Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 99: (1)
Cập nhật lúc: 2025-02-24 04:48:28
Lượt xem: 728
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi chiến tranh kết thúc, nhất định bù đắp tất cả những gì tổn thương Ôn Hạ .
Giọng điệu Kỳ Diên dịu xuống, còn căng thẳng như nữa: “Về ăn cơm cho đàng hoàng, bột mì thể nổ , giao hết cho .”
Ôn Hạ cũng thấy đói bụng, cùng Kỳ Diên trở về doanh trại dùng bữa trưa.
nàng hề ý định từ bỏ, khi qua loa cho Kỳ Diên yên tâm rời , nàng liền sai Vân Nặc đến thành thu thập thêm vài xe bột mì.
“Phải là loại bột mì xay nước trong cung, mịn đến mức giống như phấn trang điểm của nữ tử, càng nhiều càng .”
Mấy ngày nay, Ôn Hạ đều bận rộn với việc , nhưng bột mì mới lấy về, nàng thử mấy vẫn nguyên lý.
Kỳ Diên dựa danh hiệu “Long Ẩn Tán Tiên” của , chiêu mộ một đạo sĩ giang hồ, nhưng lưu huỳnh và diêm tiêu mà cần vẫn đang đường vận chuyển, nhu cầu lớn như , còn tránh tai mắt của quân Yên, vận chuyển từ khắp nơi về doanh trại, ít nhất cũng mười ngày.
Sau khi dùng bữa tối, Ôn Hạ cùng Kỳ Diên tản bộ sườn núi của doanh trại.
Mặt trời lặn xuống, rải xuống những tia nắng cuối cùng.
Nhìn xa thể thấy những ngôi nhà xa xa, những ngôi nhà tranh ở xa trở thành những chấm nhỏ, chỉ làn khói bếp lượn lờ bay lên trong ánh tà dương.
Từ khi hai quân giao chiến ở đây, dân làng gần đó thể dọn đều dọn gần hết, chỉ còn những dân nghèo khổ nhất, luyến tiếc căn nhà rời .
Nhìn làn khói bếp, trong lòng Ôn Hạ khỏi cảm thán sự tàn khốc của chiến tranh.
Kỳ Diên : “Đừng lo lắng, chỉ cần đồ đến nơi, chế tạo hỏa dược đạn giống như thạch đạn thành vấn đề.”
Việc cấp bách lúc là dây dưa với quân Yên thêm mười mấy ngày .
Hai trong ánh tà dương bước màn đêm, trở về doanh trại chủ soái.
Kỳ Diên bây giờ cần giục cũng sẽ tự phê duyệt tấu chương, xem báo cáo từ kinh thành gửi đến.
Trong trại, ánh nến sáng trưng.
Ôn Hạ tắm rửa xong, khoác áo khoác choàng màu xanh lam nhạt, đến bên cạnh , xuống chiếc ghế đẩu gỗ kê vuông.
Kỳ Diên chê ghế đẩu tựa lưng, đưa tay bảo nàng sang chỗ .
Ghế thái sư rộng như long ỷ, nhưng cũng đủ cho hai .
Kỳ Diên một tay ôm lấy eo thon của nàng, xem xong tấu chương, đột nhiên bế Ôn Hạ lên đặt đùi .
Ôn Hạ kêu lên một tiếng, nhớ đến bên ngoài doanh trại binh lính canh gác, vội vàng mím môi.
Nơi đáy mắt Kỳ Diên dâng lên ý , chút kiêng dè cắn nhẹ vành tai nàng.
Ôn Hạ rụt : "Đừng cắn nữa, giúp nghĩ xem vì bột mì nổ ? Có là do nó đủ mịn ?"
"Đó là thứ ăn, mà nổ ."
"Vậy thuốc nổ của nổ kiểu gì?"
Kỳ Diên liền về nguyên lý.
Ôn Hạ do dự: "Vậy bột mì của cũng luyện thành những viên đạn nhỏ ?" Nàng nhớ cảnh tượng nhà bếp ở Phượng Dực cung nổ tung, vẫn lắc đầu, thành viên cũng đúng.
Chỉ trách nàng quá ngốc.
Nàng hai đầu gối Kỳ Diên, vết thương của vẫn lành hẳn, ngày nào cũng thuốc, cắn môi và cổ, Ôn Hạ mặt đỏ bừng, vùng vẫy nhưng sợ chạm vết thương của .
"Chàng dừng ..." Áo choàng màu xanh nhạt trượt xuống đất, nàng thở hổn hển.
Đáy mắt Kỳ Diên tối sầm , hề che giấu dục vọng mãnh liệt: "Ta thể."
"Ta tha thứ cho ."
Kỳ Diên nhất thời sững sờ, trong lòng dâng lên sự áy náy sâu sắc, đối mặt với hàng ngàn quân địch chiến trường cũng từng thấy ánh mắt hỗn loạn như lúc .
"Hạ Hạ?"
"Ta cũng hiểu, rõ ràng đến , nguyện ý cùng chung một chỗ, nguyện ý buông bỏ." Ôn Hạ : " càng nghĩ về những chuyện thì càng tức giận, càng tức giận thì càng nghĩ, càng nghĩ..."
Nàng nên lời.
Nàng càng tức giận thì càng hành hạ Kỳ Diên.
Nàng mà suy nghĩ như , rõ ràng nàng từng hành hạ ai.
Nghĩ đến những chuyện , nàng chỉ ngay lập tức đuổi Kỳ Diên đến nơi xa xôi hẻo lánh như Thanh Châu, để một đón năm mới, để chịu lạnh giữa trời tuyết mà mong ngóng nàng đến, nhưng thể đợi nàng. Trói giường mà , để lóc cầu xin nàng yêu thương một chút.
Suy nghĩ của nàng đáng sợ ?
Nàng những lời với vẻ mặt trách móc giống như nũng, giọng vốn êm ái dịu dàng, giờ đỏ hoe vành mắt, Kỳ Diên cảm thấy tim như thắt , ngẩng đầu mắt nàng "Xin ".
"Chờ trận chiến kết thúc, sẽ tuyên bố với thiên hạ, một bản chiếu thư nhận tội, thừa nhận những lầm gây cho nàng , xin bách tính thiên hạ giám sát , để mặc nàng sai khiến, cho đến khi nàng nguôi giận."
"Đừng giận nữa, cũng đừng bỏ rơi , Hạ Hạ."
Ôn Hạ ôm hôn một lúc, Kỳ Diên cố gắng kiềm chế, cuối cùng cũng dừng , thở hổn hển kéo vạt áo cho nàng.
Đôi mắt sâu thẳm của ẩn chứa sự hoang dã mãnh liệt, nhưng đôi môi mỏng mang màu trắng bệnh tật.
Chạm vết thương ở bụng .
Ôn Hạ liếc một cái, nhặt áo choàng và tấu chương mặt đất treo , gọi Hồ Thuận truyền thái y đến.
Thái y băng bó vết thương cho Kỳ Diên, y thuật cao minh, chỉ cần bắt mạch là thể thăm dò thận khí hung mãnh , cũng đế hậu, chỉ cúi đầu dặn dò cử động nữa, tiên tĩnh dưỡng.
Ánh mắt ẩn ý của Kỳ Diên thông qua thái y khuôn mặt Ôn Hạ, ánh mắt đầy ẩn ý và nụ phóng túng môi khiến má Ôn Hạ nóng bừng, nàng trừng mắt , giận trách.
Đã thương nặng như , còn thể?
...
Ôn Hạ dồn hết tâm trí bột mì, nàng hỏi ý kiến đạo sĩ chế tạo thuốc nổ, nhưng vẫn thất bại.
Vân Nặc luôn ở bên cạnh nàng thử nghiệm những thứ , mỗi đều chuẩn sẵn sàng để ôm nàng chạy khi bột mì phát nổ, nhưng mỗi đều cùng nàng ngây ngốc ngoài doanh trại.
Đừng là nổ, ngay cả một tia lửa cũng .
Ngược , từ phía Kỳ Diên truyền đến tin vui, đạo sĩ luyện chế thuốc nổ to bằng hòn đá, các tướng lĩnh đang thử nghiệm bằng máy b.ắ.n đá ở bãi đất trống, loại thuốc nổ tuy nổ sớm hơn dự kiến một chút nhưng uy lực đúng như mong đợi. Chỉ cần trì hoãn thêm một chút thời gian, đợi lưu huỳnh và diêm tiêu đến là thể luyện chế hàng loạt.
Ôn Hạ cùng Kỳ Diên xem xong vụ nổ , Kỳ Diên vui mừng, nàng vui mừng nhưng cũng chút thất vọng, tại nàng thể thành công?
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nàng trở về doanh trại, lật giở những cuốn sách cổ mà Ôn Tư Hành tìm cho nàng, xem hết hai cuốn, cũng tìm thấy vấn đề trong sách cổ. Nàng thử nghiệm lung tung một hồi, thời gian đến tối, gió thổi tung bột mì khắp mặt đất, Ôn Hạ sặc đến ho khan, nhưng đột nhiên sững .
Gió?
Nhìn bột mì đang bay lơ lửng trong trung, nàng chút mừng rỡ: "Vân Nặc!"
Nàng lệnh cho Vân Nặc châm lửa đốt dây cỏ, canh gác ở ngoài, nhưng đợi mãi cũng thấy gì bất thường.
Ôn Hạ vô cùng thất vọng, gió đêm nay thổi mạnh hơn bình thường, nàng kéo chặt áo choàng, chán nản màn đêm.
"Hoàng hậu nương nương!"
Hồ Thuận từ xa chạy đến, sắc mặt tái mét, giọng đầy vẻ lo lắng.
Còn đợi Hồ Thuận hết lời, Ôn Hạ thấy tiếng tù và vang vọng khắp bầu trời đêm, đó là hiệu lệnh tập hợp quân đội.
"Quân Yên tập kích doanh trại của chúng ! Đã bao vây chúng !"
Ôn Hạ kinh hãi: "Sao như ?"
Doanh trại là nơi trọng yếu, chỉ lớp phòng tuyến đầu tiên là binh lính phiên canh gác mười hai canh giờ, mà còn xây dựng công sự phòng thủ và đài quan sát, thể để quân địch bao vây .
Trừ khi trong quân nội gián.
"Hoàng thượng trong quân e rằng tai mắt của quân Yên, quân Yên do hoàng đế đích dẫn quân, công phá Tả Bảo Phong, khiêu khích hoàng thượng ngoài, hoàng thượng mặc giáp trận !"
Đây là kế.
Ôn Hạ lo lắng chạy về phía đài quan sát, Hồ Thuận theo sát phía nàng: "Hoàng hậu nương nương thể ! Hoàng thượng dặn dò nô tài, bảo ở trong doanh trại!"
Vân Nặc dẫn Ôn Hạ thi triển khinh công bay đến đài quan sát.
Còn đến nơi, thấy vô ánh lửa bầu trời đêm.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang lên khắp nơi, tiếng trống trận dồn dập, xa xa khói đặc cuồn cuộn, gió đêm nay thổi đến.
Vân Nặc thầm kêu , đưa Ôn Hạ qua đó nữa, hộ tống nàng trở về doanh trại.
Ôn Hạ vội vàng hỏi: "Đó là khói độc ?"
"Thuộc hạ xem , hoàng hậu nương nương ở đây đừng cả!" Vân Nặc nhanh chóng rời .
Bên ngoài soái trướng đầy ắp binh lính bảo vệ Ôn Hạ.
Ôn Hạ về phía ánh lửa đỏ rực màn đêm xa xa, trong lòng sợ hãi tột độ.
Cho dù đó là khói độc , cũng đủ để rối loạn đội hình của quân Đại Thịnh.
Hoắc Chỉ Chu chọn đêm nay để tập kích, e rằng là ban ngày Kỳ Diên đang nghiên cứu vũ khí mới, mà đêm nay đúng lúc gió lớn giúp .
Hướng gió chính là từ doanh trại quân Yên thổi về phía quân Đại Thịnh.
Nửa canh giờ , Vân Nặc trở về soái trướng.
Hóa Hoắc Chỉ Chu sớm bố trí mai phục trong thành.
Kỳ Diên thể mở đường hầm bí mật, cũng sớm chuẩn đường hầm bí mật.
Ngày hôm đó Ôn Hạ đến cầu xin , Hoắc Chỉ Chu tất cả đều là cố ý, cố ý dẫn Kỳ Diên thành, cố ý dâng nửa thành cho Kỳ Diên.
Mảnh đất mà quân Đại Thịnh đóng quân , chính là do Hoắc Chỉ Chu từng bước dẫn Kỳ Diên đến...
Cách doanh trại mười dặm về phía ngoài đường hầm bí mật của quân Yên, chính vì mới khiến bọn họ bao vây doanh trại. Nếu như đó Kỳ Diên nhất quyết đổi hướng đóng quân, bây giờ đường hầm bí mật sẽ thông thẳng doanh trại.
Nỗi sợ hãi trong mắt Ôn Hạ ngày càng sâu đậm, sắc mặt trắng bệch: "Bảo hoàng thượng trở về!"
"Thuộc hạ khuyên , nhưng ."
Vân Nặc mới đến bên cạnh Kỳ Diên. Kỳ Diên lưng ngựa, mắt là từng đợt binh mã xông pha trận mạc. Giữa ánh lửa, khói mù dày đặc tan, mơ hồ thể thấy các binh lính Đại Thịnh mặc giáp bạc lượt ngã xuống.
Khói mù đó tác dụng mềm gân cốt, quân Yên uống thuốc giải nên hề sợ hãi, nhưng thời gian gấp rút, quân Đại Thịnh kịp uống thuốc giải, chỉ thể liều c.h.ế.t tấn công, thể lui về phòng thủ.
Vân Nặc đây là kế của Hoắc Chỉ Chu, mục đích là dẫn dụ Kỳ Diên xuất hiện.
Kỳ Diên thể .
Hắn mím chặt môi mỏng, mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm nghị về phía ánh lửa ngút trời, dám lơ là một chút nào, chỉ trầm giọng phân phó Vân Nặc: "Quay về bảo vệ Hoàng hậu."
Ôn Hạ đỏ hoe vành mắt, nhưng lúc dám .
Trước đó, Kỳ Diên chia quân đánh ba cửa ải phía đông của Yên quốc, phân tán lực lượng của Hoắc Chỉ Chu, nhưng bây giờ cũng phân tán lực lượng của quân Đại Thịnh ở đây.
Trong doanh trại chỉ mười vạn đại quân, tấu chương hôm nay nhận , Ôn Tư Lập viện binh còn ba ngày nữa mới đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-99-1.html.]
Gió mạnh thổi rèm cửa doanh trại rung lên, tiếng trống trận vang xa, nhưng cũng là đầu tiên gần đến .
Ôn Hạ thức trắng đêm, đến doanh trại chế tạo thuốc nổ thúc giục các đạo sĩ, nhưng bọn họ nguyên liệu, lưu huỳnh và diêm tiêu một ngày đến, dù gấp gáp cũng gì.
Hơn nữa, Hoắc Chỉ Chu Kỳ Diên đang chế tạo thuốc nổ, thể để binh lính đường vận chuyển nguyên liệu đến nữa.
Ôn Hạ vẫn luôn chiến báo từ tiền tuyến truyền đến.
Quân Đại Thịnh ngã xuống bốn vạn , đều bại trận làn khói độc.
...
Lúc trời sáng, gió vẫn thổi mạnh, nhưng Kỳ Diên cuối cùng cũng trở về.
Đôi mắt sâu thẳm của đỏ ngầu, bộ giáp cứng rắn vết thương máu, rõ ràng là đang sải bước về phía doanh trại, nhưng bước chân lộ vẻ mệt mỏi.
Từ xa, thấy Ôn Hạ, ánh mắt sâu thẳm nheo , yết hầu chuyển động.
Ôn Hạ chạy đến mặt , thấy bình an trở về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng dám buông lỏng.
Chỉ trong một đêm mất gần một nửa binh lực, quân Đại Thịnh hề dấu hiệu rút lui.
Trận chiến , Đại Thịnh sẽ thua ?
Kỳ Diên dừng mặt nàng, yết hầu chuyển động, nhất thời nên lời. Hắn đưa tay lên trán và sống mũi nàng, cảm nhận một mảnh lạnh lẽo, liền Ôn Hạ trong gió lạnh quá lâu.
Kỳ Diên ôm Ôn Hạ trở về doanh trại, đợi Hồ Thuận buông rèm cửa xuống, mới ôm chặt Ôn Hạ, vùi sâu cổ nàng.
Ôn Hạ nhịn , vành mắt nóng lên.
"Nếu phụ nàng còn sống, ông sẽ gì?"
Ôn Hạ sững , nếu Ôn Lập Chương còn sống, đối mặt với tình hình vây hãm tứ phía, viện binh, đường lui, ông sẽ chia binh lính còn thành hai đội. Những lính trẻ tuổi, cuộc sống còn dài sẽ là một đội, những lão binh theo ông sẽ là một đội, dẫn theo lão binh bảo vệ những lính trẻ tuổi còn tìm đường sống.
Ôn Lập Chương chính là hy sinh như .
Ôn Hạ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ôm chặt lấy Kỳ Diên.
Bộ giáp cứng rắn và lạnh lẽo, sự lạnh lẽo lan đến tận đáy lòng, khiến nàng run rẩy ngừng.
Kỳ Diên vùi sâu vai nàng, giọng khàn khàn: "Hình như ngộ quá muộn."
Lên ngôi ngần năm, đến bây giờ mới tỉnh ngộ siêng năng chính sự, yêu thương dân chúng, đáng tiếc hình như quá muộn.
"Không , các đạo sĩ hôm nay thể chế tạo vài quả bom, cho nổ tung đường hầm bí mật của quân Yên! Binh lính ở phía đông thể điều một bộ phận đến tiền tuyến, binh lính Đại Thịnh luôn huấn luyện bài bản, sẽ !"
Kỳ Diên khổ, cong môi mỏng, nhưng dám để Ôn Hạ thấy vẻ chán nản của .
"Ta ngủ một lát."
Ôn Hạ ở bên cạnh Kỳ Diên, giường.
Thức trắng đêm, Kỳ Diên gối lên vai nàng, nhanh ngủ .
Ôn Hạ dám ngủ, luôn luôn lắng tiếng động bên ngoài, quả nhiên thấy tiếng tù và tập hợp, quân Yên lui đánh tới.
Kỳ Diên nhíu mày, vẫn đang ngủ say.
Không ai đến xin chỉ thị của , chính là Ôn Tư Hành đang sắp xếp việc.
Ôn Hạ cũng gọi Kỳ Diên dậy.
Hắn chỉ ngủ đầy một canh giờ, tỉnh dậy đôi mắt lo lắng của Ôn Hạ, hôn mạnh lên má nàng, ngón tay cái xoa cằm nàng.
"Giờ nào ?"
"Chưa đến một canh giờ, ngủ thêm chút nữa ."
Kỳ Diên chỉ xoa cằm nàng, ngón tay thô ráp đặt lên môi nàng. Khi vết chai ngón tay lướt qua, khiến nàng cảm thấy đau.
"Hạ Hạ, đưa nàng ngoài nhé."
Ôn Hạ sâu Kỳ Diên.
Ở cách gần như , nàng thể thấy rõ những tia m.á.u đỏ trong mắt , đôi môi mỏng mím chặt thôi, như đang im lặng lên nỗi sợ hãi của .
Bên ngoài doanh trại đột nhiên vang lên tiếng tù và inh ỏi, là lệnh tập hợp khẩn cấp hơn.
Ôn Hạ hiểu rõ, ngày hôm nay hình như thật sự khác .
Trận chiến , Đại Thịnh hình như thắng nổi nữa .
Dù thua trận, trong doanh trại Đại Thịnh, chỉ nàng mới thể sống sót.
Kỳ Diên và nàng đều , Hoắc Chỉ Chu sẽ hại nàng.
Dưới ánh mắt m.ô.n.g lung của Kỳ Diên, Ôn Hạ : "Ta sẽ ."
"Ta đến doanh trại của , nếu đồng ý với , thì bây giờ cũng sẽ ở đây."
"Chàng đừng quên, là con gái của Ôn Lập Chương."
Con cái nhà họ Ôn thể khuất phục quân địch.
Kỳ Diên nàng sâu thẳm, nhưng dám mắt nàng.
Hắn hôn lên môi nàng, động tác mạnh bạo và thô ráp, râu ngắn kịp cạo khiến nàng đau rát.
Kỳ Diên dậy rời , nhưng khi qua bình phong, vẫn dừng bước: "Hạ Hạ, cảm ơn nàng."
Hắn sải bước biến mất khỏi doanh trại, Ôn Hạ sờ lên cằm ướt át, đó là nước mắt của Kỳ Diên.
Nàng dậy, soi gương búi tóc kiểu Lưu Tiên, cài trâm cài và trâm hoa tinh xảo, trang điểm, sâu con gái xinh trong gương.
Nàng dậy, canh chừng các đạo sĩ thức trắng đêm, xem bọn họ dùng nguyên liệu còn sót chế tạo thuốc nổ thành b.o.m đá. Phó tướng đến chở chúng , cho nổ tung đường hầm bí mật mà quân Yên đào bên ngoài doanh trại.
những thứ căn bản tác dụng gì, vẫn nhiều quân Yên ào ạt tràn lên, quân Đại Thịnh chặn ở công sự phòng ngự, hai bên liều c.h.ế.t c.h.é.m giết.
...
Bầu trời âm u, bãi cỏ la liệt xác binh lính và chiến mã.
Nhìn màn đêm ngày càng dày đặc, Kỳ Diên ban đêm chính là chiến trường quỷ quyệt hơn của Hoắc Chỉ Chu.
Giữa cuộc c.h.é.m giết, thúc ngựa xông lên phía , tiếng tù và ngừng chiến của quân Đại Thịnh vang lên, quân Đại Thịnh đang c.h.é.m g.i.ế.c cũng theo tiếng tù và mà dừng .
Quân Yên cũng dừng , vị tướng dẫn đầu về phía Kỳ Diên từ xa.
Kỳ Diên cất cao giọng hô vang: "Yên đế dám quyết đấu với trẫm ?"
Xe rồng từ trong đám đông quân Yên , dừng bãi chiến trường đầy xác chết.
Trên xe rồng uy nghiêm, cờ xí tung bay, Hoắc Chỉ Chu mặc giáp từ xe rồng bước xuống, dáng cao lớn, giọng bình tĩnh vang lên từ xa.
"Thịnh hoàng c.h.ế.t ?"
Hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc, lẽ vẫn còn nể mặt nhà họ Ôn, sợ các lão tướng chiến trường chính là con trai thứ tư nhà họ Ôn.
Kỳ Diên cũng trầm giọng đáp : "Nếu ngươi c.h.ế.t thì ?"
"Nếu bại kiếm của Thịnh Hoàng, sẽ rút quân khỏi Đại Thịnh, trả vùng đất ."
Đối mặt với cuồng phong, Kỳ Diên lạnh giọng : "Nếu bại, thể nhường Ngân Khánh, chỉ thể để dũng sĩ Đại Thịnh đạp lên t.h.i t.h.ể của mà đánh đuổi quân địch."
Hoắc Chỉ Chulạnh lùng một tiếng, tiếp nhận thanh kiếm mà tướng lĩnh đưa tới.
Hai thúc ngựa phóng tới đất trống, gió rét gào thét, kiếm sắc va chạm, đao quang kiếm ảnh xé rách màn đêm u ám.
Hai giao đấu lưng ngựa một hồi, lộn xuống đất.
Ở gần hơn, giọng của Hoắc Chỉ Chu càng thêm rõ ràng: "Ngươi thể lựa chọn buông tha Hạ Hạ, thể nhường Ngân Khánh."
Năm ngoái rơi xuống vực, hai sớm nên một trận sống mái, cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay.
Sát khí trong mắt Kỳ Diên càng thêm mãnh liệt, cổ tay xoay chuyển, một kiếm đ.â.m xuyên qua áo giáp vai Hoắc Chỉ Chu.
Máu tươi chảy áo giáp lạnh lẽo, Hoắc Chỉ Chu nhanh chóng nghiêng tránh né, vung kiếm c.h.é.m rơi mũ miện của Kỳ Diên, chỉ kém một chút nữa là rơi trúng da đầu Kỳ Diên.
Một lọn tóc đen dài buông xuống, đôi mắt đỏ ngầu của Kỳ Diên tràn đầy lệ khí, dung mạo tuấn mỹ gần như yêu dị.
"Trước sai, nhưng bây giờ sẽ dùng nàng để trao đổi."
"Nàng là vật phẩm."
Hoắc Chỉ Chu quát lạnh: "Dựa cái gì mà là ngươi!"
Chiêu thức của tay hiểm độc và nhanh chóng.
Nói chuyện ảnh hưởng đến việc chiêu, rõ thể thương lượng, hai thêm lời nào nữa, chỉ tập trung thanh kiếm tay, chiêu nào chiêu nấy chừa đường lui.
Mất nội lực còn mang theo vết thương lành, kiếm thuật của Kỳ Diên vẫn coi là cực cao, nhưng Hoắc Chỉ Chu cũng là một đối thủ lợi hại, chiêu nào cũng đỡ , thậm chí vài tấn công chỗ hiểm của Kỳ Diên.
Hai chiến đấu cho đến khi màn đêm đen kịt bao trùm đất trời, binh lính hai bên đều sốt ruột, đều tham gia , nhưng hai quát lui.
Từ chiều tối đến đêm khuya, trọn vẹn một canh giờ rưỡi, hai cuối cùng cũng dừng .