Vu Lăng Vũ dùng thần thức cảm ứng một chút, : “ là vài con ruồi bọ đang đến, ở đây chờ, đập ruồi cho .”
“Được.” Tư Mã U Nguyệt tuy khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn giường động đậy.
Không lâu , một nhóm tiến đến nơi họ cắm trại.
“Đại sư , phía một cái lều.” Một nam tử mắt tam giác chỉ chiếc lều phía .
“Ở nơi , một cái lều, chút kỳ lạ! Đại sư , liệu là cạm bẫy do của đại lục cố tình giăng ?” Một nữ tử khác .
Người gọi là đại sư chiếc lều, hừ lạnh: “Chỉ là của đại lục đó, hừ, một đám kiến hôi, dù là cạm bẫy, chúng cũng thể dùng sức mạnh phá tan!”
“ ! Người của đại lục thật là rác rưởi, dám đến đây tranh giành cơ duyên với chúng !” Một kẻ khác phụ họa, “Những bảo bối rõ ràng nên là của chúng , bọn chúng dám đoạt kỳ ngộ của chúng , thì trả giá!”
“Đi xem trong lều ai ?!” Một nữ tử trang điểm đậm khác lệnh.
“Vâng, nhị sư tỷ!”
Những đó còn đến gần lều, Vu Lăng Vũ từ bên trong bước .
“Oa, là một đại soái ca!” Nhị sư tỷ thấy , hai mắt liền sáng rực.
“Nhị sư tỷ, nước miếng của tỷ chảy kìa.”
Nhị sư tỷ lau khóe miệng, gì nước miếng nào.
“Đi , qua một bên!” Nàng tát một cái mặt nọ, nhưng mắt vẫn rời khỏi Vu Lăng Vũ.
“Được , ngươi nhị sư tỷ thích nhất là soái ca ? Còn dám trêu chọc tỷ , sợ đ.á.n.h !” Gã mắt tam giác .
“Sợ gì chứ? Bây giờ trong mắt nhị sư tỷ chỉ soái ca, gì thời gian để ý đến chúng !” Người nọ hì hì.
“Lát nữa tỷ sẽ xử lý ngươi! Bây giờ tỷ tán tỉnh soái ca!” Nhị sư tỷ về phía Vu Lăng Vũ, với phía , “Đại sư , nam nhân chấm , giao cho !”
“Thật là, mỗi thấy soái ca là trời đất gì nữa!” Đại sư oán giận một câu, nhưng gì thêm, ý là giao Vu Lăng Vũ cho nàng xử lý.
Nàng ưỡn ẹo về phía Vu Lăng Vũ, khúc khích : “Soái ca, tên gì, theo ?”
“E là !” Tư Mã U Nguyệt từ trong lều bước , đến bên cạnh Vu Lăng Vũ, khoác tay : “Sư nhà là hoa chủ, loại mèo hoang ch.ó dại nào cũng thể theo .”
“Ngươi ai là mèo hoang ch.ó dại?!” Nàng thấy Tư Mã U Nguyệt bước , với khuôn mặt xinh gấp trăm và dáng vẻ mật khoác tay, liền nổi giận đùng đùng, quát lên.
“Ai đáp thì là đó thôi!” Tư Mã U Nguyệt che miệng duyên, dáng vẻ mắt long lanh, nụ yêu kiều khiến đám nam nhân đều ngẩn .
Sao nữ tử xinh như ?!
Vu Lăng Vũ cúi đầu dáng vẻ giả vờ thục nữ của nàng, khóe miệng nhếch lên, : “Không đang nghỉ ngơi bên trong , đây?”
“Ta cũng , nhưng cướp khỏi ? Ta đây là để bảo vệ quyền lợi của !” Tư Mã U Nguyệt .
Vu Lăng Vũ nhướng mày, “Ta dễ dàng cướp như ?”
“Chuyện đó khó lắm!” Tư Mã U Nguyệt dụi dụi cánh tay , “Trên đời gì con mèo nào ăn vụng, một ngày nào đó ngứa ngáy trong lòng, dùng một con cá ươn câu mất, để một mùi tanh hôi!”
“Ha ha, nếu thật sự chuyện đó, sẽ thịt con cá đó !” Vu Lăng Vũ phối hợp.
Tuy đồng tình với lời nàng , nhưng thấy dáng vẻ nũng nịu của nàng, trong lòng vẫn vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-1208-choi-dua-voi-bon-chung.html.]
“Được thôi!” Tư Mã U Nguyệt thẳng , khúc khích .
Vu Lăng Vũ đưa tay điểm nhẹ lên mũi nàng, nha đầu rõ ràng thương lành mà còn nghịch. thấy nàng để ý như , liền chiều theo nàng!
Hắn ngước mắt lướt qua đám , : “Không c.h.ế.t thì cút !”
“Bảo chúng cút? Ha ha ha… chỉ bằng các ngươi mà cũng đòi bảo chúng cút? Ha ha, đây là câu chuyện nực nhất mà từng ở Tiên Cảnh !” Đám đó phá lên.
Bởi vì Vu Lăng Vũ, họ cảm nhận thực lực của . Còn Tư Mã U Nguyệt, họ cảm nhận nàng chỉ là một Thần Tôn, còn thương, đáng sợ.
Mà Vu Lăng Vũ là sư của nàng, chắc thực lực cũng cao . Một như mà dám bảo họ cút, họ thật sự cảm thấy buồn .
“Chỉ với bộ dạng của ngươi, cũng hổ mà chiếm giữ một nam tử như . Hôm nay sẽ g.i.ế.c ngươi , mang !” Nữ tử nén giận, ánh mắt Tư Mã U Nguyệt đầy sát khí.
“Ánh mắt đáng sợ quá!” Tư Mã U Nguyệt trốn lưng Vu Lăng Vũ, bộ sợ hãi, “Sư , sợ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“…”
Vu Lăng Vũ tuy đang chiều theo nàng, nhưng bây giờ sắp diễn nổi nữa, dáng vẻ nũng nịu … thật sự hợp với nàng!
“Nhị sư tỷ, một cô nương xinh như , gấp gáp g.i.ế.c gì? Ít nhất cũng để bọn một hẵng g.i.ế.c chứ. Vị của nàng chắc chắn tuyệt vời, phốc…” Gã mắt tam giác còn hết câu một luồng linh lực đ.á.n.h bay.
Khí tức quanh Vu Lăng Vũ khác với lúc nãy, còn vẻ nhàn nhã và nụ nhạt, chỉ còn sát ý nồng đậm.
Nói thì , nhưng dám vũ nhục nàng, chính là tìm chết!
Đám đó thực lực của dọa sợ, một chiêu giải quyết của họ, thực lực của ít nhất cao hơn họ vài cấp!
“Sao thể…”
Tư Mã U Nguyệt thấy bộ dạng của , cũng đùa nữa, nắm tay : “Tức giận gì, loại cặn bã cứ diệt là .”
Dáng vẻ g.i.ế.c nhẹ tựa lông hồng của nàng khác với tiểu thư e lệ lúc nãy, lúc họ mới , nàng chỉ đang đùa giỡn mà thôi!
“Hoa Hoa, cướp chúng , để cho ngươi điểm tâm nhé.”
Nàng thả Hoa Hoa , cùng với nó tự nhiên còn Tiểu Mộng và Tiểu Thất.
Ba đứa giờ như hình với bóng.
“Dám cướp Lăng Vũ ca ca? Tuyệt đối thể tha!” Tiểu Thất xắn tay áo, chuẩn tay.
“Dám ý nghĩ tà dâm với Nguyệt Nguyệt, thể tha thứ!” Hoa Hoa hóa những sợi dây leo, đó nở đầy hoa ăn thịt .
“Luật cũ!” Tiểu Mộng trực tiếp nhất, lao về phía đám .
“Ta tới đây!” Tiểu Thất vung nắm đ.ấ.m cũng xông lên, thể thua Tiểu Mộng !
“Ta cũng tới!” Hoa Hoa nở những đóa hoa yêu diễm, chờ đợi thưởng thức mỹ thực.
“Vua hoa ăn thịt !”
Tiểu Thất và Tiểu Mộng họ nhận , nhưng Hoa Hoa thì tương đối dễ nhận .
Nhìn thấy Hoa Hoa, trong lòng họ dâng lên một nỗi tuyệt vọng, tại gặp thứ đáng sợ như ở đây?