng .
“Tuy đây là vòng ngoài, nhưng cũng sẽ Minh thú lợi hại. Ngươi vẫn thể thiếu cảnh giác.” Tiêu Nhược Bạch .
“Ta . , cứ cảm giác như những con linh thú đều chủ động chạy đến chịu c.h.ế.t ?” Công Tử Uyên chút nghi hoặc .
“Ngươi , hình như cũng chút giống. Những con Minh thú khi đến, thần trí dường như chút rõ ràng.” Tiêu Nhược Bạch , “Ngươi gì ?”
“Không ! Suốt đường đều đang g.i.ế.c Minh thú, thời gian gì.” Công Tử Uyên , “Ta còn hỏi ngươi gì đấy! Xem , cũng là ngươi.”
“Chẳng lẽ …”
Hai đồng thời chuyển ánh mắt về phía Tư Mã U Nguyệt, Tư Mã U Nguyệt cảm nhận ánh mắt của họ, ngắm nghía đóa hoa trong tay, : “Địa Sát Hoa, sẽ hấp dẫn Minh thú cấp thấp, đối với Minh thú cấp cao tác dụng.”
“Ngươi dùng cái để hấp dẫn Minh thú đến?” Công Tử Uyên kinh ngạc hỏi.
“Ngươi từ khi nào ?” Tiêu Nhược Bạch cũng kinh ngạc, bọn họ đều chú ý, nàng thể thần quỷ mà tay!
“Lúc đó, ven đường thấy , cảm thấy cũng , liền hái mấy đóa.” Tư Mã U Nguyệt , “Chúng cũng tính là vi phạm quy định, gì chứ?”
“Không gì. Chẳng qua ngờ ngươi còn nhận d.ư.ợ.c liệu.” Tiêu Nhược Bạch .
“Lần thương, cha cho ngoài. Rảnh rỗi việc gì liền lật mấy quyển sách.” Tư Mã U Nguyệt bịa chuyện.
Thật nàng quả thực xem một ít sách giới thiệu d.ư.ợ.c liệu, nhưng ở phủ Thành chủ, mà là lấy từ chỗ Địch Hi. Lúc đó nghĩ thể sẽ đến Quỷ giới, nên tìm hiểu một ít về những thứ ở đây. Sau đó dành thời gian xem mấy , nhớ kỹ các loại d.ư.ợ.c liệu bên trong, ngờ nhanh như tác dụng.
“Không ngờ ngươi còn thiên phú về phương diện . Nếu ngươi chịu bỏ chút tâm tư đây, cũng sẽ coi thường nhiều năm như .” Tiêu Nhược Bạch .
Tư Mã U Nguyệt nhún vai, tỏ ý kiến. Dù những điều cũng liên quan đến nàng.
“Tịch Nhi, ngươi nghĩ cách từ sớm ? Cho nên mới khẳng định như chúng sẽ thắng?” Công Tử Uyên vui vẻ .
“Không . Ta ở đây Địa Sát Hoa.” Tư Mã U Nguyệt .
“Vậy ngươi khẳng định như ?”
“Có ?” Tư Mã U Nguyệt họ chằm chằm, cảm thấy chút ngốc nghếch, nàng gì ?
“Có.” Tiêu Nhược Bạch và Công Tử Uyên đều khẳng định gật đầu.
“Thôi . Ta chỉ cảm thấy, cần nhiều, hữu dụng mới là quan trọng. Chúng ít , cũng sẽ thắng thôi.” Tư Mã U Nguyệt .
Nàng , sự tự tin của nàng luôn thể lây sang những xung quanh, khiến họ cũng lòng tin. Dù rằng, đó chỉ là điều nàng vô thức thể hiện .
“Ừm, mà, Tịch Nhi ngươi chắc chắn sẽ giúp đỡ.” Công Tử Uyên vui vẻ .
Tiêu Nhược Bạch thấy ngây ngô như , trong lòng khinh thường một phen, thật là vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-1747-ai-lam.html.]
“Vậy chúng tiếp tục .” Tư Mã U Nguyệt , “Ta thấy thu hoạch hôm nay của ngươi chắc sẽ ít hơn bọn họ, kiếm thêm một chút nữa là đủ .”
“Uyên, chúng cướp bảo bối đó ?” Tiêu Nhược Bạch hỏi.
“Cướp bảo bối đó?” Công Tử Uyên suy nghĩ một chút, “Nếu cơ hội, cũng thể thử xem.”
“Ngươi thật sự cho rằng ?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Ngươi cho rằng ?” Tiêu Nhược Bạch hỏi .
“Ta cảm thấy thể nào . Nếu các gia tộc của các ngươi sẽ thờ ơ ?” Tư Mã U Nguyệt quá hiểu sự theo đuổi lợi ích của những thế lực đó, nếu thật sự bảo bối, họ ở gần như , thể nào tham gia.
“Vậy ngươi cảm thấy những đó đến đây vì cái gì? Hơn nữa chúng đến bây giờ cũng gặp ai, chứng tỏ chuyện xảy ở vòng trung hoặc vòng trong. Chuyện bình thường thể hấp dẫn họ , đúng ?” Tiêu Nhược Bạch tin.
“Có lẽ là chuyện khác. Nếu gặp , tự nhiên sẽ .” Tư Mã U Nguyệt , “ dám cá, các gia tộc của các ngươi đều , nếu sẽ tham gia. Nếu các ngươi thật sự tò mò, thể về hỏi họ.”
“Thôi . Chúng bây giờ ngoài, chẳng khác nào trực tiếp từ bỏ. Đây là liên quan đến địa vị của và Tào Thành An.” Công Tử Uyên chút do dự từ chối, bảo gọi tên nhóc đó là đại ca, thà g.i.ế.c !
“Vậy tiếp tục .” Tư Mã U Nguyệt , “Ta dự cảm, chúng thể thật sự sẽ gặp chuyện gì đó.”
“Có nguy hiểm?”
“Các ngươi âm thầm bảo vệ ? Có nguy hiểm cũng sợ. Rốt cuộc những đó cũng là bình thường.”
“Sao ngươi ?” Tiêu Nhược Bạch chằm chằm nàng, thấu nàng, nhưng càng càng cảm thấy rõ.
Một mất trí nhớ thật sự sẽ đổi lớn như ?
Nàng sai, những sinh như bọn họ, dù mang theo thị vệ, cũng sẽ âm thầm bảo vệ.
“Ngươi quên , cũng mà!” Tư Mã U Nguyệt nhướng mày, trèo lên lưng Tiểu Hắc, .
Tiêu Nhược Bạch: “…”
Nàng tưởng Tư Mã U Nguyệt đoán một tầng khác, xem là nàng nghĩ nhiều .
“ , các ngươi những đại tiểu thư đại thiếu gia , đến nơi nhỏ bé như thành Vĩnh Minh để sống?” Giọng của Tư Mã U Nguyệt từ phía bay tới, Công Tử Uyên và Tiêu Nhược Bạch khựng , liếc .
Nàng thật sự đoán ?
“Ngươi cái gì?”
“Ta tuy mất trí nhớ, nhưng chỉ thông minh cũng mất luôn.” Tư Mã U Nguyệt , “Hai các ngươi thấy khí chất khác hẳn đám Tào Thành An, giống như từ nơi nhỏ bé đến. Hơn nữa , Nhược Bạch ngươi vẻ mặt cảnh giác, liền , đoán sai.”
Tiêu Nhược Bạch ngẩn , phản ứng của quả nhiên chút quá đà.
“Các ngươi tại đến đây?” Tư Mã U Nguyệt tùy ý hỏi, “Nếu các ngươi cảm thấy khó trả lời, cũng cần .”
Công Tử Uyên và Tiêu Nhược Bạch đều im lặng một lúc, cuối cùng là Tiêu Nhược Bạch mở miệng : “Ngươi sai, chúng quả thực lớn lên ở đây.”
“Vậy các ngươi tại đến thành Vĩnh Minh? Còn ở nhiều năm như ?” Tư Mã U Nguyệt tò mò hỏi.
“Thành Vĩnh Minh tuy nhỏ, nhưng địa vị thấp. Ngươi cha ngươi là phận gì ?”
Tư Mã U Nguyệt trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Mộ Dung Hội ở đây cũng mục đích riêng?