Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-02-08 10:23:30
Lượt xem: 1,555
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ Diên trả lời nàng câu nào, bảo Hồ Thuận mời nữ y.
Ôn Hạ long sàng, trong điện tỏa mùi hương trầm thủy thanh nhã.
Kỳ Diên nắm lấy mắt cá chân nàng kiểm tra vết thương đầu gối, Ôn Hạ theo bản năng rụt chân . Ánh mắt Kỳ Diên tràn đầy uy nghiêm cho phép cự tuyệt, nàng cứng đờ dần dần thả lỏng.
Quần và váy áo ngón tay thon dài của kéo lên đầu gối, đầu gối trắng nõn quỳ vết thương đỏ ửng.
Kỳ Diên mím chặt môi mỏng, nhận lấy thuốc trị thương của nữ y bôi cho nàng.
Mỗi đầu ngón tay chạm da thịt, đều khiến Ôn Hạ theo bản năng nóng bừng mặt, nhưng nghĩ đến mục đích đến đây, đặc biệt bình tĩnh .
"Đêm nay nàng ngủ đây." Kỳ Diên đặt thuốc tay cung nhân, lấy khăn dài lau tay.
Ôn Hạ im lặng cúi đầu.
Kỳ Diên về phía long sàng: "Không ?"
Nàng lắc đầu: "Không , thần đến để nhận tội."
"Liên quan gì đến nàng."
"Thần là Hoàng hậu, nên lấy uy nghiêm Đại Thịnh và tính mạng bá tánh trọng, Ôn gia quân phạm , thần họ Ôn, nên đến nhận tội."
Kỳ Diên trầm ngâm một lát, ánh mắt sâu xa khó lường: "Nàng cầu xin cho tam ca của nàng?"
Ôn Hạ ngước mắt lên, quỳ long sàng: "Tam ca nên nhận tội gì, thần dám xen . Chỉ là tính tình hào phóng, chịu nổi khổ sở trong ngục, thần khẩn cầu Hoàng thượng khi định tội, hãy để chuộc tội bằng hình phạt khác, cho dù phạt giao chiến với thảo nguyên, cũng hơn là giam trong ngục."
Kỳ Diên lạnh: "Trẫm ý định tấn công thảo nguyên bây giờ, hơn nữa cho dù đánh , trong quân cũng thể phạm sai lầm sơ đẳng như . Rượu của phó tướng là ai cho? Tam ca của nàng! Hắn tự thành uống rượu thì thôi, còn hào phóng ban thưởng cho mấy phó tướng uống rượu."
Ôn Hạ khựng , nàng chuyện .
Nàng chỉ thể cúi đầu thật sâu : "Phó tướng , khi nhiệm vụ nên uống rượu. Tam ca ban thưởng rượu cho bọn họ, chắc chắn hạ lệnh cho phép uống rượu khi nhiệm vụ. việc xảy , chính là của Ôn gia quân, là tam ca quản giáo nghiêm."
Nàng dập đầu: "Hoàng thượng trừng phạt thế nào, thần cũng tuyệt oán trách."
Nàng hiểu rõ, hiện tại lúc cầu xin nữa, e rằng Kỳ Diên sớm ý định tước đoạt binh quyền Ôn gia, thứ chỉ thể chờ tin tức từ Đàm Thành quan truyền về tính tiếp.
Giọng Kỳ Diên lạnh lùng phẫn nộ: "Trẫm bảo nàng quỳ."
Ôn Hạ cứng đờ dậy xuống, giọng u ám nhỏ nhẹ: "Tam ca uống rượu, là bởi vì thần thư cho tin tức của tứ ca, vui mừng mới uống rượu. Chuyện như , thần áy náy trong lòng."
"Chuyện liên quan đến nàng, trẫm tự tính toán."
Kỳ Diên xuống mép giường, để cung nữ quỳ xuống cởi giày.
Ôn Hạ lui một chút long sàng, nhường chỗ cho , nhưng dựa gối mềm mại phía .
Nàng đầu thấy đủ loại gối mềm xếp ngay ngắn, nhiều đều là hình dạng động vật nhỏ, mắt mũi đều linh động.
Nàng lui về một chút, chạm đồ của , nhưng khi ngẩng đầu lên chạm gương mặt tuấn tú của Kỳ Diên, nhất thời đỏ mặt, chui trong chăn.
Cung nữ im lặng buông màn xuống, lặng lẽ lui khỏi tẩm cung.
Mũi Ôn Hạ ngập tràn mùi long diên hương và mùi nam tính nồng đậm Kỳ Diên, đêm nay định dâng hiến thể , nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Sự căng thẳng của nàng đều lọt mắt Kỳ Diên, giọng trầm thấp từ tính của chỉ : "Đã đến giờ Tý , ngủ sớm ."
Ôn Hạ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Cho dù nàng gì, Kỳ Diên cũng sẽ ngủ mùi hương quyến rũ khắp nàng.
Giọng Ôn Hạ nhỏ nhẹ: "Hoàng thượng, ngủ là bởi vì vẫn còn tức giận ?"
"Không ." Kỳ Diên điều chỉnh thở, theo quy tắc nào.
Ôn Hạ phát một tiếng nức nở nhỏ, ôn nhu mềm mại, như đang thút thít như đang bất lực.
Kỳ Diên cả như nổ tung, yết hầu lên xuống, lật ôm nàng lòng, cường thế bá đạo, cho nàng phản kháng.
Ôn Hạ phản kháng, chỉ mềm nhũn run rẩy trong vòng tay , cố kìm nén tiếng nấc nhẹ đến mức gần như thể thấy.
"Nàng cái gì?" Kỳ Diên đè nén cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn trong , chỉ quát mắng nàng vài câu hạ lệnh cấm nàng nữa.
Ôn Hạ nép trong lồng n.g.ự.c , thở gấp gáp, giọng nhỏ nhẹ như bịt kín: "Hoàng thượng buông một chút, thần ... thần thở nổi."
Kỳ Diên cảm thấy nóng bức khó chịu, bèn buông lỏng cánh tay.
"Thần chỉ là chút buồn. Người đời đều , bất kể là Hoàng hậu phi tần, đều sẽ gặp những vấn đề nan giải của gia tộc, chỉ là sớm muộn mà thôi. họ đều dính dáng đến chuyện triều chính, thể nhúng tay . Thần đây khi Hoàng thượng sủng ái, chuyện nhà đều do các trưởng gánh vác, thần bao giờ gặp tình cảnh như ngày hôm nay."
"Thần vốn cảm thấy thể Hoàng hậu, chỉ thể thu liễm tính cách kiêu xa của khuê các, tuân thủ quy củ, luôn ghi nhớ trách nhiệm của Trung cung, luôn tự răn gương mẫu cho thiên hạ. hôm nay thần cảm thấy hổ thẹn, Hoàng hậu, cũng tròn bổn phận nữ nhi Ôn gia. Thần buồn, thần thật thất bại."
Đây là đầu tiên Kỳ Diên Ôn Hạ với nhiều như . Lúc mới đăng cơ, cũng từng ở linh cữu phụ hoàng thề sẽ một Hoàng đế . Ôn Lập Chương hồi triều phụ chính, Thái hậu mỗi ngày đều gặp Ôn Lập Chương, bàn luận việc nước, hoặc là yên lặng bên , khiến Kỳ Diên trở nên tàn bạo đến mức tuân theo ý chỉ của họ, cho dù tất cả đều là vì quốc sự.
Tiếng của Ôn Hạ hề gây khó chịu, chỉ là tiếng nức nở kìm nén, cố gắng tỏ mạnh mẽ, hai điều đó va chạm , khiến giọng vốn mềm mại càng thêm trong trẻo động lòng .
Bên ngoài bình phong, ánh sáng le lói của đèn cung đình hắt tẩm cung.
Kỳ Diên đưa tay lau nước mắt cho Ôn Hạ, đầu ngón tay trơn mượt ẩm ướt, bỗng nhiên cúi xuống, chóp mũi chạm má nàng.
Ôn Hạ né tránh, chỉ run rẩy kiểm soát.
Nói nhiều như đêm nay, đều là vì Ôn gia.
Nàng cụp mi xuống, đôi môi Kỳ Diên vẫn rơi xuống.
Vào lúc trái tim nàng đập ngày càng nhanh, vuốt ve vài sợi tóc tai nàng, giọng khàn khàn trầm thấp: "Vinh Vương là do trẫm tự tay g.i.ế.c chết."
Ôn Hạ sững sờ, nhớ chuyện . Hình ảnh cung nhân truyền tai ùa về trong tâm trí, nàng gần như thể tưởng tượng cảnh tượng Kỳ Diên hóa thành hổ lang hung dữ, tay cầm đại đao c.h.é.m đáng sợ.
Toàn kìm run rẩy, nhưng nàng vẫn dám đánh mất lý trí tỉnh táo, run rẩy : "Thần ... nhục. Hắn chỉ là mạnh mẽ nắm lấy cổ tay thần ... chạm eo thần ..."
"Ừm." Giọng Kỳ Diên trầm thấp hùng hậu: "Trẫm ."
Ôn Hạ định hỏi thật sự , thì đôi môi hé mở đôi môi nóng bỏng của chặn .
Trước mắt nàng là đàn ông cao lớn vạm vỡ đang cầm đại đao, nhưng cổ là đầu sói, đao còn dính máu, chân là Vinh Vương sõng soài rõ mặt.
Ôn Hạ run rẩy , trong miệng Kỳ Diên chiếm đoạt. Nàng theo bản năng thở dốc, vô tình ngậm lấy lưỡi , suýt nữa thì thành tiếng, hai tay bám lấy bờ vai rộng của đẩy , nhưng nhớ đến mục đích đến đây hôm nay, cố nén xuống.
Kỳ Diên bá đạo mạnh mẽ, ngay cả nụ hôn cũng như . Sau khi thăm dò luật lệ, gần như ngang ngược kiêng dè, càng thêm quá đáng, nàng căn bản thở nổi.
Ôn Hạ chỉ thể thở hổn hển, thoát khỏi gáy nắm chặt: "Hoàng thượng..."
Kỳ Diên cuối cùng cũng dừng , lồng n.g.ự.c cường tráng cũng phập phồng dữ dội như nàng.
Ánh mắt như màn đêm sâu thẳm, chằm chằm dáng vẻ run rẩy của nàng: "Trẫm nàng."
Rõ ràng Ôn Hạ liều lĩnh, nhưng trong khoảnh khắc cứng đờ , quên mất mục đích đến đây hôm nay, trong đầu chỉ còn nỗi khổ mười hai năm qua.
Sự im lặng của nàng, coi như là câu trả lời cho Kỳ Diên.
Kỳ Diên cố gắng điều hòa thở, ép buộc bản bình tĩnh , chằm chằm khuôn mặt thất sắc của Ôn Hạ, cuối cùng : "Nàng ngủ , trẫm ép nàng."
Nói xong, dậy xuống giường, kéo y phục đang xộc xệch, khoác long bào khỏi tẩm cung.
Ôn Hạ , cũng lên tiếng níu kéo.
Nàng cứng đờ nắm chặt tay, túm chặt lấy tấm chăn thêu rồng phượng . Trên môi còn vương ẩm, nhưng nàng chùi một cách ghê tởm như nữa.
Nàng nhắm mắt , hóa mười hai năm của nàng, ngay cả chính nàng cũng vượt qua ?
Kỳ Diên về cả đêm.
Ôn Hạ ngủ đến tận giờ Thìn, trong điện ngoài Bạch Khấu và Hương Sa, còn cung nữ ngự tiền, cung nữ Kỳ Diên cho phép nàng ngủ thêm một lúc, cần vội rời .
Ôn Hạ dậy xuống giường, bàn trang điểm, mặc cho cung nhân chải tóc rửa mặt.
Trong tẩm cung của Kỳ Diên bàn trang điểm, chỉ gương soi cao bằng . Ôn Hạ cẩn thận kiểm tra trang phục hôm nay, mới rời khỏi Càn Chương cung, cả ngày gặp Kỳ Diên.
Chuyện tối qua, Thái hậu phái Hứa ma ma đến Phượng Dực cung.
Hứa ma ma : "Thái hậu giờ nương nương trưởng thành , vì Ôn gia. Bà vốn đặt gánh nặng lên vai , nhưng sợ sự xuất hiện của bà khiến Hoàng thượng xa cách ."
Ôn Hạ đều hiểu, Thái hậu hiện giờ cố gắng hết sức giảm bớt va chạm với Kỳ Diên, chỉ sợ mang đến cho nàng những lời trách móc vô cớ.
"Thái hậu , chuyện triều chính, nếu nương nương quyết định , bà sẽ mặt. Chuyện e là Hoàng thượng tước bớt binh quyền của Ôn gia, dù thế nào, cũng xin nương nương đừng nóng vội, giữ vững ."
Ôn Hạ gật đầu, đều theo.
Hứa ma ma xong những điều , mới nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, Hoàng thượng tối qua động phòng với ?"
Ôn Hạ lắc đầu.
Hứa ma ma ngạc nhiên: "Hoàng thượng ? Hay là nương nương còn lo lắng gì?"
Ôn Hạ trả lời, giọng vẫn nhỏ nhẹ: "A ma, tự chừng mực, cứ về chăm sóc mẫu hậu , bảo bà đừng lo lắng cho ."
Hứa ma ma gật đầu, lúc khỏi dặn dò thêm vài câu.
Ngoài cửa sổ, trời tối.
Bạch Khấu đến khuyên Ôn Hạ chủ động lấy lòng Kỳ Diên, Hương Sa cảm thấy Ôn Hạ chịu nhiều đau khổ, cứ thuận theo tự nhiên là .
Dù Bạch Khấu cũng hơn năm tuổi, bèn phản bác Hương Sa: "Nương nương và Hoàng thượng dù cũng là vợ chồng, giờ cơ hội lành, đối với nương nương luôn lợi."
Hương Sa cùng tuổi với Ôn Hạ, năng táo bạo hơn Bạch Khấu: " đó hại nương nương chúng bao nhiêu năm nay, nếu nương nương Thái tử phi, Hoàng hậu, thể tìm một công tử nho nhã ôn hòa, cần chịu nhiều đau khổ như ."
Hai mỗi một ý kiến, ai chịu nhường ai.
Ôn Hạ đang thắt lưng cho tứ ca, thợ thủ công trong cung xong chiếc thắt lưng da bò , bên ngoài bọc gấm màu đen, chỗ trống thêu hình ngọc bội. Ôn Hạ đang khâu vài viên đá quý của lên hình ngọc bội, hai tranh luận, thản nhiên : "Thôi , đừng để khác thấy."
Ôn Hạ ngẩng đầu hỏi Trứ Văn đang ở cửa: "Ức Cửu Lâu hồi âm của tứ ca ?"
Trứ Văn vẫn trả lời như cũ.
Thư của Ôn Hạ một đàn ông trung niên lấy ngày thứ hai khi gửi, nhưng đến nay bốn ngày trôi qua, vẫn hồi âm. Xem , lẽ Tứ ca ca ở kinh đô.
Đèn cung bàn sáng rực.
Ôn Hạ tỉ mỉ khâu mảnh ngọc tay, đai lưng cứng cáp, mỗi luồn kim nàng đều cẩn thận tránh thương tay, nửa canh giờ mới khâu một đoạn nhỏ.
Bạch Khấu : "Nương nương, ngày mai hãy khâu tiếp, cẩn thận tổn thương mắt."
Ôn Hạ cũng tiếp tục nữa, cẩn thận cất đai lưng, trở về tẩm cung an giấc.
Lúc Bạch Khấu buông màn, Ôn Hạ : "Ngày mai ngươi tìm Thuận Tử, tránh thì đừng tránh nữa."
Bạch Khấu thấy nàng cuối cùng cũng nghĩ thông, mừng lo đáp ứng.
...
Ngày hôm .
Bạch Khấu nấu sữa mới, đưa đến Thanh Yến điện.
Hai ngày nay Kỳ Diên đều dồn sức việc triều chính, các đại thần hiếm khi thấy chuyên tâm như .
Chưa tin tức gì từ Ôn Tư Lai, chỉ tấu chương từ Đàm Thành quan báo rằng Ôn tướng quân hôm đó dẫn cải trang trộn Ô Lô thăm dò , đến nay về.
Sứ thần Yên quốc mang theo thư đình chiến của Yên hoàng triều diện kiến, mặc dù điều tra manh mối về thích khách ở hành cung, nhưng Yên hoàng nguyện cắt hai thành Gia Châu, Càn Châu, tặng thêm gấm vóc vàng bạc để tỏ lòng thành, ước định hai nước lui binh xâm phạm, mỗi bên giữ vững biên giới.
Kỳ Diên ký thư đình chiến, sứ thần còn trong vàng bạc gấm vóc tặng kèm bảo vật bằng ngọc bích hiếm đời, hy vọng Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ thích, vài ngày nữa đội ngũ sẽ đến kinh đô.
Kỳ Diên bất ngờ nhướng mày, phái đến Oa Đế quốc tìm loại ngọc , chỉ là đội ngũ vẫn đến mà thôi.
Có bản đồ mới, tự nhiên thể thiếu việc thu xếp và cải cách, cùng với việc điều động một quan . Hắn mỗi ngày đều bận rộn với những việc .
Hồ Thuận bưng sữa : "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương tự tay sữa, vẫn là vị mới, vất vả cả ngày, xin hãy nếm thử."
Kỳ Diên thản nhiên ngước mắt, sữa đựng trong chiếc chén hoa lựu sáu cạnh tinh xảo, mỗi chỉ một chén , rót ly mấy là hết, nhưng ngon.
Kỳ Diên uống xong, trời tối, xử lý tiếp tấu chương, cầm lấy cây sáo ngọc giá bên cạnh.
Mấy ngày nay tập luyện nữa, dựa long ỷ, khoanh chân lười biếng thổi một khúc nhạc mấy thành thạo.
Từ khi đăng cơ, thích những bức tường kín mít trong Thanh Yến điện, bốn mặt đều phá bỏ cửa.
Lúc , ngoài cửa chớp là những cung điện trùng trùng điệp điệp màn đêm, Thanh Yến điện cao, từ xa, đèn cung sáng rực, phồn hoa rực rỡ.
Thổi khúc sáo mấy du dương , Kỳ Diên khỏi nhớ đến đêm hôm . Lúc đến Phượng Dực cung, nhưng sợ dọa Ôn Hạ thành như đêm hôm . Hắn nếu , gặp nàng sẽ nương tay nữa.
"Hoàng thượng, vất vả hai ngày , đêm nay nghỉ ngơi ." Hồ Thuận bưng khay thẻ bài thị tẩm lên bậc ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-35.html.]
Kỳ Diên vốn nhíu mày định đuổi về, nhưng đột nhiên liếc mắt sang nữa.
Trong khay chỉ một thẻ bài.
Ánh mắt sâu thẳm của chằm chằm Hồ Thuận.
Hồ Thuận ngẩng đầu toe toét, chỉ thiếu nước "Chúc mừng Hoàng thượng".
Trong điện im lặng hồi lâu, Kỳ Diên cất sáo ngọc, dậy trở về Càn Chương cung, long bào màu đen bay phần phật trong gió.
...
Phượng Dực cung.
Ôn Hạ tắm rửa xong, mặc cho cung nữ lau tóc, chăm sóc da, dìu nàng đến gương trang điểm.
Tóc búi nửa đầu, phần còn xõa xuống mềm mại.
Bạch Khấu mỉm mỹ nhân trang điểm nhẹ nhàng trong gương, son phấn tuy nhạt nhưng thể che giấu vẻ kiều diễm.
Bạch Khấu cầm lấy trâm cài tóc bằng vàng ngọc đầy bàn, cài lên tóc Ôn Hạ.
Ôn Hạ : "Vẫn dùng hoa trâm cài ."
Nàng nghĩ, Kỳ Diên hẳn là sẽ thích hoa tươi. Lần đầu tiên ở hành cung lấy cành mai đo y phục cho , đôi mắt sâu thẳm của dừng đóa hồng mai kiều diễm lâu.
Gió đêm se lạnh, kiệu dừng cửa Càn Chương cung.
Ôn Hạ chậm rãi bước điện, Hồ Thuận cung kính dẫn đường cho nàng.
Vạt váy lướt nhẹ, lớp vải mỏng lay động, cung nhân quỳ đầy lối , đèn sáng trưng, soi rõ con đường nàng .
Kỳ Diên án thư trong tẩm cung xem bí kíp kiếm pháp.
Ôn Hạ bước , hành lễ với : "Thần tham kiến Hoàng thượng."
Khi nàng đến gần, Kỳ Diên ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, giống như cả khóm ngọc lan nở rộ trong điện. Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu, đôi mắt sâu lường của chằm chằm Ôn Hạ.
Mỹ nhân yên lặng, mắt như nước mùa thu, môi tựa đào đỏ, mặt như hoa đào nở giữa xuân.
Hôm nay Ôn Hạ mặc váy dài màu sen nhạt thêu hình phượng hoàng, tóc búi nửa đầu cài trâm cành mẫu đơn, mái tóc đen mượt xõa xuống vai.
Nàng lặng yên án, giống như đầu gặp gỡ nàng bên bờ nước.
Tẩm cung tối tăm dường như hiện lên ngàn ngọn đèn sáng rực và dòng xe cộ tấp nập ở Thanh Châu, chốn phồn hoa như mộng như ảo.
Kỳ Diên nheo mắt, cố gắng dùng giọng mang theo áp lực mở lời: "Nàng vẫn thể rời ."
Ôn Hạ im lặng một lúc: " thần là thê tử của ."
Kỳ Diên nắm chặt tay, dậy từ phía án.
Giày ống bằng da màu đen vàng bước từng bước, hình cao lớn dừng mặt nàng.
So với lúc nhỏ, vóc dáng của họ khi trưởng thành càng chênh lệch hơn.
Nàng nhỏ nhắn, yểu điệu, chỉ cao đến n.g.ự.c .
Hắn thường xuyên luyện võ, cao ráo, vạm vỡ hơn cả võ sĩ trong cung.
Dưới uy áp vô hình, Ôn Hạ cuối cùng cũng cảm thấy lùi bước, nhưng lùi , chỉ hàng mi run nhẹ.
Kỳ Diên bế nàng về phía long sàng.
Cung nhân trong điện lui ngoài cửa.
Giống như nụ hôn , Kỳ Diên từ ban đầu dịu dàng an ủi đến bá đạo kiềm chế , Ôn Hạ còn đường lui, nhưng khi vai lạnh , cuối cùng vẫn nhịn mà đưa tay ngăn cản .
Kỳ Diên nàng chằm chằm, Ôn Hạ cũng thế nào mới thể kiểm soát sự phản kháng .
Nàng sẽ nhớ đến đêm chín tuổi chiếc mặt nạ quỷ của dọa đến mức dám ngủ.
Nàng sẽ nhớ đến cây đào nàng tự tay trồng, tên của và Lương Hạc Minh b.ắ.n rụng hết quả.
Nàng sẽ nhớ đến triều nàng năm tuổi rơi kỹ viện.
Có lẽ sự hoảng sợ và nhút nhát của nàng quá rõ ràng, Kỳ Diên dừng lâu, cuối cùng cũng buông tay, vẻ bực bội che giấu uy nghiêm đế vương khó lường, dậy rời .
"Đây là cuối cùng trẫm buông tha cho nàng, Hạ Hạ, chỉ một thôi—"
Ôn Hạ đột nhiên kéo lấy tay áo .
Kỳ Diên đầu , hàng mi nàng run rẩy, má ửng hồng, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ như đang ngầm đồng ý.
Đêm se lạnh.
Khói trắng trầm hương trong lư hương bay lên.
Bông mẫu đơn tóc rơi xuống mép long sàng, cánh hoa mỏng manh rơi từng cánh, theo gió lạnh từ màn trướng bay xuống tấm thảm gấm thêu hình long phụng bên giường.
Bên bờ môi đỏ mọng vì run rẩy đau đớn, cuối cùng vẫn kìm nén tiếng nức nở.
Ôn Hạ rõ thứ trong màn trướng, chỉ lờ mờ thấy vành tai Kỳ Diên đỏ ửng, hẳn là tai đỏ lên . nàng nghĩ, tai thể đỏ lên chứ? Hắn ngạo mạn, bất kham, cả toát vẻ cường đại vượt xa khỏi những gì nàng , những gì nàng cảm nhận .
Đêm đại hôn, các ma ma trong cung với nàng, dù đau đớn cũng chỉ là khoảnh khắc, nam nhân nhiều nhất cũng chỉ hai ba chén là xong.
Ôn Hạ cuối cùng cũng thành tiếng: "Sách lừa ..."
"Cái gì?" Kỳ Diên hôn lên khóe mắt ướt đỏ của nàng, giọng trầm thấp khàn khàn.
Nước mắt nàng rơi lã chã.
Kỳ Diên đột nhiên nâng mặt nàng lên, ép nàng thẳng .
Hắn gọi nàng Hạ Hạ, khẽ gọi, Ôn Hạ.
Ôn Hạ mơ mơ màng màng, dường như thấy Kỳ Diên lạnh lùng, Kỳ Diên nồng nhiệt, Kỳ Diên năm tuổi từng hái hái trăng cho nàng.
Tất cả cảm giác rõ ràng nhắc nhở nàng, nếu nàng thể chọn phu quân, tuyệt đối sẽ chọn như Kỳ Diên.
Nàng chọn một thanh tao như ngọc, nho nhã lịch sự, âm luật hài hước, hiểu nàng che chở cho nàng như Tứ ca ca.
Trong cảm giác rõ ràng , nàng nhớ đến phụ oai phong lẫm liệt.
Trên đời ba từng hái hái trăng cho nàng.
Phụ , Kỳ Diên, Tứ ca ca.
...
Cung nhân hầu bên ngoài điện quỳ suốt một canh giờ, cánh cửa ngăn cách gần hết âm thanh, nhưng vẫn thể thấy tiếng nỉ non mơ hồ. Mãi đến khi hoàng đế trầm giọng gọi hầu hạ, cung nhân sớm chờ sẵn vội vàng bưng từng chậu nước nóng, nối đuôi , nhưng chỉ hầu hạ một hoàng đế.
Kỳ Diên đến bình phong, mặc cho cung nhân dùng khăn dài lau mồ hôi .
Hồ Thuận kinh hoảng kêu lên một tiếng "ối chao", cánh tay nổi đầy gân xanh của . Trên cánh tay rắn chắc, những vết cào đỏ ửng, móng tay Ôn Hạ dài, vết thương sâu.
Hồ Thuận bôi thuốc cho Kỳ Diên, Kỳ Diên mím môi, hiệu cho bọn họ lui xuống.
Hắn giặt khăn nóng tẩm cung.
Mỹ nhân trong màn trướng tóc tai rối bời, nửa khuôn mặt vùi trong gối mềm, chiếc cổ trắng nõn vẫn còn vết bầm tím.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Kỳ Diên áy náy, nàng còn yếu ớt hơn tưởng.
Hắn cúi sửa sang mái tóc rối của Ôn Hạ, nàng khẽ run lên.
"Ngẩng đầu lên."
"Thần ." Giọng vùi trong chăn mang theo chút nghẹn ngào.
Kỳ Diên những tức giận mà còn bật , cưỡng ép ôm nàng lòng.
Ôn Hạ biến sắc, vội vàng kéo chăn che .
Kỳ Diên ghé sát tai nàng, hương thơm ngào ngạt, giọng khàn khàn: "Hoa mất ?"
Hắn đang hỏi, bông hoa ngọc lan , bông hoa ngọc lan giống như cánh hoa đào, còn nữa .
Ôn Hạ im lặng hồi lâu mới trả lời : "Đó là vết bỏng lúc hai tuổi."
Kỳ Diên khẽ nhíu mày: "Trước đây ?"
Tuổi thơ của bọn họ trong sáng, nàng chỉ coi như ca ca, chỉ coi nàng như của riêng , tự nhiên sẽ những chuyện .
Kỳ Diên hỏi: "Bây giờ còn đau ?"
Ôn Hạ trả lời, mặt vẫn vùi trong gối.
Kỳ Diên dùng ngón tay chải tóc nàng: "Trẫm cho gọi nữ y đến nhé?"
Nàng lắc đầu.
"Trẫm giặt khăn , lau cho nàng..."
"Thần tắm."
Kỳ Diên vui vẻ đáp ứng.
Ôn Hạ lúc mới ngẩng đầu lên khỏi gối, .
Tóc tai rối bời dính má nàng, còn vẻ đoan trang hiền thục của hoàng hậu nữa. Nàng trắng nõn, xinh , đuôi mắt ướt đỏ quyến rũ đáng thương.
Đôi mắt hạnh long lanh ươn ướt, giọng nhỏ nhẹ uất ức đáng yêu: "Ta là hoàng hậu của , cũng là thê tử của . Từ đêm nay trở , phép bắt nạt nữa."
Kỳ Diên nuốt nước bọt, trầm giọng : "Trẫm ."
"Đi chuẩn nước , tắm."
"Ừ." Kỳ Diên dậy định gọi cung nhân, chợt nhớ điều gì đó, đầu Ôn Hạ.
Nàng cuộn trong chăn chiếc giường rồng rộng lớn, chỉ lộ khuôn mặt xinh đáng yêu, giống hệt Ôn Hạ năm tuổi.
Kỳ Diên nhướng mày: "Nàng đang lệnh cho trẫm?"
Ôn Hạ trả lời.
Hắn cũng để tâm, dặn dò cung nhân chuẩn nước tắm cho nàng.
Sau khi Ôn Hạ dậy, cung nữ trong chăn ga gối đệm, tấm ga trải giường màu vàng kim in hằn dấu vết đỏ tươi. Kỳ Diên liếc , về thư phòng lấy cây sáo ngọc.
Ôn Hạ trở , thấy cây sáo ngọc trong tay thì ngạc nhiên.
Kỳ Diên : "Trẫm học chiều nàng, đến lúc đó thể hợp tấu cùng nàng."
Ôn Hạ mím môi, khẽ gật đầu, lên giường, ôm chăn nhắm mắt .
Kỳ Diên tới, dựa đầu giường: "Nàng ?"
Ôn Hạ hề mở mắt, chỉ : "Hoàng thượng mới học mấy ngày, thổi ?"
"Nàng cứ thử xem."
Kỳ Diên thổi sáo.
Tiếng sáo ngắn ngủi, thường xuyên dừng , nhưng âm sắc sáo ngọc êm dịu, Kỳ Diên tập võ, thở ngắn dài, tiếng sáo ngoại trừ giai điệu thành khúc thì cũng tạm .
Ôn Hạ vẫn mở mắt, .
Nàng đến bước đường , còn gì sợ nữa.
Chỉ là trong tiếng sáo , nàng nhớ đến Tứ ca ca.
Ôn Tư Hòa nho nhã lịch sự, vẻ phong độ của văn nhân, sự cứng rắn mạnh mẽ của võ tướng. Khi thổi sáo, đôi mắt đặc biệt dịu dàng, tiếng sáo du dương êm tai, cùng cây đàn của nàng như tri âm tri kỷ. Ôn Hạ nhịn mỉm .
Thấy đôi môi đỏ mọng cong lên của nàng, Kỳ Diên mới buông cây sáo ngọc xuống, nghiêng ôm nàng lòng.
Hắn vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, ánh mắt đến bên gối, là bông hoa mẫu đơn cánh phấn lúc nãy rơi xuống thảm.
Cánh hoa rơi rụng nhiều, quốc sắc thiên hương, dường như đều nghiền nát.
"Sau hãy đeo trang sức vàng ngọc, ban đêm hãy cài thêm trâm hoa."
Ôn Hạ im lặng hồi lâu mới lười biếng đáp từ trong vòng tay : "Ừ."