Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Chương 1087: Tiểu Mộng khôi phục ký ức (Một)
Cập nhật lúc: 2025-09-30 02:54:27
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuống khoang thuyền, Không Tương Di cần giả vờ quen nữa. Thấy Tiểu Thất đang ung dung, nàng : “Xem Tiểu Thất của chúng nhàn nhã kìa.”
“Nguyệt Nguyệt, mới phát hiện, đan d.ư.ợ.c ngươi luyện cho ăn hết sạch , hại chỉ thể gặm tạm d.ư.ợ.c liệu sống!” Tiểu Thất thẳng dậy, đưa d.ư.ợ.c liệu trong tay cho Tư Mã U Nguyệt.
Tư Mã U Nguyệt nhận lấy d.ư.ợ.c liệu, ngưng tụ một ngọn lửa trong lòng bàn tay, trực tiếp dùng ngọn lửa lò luyện, đem những d.ư.ợ.c liệu luyện thành từng viên đan dược.
“Chà chà, kỹ thuật luyện đan của ngươi, quả hổ là quán quân của đại hội luyện đan!” Không Tương Di tấm tắc khen ngợi.
Tư Mã U Nguyệt đựng đan d.ư.ợ.c bình đưa cho Tiểu Thất, : “Mọi ở đây trông chừng nhé, xem Tiểu Mộng thế nào.”
“Tiểu Mộng vẫn tỉnh ?” Tiểu Thất hỏi.
“Vẫn , Tiểu Linh Tử Tiểu Mộng chút định, xem tình hình của .”
Nói xong, hình nàng lóe lên biến mất trong Hồn Tháp.
Không Tương Di ghé sát bên cạnh Tiểu Thất, tò mò những nút điều khiển.
“Tiểu Thất, ngươi đang rảnh rỗi, là dạy cách lái con thuyền ?” Nàng hì hì Tiểu Thất.
“Được thôi, thôi!” Tiểu Thất còn kịp đồng ý, Tiểu Hống ở bên cạnh nhanh nhảu nhận lời .
Tiểu Thất Tiểu Hống luôn những ý tưởng quái đản, nó đồng ý nhanh như chắc chắn là âm mưu gì đó, vì thế cũng gật đầu : “Được thôi!”
“Thật ? Ha ha, cảm ơn ngươi nhé, Tiểu Thất!” Không Tương Di kích động đến mức hề rơi cái bẫy của hai tên nhóc .
Bên trong Hồn Tháp, Tư Mã U Nguyệt bước và thấy các linh thú đang vây quanh Tiểu Mộng.
“Tiểu Mộng ?”
“Vẫn luôn như , từng tỉnh .” Thiên Âm đáp.
Tư Mã U Nguyệt đến bên giường. Tiểu Mộng đang co ro , thể ngừng run rẩy, nước mắt nơi khóe mi tựa như chuỗi hạt đứt dây, chẳng thể nào ngừng . Gương mặt nhỏ nhắn, trắng bệch nhăn vì đau đớn, lộ rõ vẻ sợ hãi, hoảng loạn và cả nỗi hận thấu xương.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Bất kể chúng con đến gần, đều phản ứng dữ dội, còn đ.ấ.m đá loạn xạ nữa.” Á Quang đau lòng .
Là linh thú của Tư Mã U Nguyệt, con nào gặp tình trạng như , chúng thương xót nàng, cảm thấy bất lực.
Tư Mã U Nguyệt bước tới, vươn tay ôm Tiểu Mộng lòng. Tiểu Mộng theo bản năng định giãy giụa, nhưng nàng ôm chặt lấy.
“Tiểu Mộng, là đây. Đừng sợ, ở bên !” Tư Mã U Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Mộng, dịu dàng an ủi.
Có lẽ nhờ mối liên kết từ khế ước, Tiểu Mộng dần định hơn trong vòng tay nàng, còn đ.ấ.m đá nữa mà còn vô thức ôm chặt lấy nàng, miệng khe khẽ nức nở.
Tư Mã U Nguyệt cảm nhận nỗi đau trong lòng , hốc mắt cũng bất giác đỏ lên. Cảm giác giống hệt như khi nàng khôi phục ký ức, lúc đó nàng cũng đau khổ đến nhường .
“Tiểu Mộng, đừng sợ, đó đều là ký ức quá khứ thôi, bây giờ an . Ta sẽ luôn ở bên cạnh .” Nàng vỗ về Tiểu Mộng, trấn an.
“Nguyệt Nguyệt, ký ức của Tiểu Mộng phong ấn ? Sao đột nhiên trở thành thế ?” Á Quang hỏi.
“Phong ấn của Tiểu Mộng vốn dĩ hề vững chắc. Bao nhiêu năm qua, thứ trong cơ thể ngừng ăn mòn phong ấn. Cũng chính vì mà khi khế ước, mới thể thấy những ký ức đó.” Tư Mã U Nguyệt đau lòng giải thích, “Hơn nữa, khi đám của Ma tộc kích động, thứ đó trong bộc phát, phá tan phong ấn ngay lập tức.”
“Tiểu Mộng thật đáng thương.” Linh Lung nước mắt, nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho nàng.
“Nguyệt Nguyệt, chị thứ trong cơ thể là gì ?” Thiên Âm hỏi.
Tất cả bi kịch mà Tiểu Mộng gánh chịu đều do thứ đó gây , nếu nó, những chuyện .
Tư Mã U Nguyệt lắc đầu: “Trong ký ức của Tiểu Mộng, ai đó là thứ gì, chỉ rằng nếu nó, tu vi sẽ tăng mạnh, và nếu cấy tim, đó sẽ trở thành bất tử.”
“Giống như Tiểu Mộng bây giờ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-sung-cuong-the-than-y-ngu-tieu-thu/chuong-1087-tieu-mong-khoi-phuc-ky-uc-mot.html.]
“Ừm.”
Tiểu Mộng dần yên tĩnh trong vòng tay Tư Mã U Nguyệt, nhưng đôi mày nhíu chặt và gương mặt tái nhợt cho thấy nàng vẫn định.
Tư Mã U Nguyệt ôm Tiểu Mộng, trong lòng thầm nghĩ, nếu vì thể bất tử , chịu đựng nhiều đau khổ đến .
Đôi khi, sống hẳn là . Nhiều lúc, sống còn đau khổ hơn cả cái chết.
“Chờ Tiểu Mộng tỉnh , sẽ đối mặt với ký ức của như thế nào.” Thiên Âm .
Nghĩ dáng vẻ gần như suy sụp của Tư Mã U Nguyệt khi nhớ chuyện xưa, đến giờ chúng vẫn còn thấy sợ hãi.
Tiểu Mộng cũng trải qua bi kịch tương tự, đều vì bản mà liên lụy cả gia tộc diệt vong. Chúng dám tưởng tượng, một Tiểu Mộng ngây thơ, trong sáng sẽ trở thành thế nào khi chuyện.
“Haiz…”
“Xì xì… đừng sợ…” Tiểu Kim Xà tỉnh từ lúc nào, nó trườn lên vai Tư Mã U Nguyệt, bập bẹ với Tiểu Mộng.
“Tiểu Kim Xà, ngươi tỉnh ?” Tư Mã U Nguyệt thấy Tiểu Kim Xà thì chút vui mừng.
“Tỉnh… … Tiểu… Mộng…” Tiểu Kim Xà chậm, như một đứa trẻ đang tập .
“Thân thể Tiểu Mộng .” Tư Mã U Nguyệt , “ phong ấn trong phá vỡ, bây giờ tình trạng .”
“Bảo… vệ… … …” Tiểu Kim Xà chậm rãi .
“Ngươi ngươi bảo vệ Tiểu Mộng ?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
Tiểu Kim Xà gật gật đầu: “Nguyệt… Nguyệt… Tiểu… Mộng… bảo… vệ…”
“Tiểu Kim Xà ngoan lắm.” Tư Mã U Nguyệt xoa đầu Tiểu Kim Xà, vui mừng .
Biết bảo vệ , cũng uổng công nàng cho nó ăn bao nhiêu thứ .
“Vậy Tiểu Kim Xà bảo vệ chúng ?” Tiểu Bằng thấy bộ dạng của Tiểu Kim Xà, liền trêu nó một chút.
“Nguyệt… Nguyệt…”
Ý nó là, nó bảo vệ U Nguyệt, còn U Nguyệt sẽ bảo vệ bọn họ?
“Để c.h.ế.t ! Để c.h.ế.t !” Tiểu Mộng đột nhiên gào lên, thể ngừng giãy giụa trong lòng Tư Mã U Nguyệt, đột nhiên đưa tay cào về phía n.g.ự.c .
“Tiểu Mộng! Tiểu Mộng! Tỉnh mau!” Tư Mã U Nguyệt vội giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Mộng, cho nàng tự hại .
“Để chết! Để c.h.ế.t cùng họ!” Lời của Tư Mã U Nguyệt tác dụng, Tiểu Mộng vẫn điên cuồng gào thét và giãy giụa.
“Tiểu Mộng!” Tư Mã U Nguyệt dùng sức ghì chặt nàng, cho nàng càn, nhưng chính sức mạnh của nàng chấn thương.
“Tiểu Mộng, Nguyệt Nguyệt thương !” Á Quang và những linh thú khác hét lên.
Tiếng quát quả nhiên tác dụng, Tiểu Mộng lập tức im bặt.
“Ực…”
Một tia m.á.u tươi rỉ từ khóe miệng Tư Mã U Nguyệt, nhỏ xuống trán Tiểu Mộng.
Có lẽ ngửi thấy mùi m.á.u của nàng, đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Mộng cuối cùng cũng từ từ mở .
Nhìn thấy vết m.á.u khóe miệng Tư Mã U Nguyệt, nghĩ đến những ký ức trong cơn ác mộng, nước mắt Tiểu Mộng tuôn rơi.
“Nguyệt Nguyệt, xin …”