Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 1594: Lão lái đò tham tài

Cập nhật lúc: 2025-10-17 11:23:37
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vùng biển phía vốn gió yên sóng lặng, mênh m.ô.n.g bát ngát, sương mù dày đặc.

 

Thế nhưng, một ngày đó, mặt biển từ từ bay tới sương mù dày đặc, bao phủ cả mặt biển, ngay cả thần thức cũng thể xuyên qua.

 

Sương mù kỳ lạ, kỳ lạ hơn nữa là tiếng mái chèo truyền đến từ trong sương mù.

 

Vừa gì cả, tiếng mái chèo xuất hiện cũng quá đột ngột.

 

Tiếp theo, một chiếc thuyền lớn lắm xuất hiện. Thuyền từ trong sương mù từ từ , boong tàu còn mấy cây chèo dài, vài dùng những cây chèo đó để kéo cả con thuyền đến.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Đến gần bờ, thả neo, đó một đám từ thuyền xuống. Nhìn mấy U Nguyệt đang đợi ở bờ, gì liền .

 

Đợi thuyền xuống gần hết, một đàn ông mặc áo cộc tay vải bố tay xuất hiện boong tàu, đầu quấn một chiếc khăn vải trắng.

 

Hắn thấy Tư Mã U Nguyệt và , cau mày : “Sao chỉ mấy . Thôi kệ, các ngươi qua biển ?”

 

“Đây là thuyền đến Đánh Rơi Chi Địa ?” Hoàng Oanh Oanh hỏi.

 

Người đàn ông đó từ thắt lưng rút một chiếc tẩu thuốc, gõ gõ boong tàu, đổ tàn t.h.u.ố.c bên trong , nàng , lạnh nhạt liếc nàng một cái, giọng điệu khinh miệt: “Các ngươi đây, chẳng là đang đợi thuyền của ? Lên , lên đây.”

 

Nghe ý của , hẳn là đến Đánh Rơi Chi Địa.

 

Thấy Tư Mã U Nguyệt và lên thuyền, đàn ông đó bổ sung: “ , mỗi lên thuyền mười vạn thượng phẩm tinh thạch, mặc cả!”

 

Mọi đều nhíu mày, mười vạn thượng phẩm tinh thạch tiền thuyền, cũng quá đắt !

 

May mà, nhà Tư Mã thiếu tiền, đặc biệt là Tư Mã U Nguyệt, bán đấu giá thái cổ thánh d.ư.ợ.c giúp nàng kiếm một món hời lớn.

 

Nàng lên thuyền, đưa cho tám mươi vạn thượng phẩm tinh thạch. Thái độ của đàn ông lúc mới hơn một chút, thấy Tư Mã U Nguyệt tươi , liền : “Tiểu nha đầu, sảng khoái ghê!”

 

Trước đây những đó dù tiền , đều thích phàn nàn với tiền thuyền quá đắt, nếu thì đông cho ưu đãi một chút, khiến phiền c.h.ế.t .

 

“Đại thúc bảo vệ chúng bình an, xây dựng một chiếc thuyền như , tốn bao nhiêu tinh lực và tiền bạc, thu tiền thuyền cũng là lẽ thường.” Tư Mã U Nguyệt .

 

“Ha ha ha, tiểu nha đầu ngươi cũng thông minh đấy.” Người đàn ông phá lên .

 

“Xin hỏi đại thúc xưng hô thế nào?” Tư Mã U Nguyệt thấy tâm trạng tệ, nhân cơ hội quen.

 

“Ngươi cứ gọi là Thỏa lái đò là .” Thỏa lái đò hiếm khi thấy thuận mắt một tiểu nha đầu, cũng chịu chuyện với nàng.

 

“Vậy gọi ngài là Thỏa thúc ?”

 

“Tùy ngươi.” Một cái xưng hô thôi mà, để ý. Hắn vẫy tay với Phong Hành Trình và những khác, : “Mấy gã đàn ông các ngươi, chèo thuyền.”

 

“Chúng ?” Phong Hành Trình và Tư Mã Lưu Hiên , tưởng nhầm.

 

, chính là mấy gã đàn ông các ngươi.” Thỏa lái đò thấy họ còn ngẩn , dùng tẩu t.h.u.ố.c gõ gõ mép thuyền, “Còn ngẩn gì, các ngươi chèo, thuyền ? Ta thì vội, các ngươi nếu cũng .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-1594-lao-lai-do-tham-tai.html.]

“Ngươi thuê thuyền viên ?”

 

“Thuê còn trả lương cho họ, hơn nữa, ngươi xem thuyền của nhỏ như , thuê thuyền viên còn mấy ? Các ngươi rốt cuộc chèo ? Không chèo thì xuống cho , nhưng tiền trả !” Thỏa lái đò uy hiếp.

 

“…”

 

Còn thể gì nữa? Từng cam chịu cầm lấy mái chèo chèo thuyền, thuyền từ từ rời khỏi bờ.

 

Thỏa lái đò thấy họ bắt đầu chèo, mới xuống ghế mép boong tàu, lấy t.h.u.ố.c lá, cuốn cuốn, cắm tẩu thuốc, dùng linh lực châm lửa, phì phèo hút.

 

Tư Mã U Nguyệt xuống bên cạnh Thỏa lái đò, hỏi: “Thỏa thúc, lúc ngài đến cũng là để khách chèo thuyền ? Cha chèo bao lâu?”

 

“Yên tâm , qua đoạn biển cạn , cần chèo thuyền nữa, cũng mất bao lâu .” Thỏa lái đò hừ hừ .

 

“Vậy thì .” Tư Mã U Nguyệt cũng để ý giọng điệu của , tiếp tục hỏi: “Thỏa thúc, chúng đầu tiên đến Đánh Rơi Chi Địa, ngài thể kể cho chúng tình hình ở đó ?”

 

“Các ngươi đến đó gì?” Thỏa lái đò hỏi.

 

“Đi tìm sư phụ và lão sư của . Mấy chục năm họ vì mà đến đó, nhưng gần đây tin tức. Chúng lo lắng cho an nguy của họ, nên đến tìm. chúng quen thuộc với Đánh Rơi Chi Địa chút nào, nên hỏi ngài tình hình ở đó.” Tư Mã U Nguyệt thành thật .

 

“Tìm , còn tưởng ngươi tìm kho báu đấy!” Thỏa lái đò , “Người đến Đánh Rơi Chi Địa, đều là vì kho báu đảo mà đến. Chậc, nếu đảo kho báu gì, còn đến lượt những ngoại lai ? Một cũng thật ngốc.”

 

“Thực cũng kỳ lạ, trong mắt ngoài, nơi liên quan đến Thần tộc, chẳng là bảo bối khắp nơi ? Tùy tiện một bộ công pháp, thần khí, linh kỹ gì đó, là đủ dùng cả đời .” Tư Mã U Nguyệt .

 

“Ta thấy ánh mắt ngươi trong sáng, ngươi tò mò về những thứ đó ?”

 

“Đương nhiên cũng tò mò chứ, là một đại tục nhân, thích những bảo bối đó. gì. So với sư phụ và lão sư, chắc chắn là họ quan trọng hơn.”

 

Thỏa lái đò liếc Tư Mã U Nguyệt một cái, nếu nàng hứng thú với những thứ đó, ngược sẽ để ý đến nàng nữa. Vì như quá giả tạo, vì lấy lòng những lời như , thích.

 

“Ngươi sư phụ và họ là vì ngươi mà đến đó? Tại ?”

 

“Thật dám giấu, cơ thể của chút vấn đề, sư phụ và họ ở đó cách giải quyết, nên đến đây lúc hôn mê. Đợi khi tỉnh , họ lâu .” Nghĩ đến sự quan tâm của Hứa Tấn và Cát Lãng đối với , trong lòng nàng liền ấm áp.

 

“Hừ, ngươi đúng là gặp hai sư phụ .” Thỏa lái đò lấy một cuốn sách nhỏ ném cho nàng, “Đây là một chuyện về đảo, tự cầm mà xem. Người khác đều thu hai vạn thượng phẩm tinh thạch, thấy ngươi cũng thuận mắt, cho ngươi nửa giá, đưa một vạn là .”

 

Tư Mã U Nguyệt cầm lấy cuốn sách nhỏ, tươi : “Thỏa thúc, ngài sợ cầm sách đưa tinh thạch cho ngài ?”

 

Thỏa lái đò liếc nàng một cái, trả lời, nhưng ánh mắt đó rõ ràng, ngươi dám đưa? Ném xuống nước ngay!

 

, mắt của vẫn chuẩn, nha đầu mắt rõ ràng là loại ngốc nghếch nhiều tiền, dễ lừa nhất.

 

Người như , cũng sẽ những trò vô nhỏ nhặt đó. Hay đúng hơn, căn bản ai dám những chuyện vô liêm sỉ như mặt .

 

Tư Mã U Nguyệt liếc một cái thấu, bĩu môi, đưa một vạn thượng phẩm tinh thạch cho .

 

Nhìn thấy thẻ tinh thạch của mất một con vạn, lòng nàng đau như cắt, nhưng khi câu tiếp theo của Thỏa lái đò, nàng suýt trượt chân rơi xuống nước.

 

 

Loading...