Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:55:33
Lượt xem: 1,730

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong hành cung, quận thủ Thanh Châu Thường Thiện Trị đợi từ lâu, rốt cuộc cũng đợi Kỳ Diên hồi cung.

Hắn đến đây là vì chuyện thích khách áo đen, đáng tiếc tra xét kết quả. Toàn bộ Thanh Châu chỉ tìm hai tên thích khách áo đen đang lẩn trốn, đều tự sát bằng thuốc độc khi bắt. Ngoài , một đoàn thương nhân khả nghi rời khỏi Nam Thành quan, nhưng khi Thường Thiện Trị phái đuổi theo thì quá muộn. Ngự y cũng thể nghiệm gì từ loại độc đó, là thạch tín, nơi nào cũng thể kiếm .

Tấu trình xong những điều , Thường Thiện Trị mặc áo bào đỏ thẫm, quỳ gối giữa điện, trong lòng thấp thỏm bất an, chờ đợi Hoàng thượng quyết định.

Kỳ Diên nghiêng long ỷ, hai bên vai đều thương, chỉ thể lười biếng dựa mới thấy thoải mái hơn đôi chút. Đôi mắt phượng hàng lông mày sắc bén của thâm sâu khó lường, khí thế quanh lạnh lẽo bức , xong tự nhiên là nổi giận, lạnh lùng mắng một tiếng: "Ngu xuẩn!"

"Hai đổi lấy hơn mười khỏi thành, đánh lạc hướng, điều hổ ly sơn, chút thủ đoạn ngươi cũng , quan gì chứ?"

Thường Thiện Trị chỉ đành cúi gằm tấm lưng già nua xuống.

"Bảo ngự y nghiệm thi, trong bụng ăn cái gì, ăn lúc nào, đều điều tra rõ ràng cho trẫm."

Giọng lạnh lẽo chút ấm khiến Thường Thiện Trị run rẩy dậy, chỉ sợ chiếc mũ ô sa vốn đội ngay ngắn đầu gỡ xuống. Hoàng hậu chuyển đến Thanh Châu, ông cố gắng hết sức để lo liệu việc chu , rõ ràng Hoàng hậu nương nương sống thoải mái, rõ ràng ngay cả đám trẻ con ngoài đường cũng Hoàng thượng hiện nay coi trọng Hoàng hậu. Bắt thích khách chẳng qua chỉ là cho lệ, chỉ cần cố gắng hết sức, nếu điều tra rõ thì thôi .

Đến lúc , Thường Thiện Trị mới hiểu , lẽ Hoàng hậu khác xưa .

Trong bầu khí căng thẳng, cung nữ cẩn thận bưng nóng đến mặt Hoàng thượng, Kỳ Diên uống xong liền sang cung nữ mặt.

Rốt cuộc là cung nữ chuyên hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, cung nữ lanh lợi, ý tứ trong đôi mắt thâm sâu khó lường , sợ hãi quỳ xuống.

Ánh mắt Kỳ Diên càng lúc càng trầm xuống, nếu mặt là một thái giám, sớm đá bay ngoài .

Lương Hạc Minh ở bên cạnh nhắc nhở cung nữ: "Hoàng hậu thế nào ? Còn mau tâu lên Hoàng thượng."

Cung nữ như bừng tỉnh, vội vàng đáp một cách thành thật: "Hoàng hậu nương nương chép kinh nữa, mắt đỏ, lúc nô tỳ và Như Ý ca trực từ ngoài rèm châu rõ lắm, hình như Hoàng hậu nương nương , do di chứng của bệnh đau mắt năm ngoái . Bây giờ nương nương uống thuốc hạ sốt, ngủ ạ."

Kỳ Diên thấy hai chữ "đau mắt" mới nhớ năm ngoái nàng từng mắc chứng mù tuyết...

Hắn liền im lặng một lúc.

Lương Hạc Minh : "Hoàng thượng xem Hoàng hậu ?"

"Trẫm , trẫm đau chân, truyền thái y đến xem vết thương ở vai cho trẫm."

"Đau chân thì xem vai gì?" Lương Hạc Minh hỏi một cách nghiêm túc.

Kỳ Diên lạnh lùng liếc một cái, ý bảo im miệng.

Vết thương ở bả vai đúng là rách khi tỷ thí với kiếm khách áo xanh, thái y xử lý vết thương bằng kẹp nhỏ, kéo một cơn đau. Kỳ Diên bình tĩnh chịu đựng, kéo áo ngủ , mặc cung nữ mặc áo khoác ngoài cho .

Đối với , Thanh Châu hành cung thật sự quá chật chội, chỉ Ngự Hoa Viên là rộng rãi hơn nhiều, Lâm Phượng cư càng thể gọi là khí thế.

Từ con đường lát gạch của Ngự Hoa Viên đến cuối, là một bức tường đen ngói xanh, xuyên qua vòm cửa hình tròn tường, là đình đài lầu các, non bộ nước chảy. Hơn nữa, vì hành cung nhiều năm hoàng tộc đến ở, nên lầu các tu sửa, non bộ bài trí, ao sen bên mọc đầy cỏ dại. Nếu là mùa xuân hè, Kỳ Diên cảm thấy cái ao quá tồi tàn, thích hợp để nuôi cá nuôi sen, chỉ thích hợp cho cóc chiếm giữ.

Đi dọc đường đến đây, thêm một đoạn nữa là đến cung điện Lâm Phượng cư.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh tâu khẽ: "Phía Tây một rừng mơ, là nơi nương nương thường thích đến. Sau núi hành cung còn một suối nước nóng, nương nương cũng thích, nương nương mỗi ngày giờ Ngọ đều đến đó ngâm nửa canh giờ, thường ngủ quên trong suối nước nóng."

Kỳ Diên nhíu mày: "Không cảm lạnh ?"

"Bẩm Hoàng thượng, sẽ cảm lạnh ạ, bốn phía ao rèm che, nước suối ấm."

Kỳ Diên dừng bước, ánh mắt về phía xa.

Cung nữ giờ học chút lanh lợi, len lén theo ánh mắt của Hoàng thượng.

Trong sân bốn phía cung điện, cây bạch quả cao lớn, cành cây buộc đầy dải lụa đỏ mà cầu nguyện trong dịp Tết, đang bay phất phơ trong gió.

"Trong sân một cây bạch quả, nương nương hành cung là cây cổ thụ lâu năm, đến mùa thu sẽ lá vàng rực rỡ hẳn sẽ . Đến mùa thu, cây bạch quả quả nhiên là lá vàng um tùm! Nương nương còn gảy đàn ngắm trăng gốc cây Tết Trung thu nữa. Bây giờ dải lụa đỏ bay cây là dải lụa cầu phúc buộc lên trong dịp đón xuân, dải lụa đỏ cùng là của nương nương. Nương nương hiền lành, cho phép nô tỳ cũng treo lời ước nguyện lên đó."

Kỳ Diên dải lụa đỏ bay phấp phới ngọn cây, gọi Vân Nặc đến lấy xuống.

Cách đêm giao thừa cũng chỉ mới nửa tháng, nét mực vẫn còn mới, chữ của Ôn Hạ thanh tú ngay ngắn.

Nhìn trộm tâm nguyện của khác là .

Kỳ Diên luôn cảm thấy nên bù đắp cho nàng một chút gì đó.

Hắn cúi đầu xem hết ba điều ước của nàng, nhưng ánh mắt dừng ở dòng thứ tư mực che khuất.

Nàng gì? Sao xong do dự xóa ?

Trả dải lụa đỏ cho Vân Nặc, Kỳ Diên bảo buộc lên cây.

...

Ôn Hạ dưỡng bệnh hai ngày, cuối cùng cũng hạ sốt, tinh thần cũng khá hơn nhiều, còn mệt mỏi yếu ớt như lúc ốm nữa.

Trứ Văn đỡ hơn, chân khập khiễng tẩm cung bẩm báo: "Nương nương, Trần thống lĩnh ngự tiền điều tra manh mối về những thích khách áo đen, Hoàng thượng hỏi nương nương một việc, nếu nương nương dậy nổi thì để hỏi ạ."

Ôn Hạ trong điện để giãn gân cốt, làn da nàng vốn trắng như ngọc, giờ cũng ít hơn, vẻ mặt nhàn nhạt, càng thêm phần yếu đuối.

"Hoàng thượng đang ở ?"

"Ngay ngoài điện ạ."

Ôn Hạ thản nhiên : "Để y phục ."

Đi vòng bình phong mặc một chiếc áo dài màu xanh sen thêu hình phượng hoàng, Ôn Hạ gương, Bạch Khấu cài trâm hoa mai đỏ lên búi tóc cho nàng.

"Nương nương, vì bản thì cũng vì Ôn gia mà suy nghĩ, đừng hành hạ bản nữa." Bạch Khấu lo lắng .

Hôm đó Kỳ Diên lệnh cho Ôn Hạ chép kinh nữa, bảo nàng về cung dưỡng bệnh, , Ôn Hạ liền nhịn rơi nước mắt.

Có lẽ các cung nữ đều cho rằng nàng cuối cùng cũng Hoàng thượng sủng ái.

đối với nàng thì khác, ân sủng của đến thì đến, cũng ai thể phản kháng. Nàng cảm thấy ân sủng của là chuyện lành gì, nàng chỉ cảm thấy khổ, giống như món đồ thể tùy ý đùa bỡn. Tại thể ghét bỏ nàng như , ban ân như ? Bảo nàng chép kinh thì nàng chép kinh, bảo dừng cũng là do quyết định.

lời khuyên của Bạch Khấu sai, bao nhiêu năm nay, những gì nên chịu đựng và nên chịu đựng, nàng đều quen . Vì Ôn gia, ưng cái sắc của nàng, thì cứ lấy . Nàng chỉ tuyệt đối sẽ động lòng với .

Hành đến chính điện, long ỷ của nàng một nam nhân hình cao lớn tuấn tú đó.

Ôn Hạ khom hành lễ: "Thần tham kiến Hoàng thượng."

Kỳ Diên ban thưởng chỗ , ánh mắt lướt qua nàng một cái, như thường lệ hỏi: "Ôn gia kẻ thù nào ở Yên quốc ?"

Ôn Hạ khẽ giật : "Những thích khách áo đen Yên quốc?"

Kỳ Diên nhẹ giọng đáp một tiếng "Ừ".

Trần Lân bẩm báo rằng, dựa thức ăn trong bụng thích khách mà ngự y phán đoán, thịt bò khô và bánh hoa mà bọn họ ăn đều sản xuất ở Yên quốc. Tuy Đại Thịnh cũng bán những loại thực phẩm , nhưng kết hợp với việc quan sát phổi của một , phát hiện dấu hiệu hút thuốc lá, mà tiên đế cấm thuốc lá, chỉ Yên quốc là cấm.

Có lẽ là do Trần Lân bẩm báo quá chi tiết, Ôn Hạ từng đến việc giải phẫu như , đáy mắt thoáng vẻ e ngại, nàng khẽ dùng khăn tay che môi.

Kỳ Diên lạnh lùng liếc Trần Lân hiệu im lặng.

Ôn Hạ suy nghĩ một lúc lắc đầu: "Ôn gia quanh năm chinh chiến sa trường, nếu kẻ thù, hẳn là kẻ thù của cả Yên quốc."

Kỳ Diên cũng hỏi cũng đáp án, Ôn Hạ quanh năm sống trong thâm cung, giờ thích khách nhằm nàng, nếu là kẻ thù của thì càng gì sai.

Trong điện lặng im một lát, chỉ thấy giọng trầm thấp của Kỳ Diên: "Hoàng hậu thể thế nào ?"

Ôn Hạ cụp mắt: "Thần , đa tạ Hoàng thượng."

Nàng , nhưng vẫn nhịn mà ho nhẹ một tiếng, che miệng bằng khăn tay.

"Vậy thì năm ngày nữa khởi hành hồi kinh."

Ôn Hạ ngẩn , lông mi khẽ run rẩy, rõ ràng cam chịu nghịch cảnh, rõ ràng hiểu câu của , nhưng vẫn cảm thấy cam lòng, tủi .

Nàng giả vờ hiểu: "Vậy thần sẽ thu xếp hành lý cho Hoàng thượng, cung tiễn Hoàng thượng."

"Trẫm đang , Hoàng hậu cùng hồi kinh." Giọng vui giận: "Chuyện thích khách ở hành cung vẫn tra manh mối, nếu là Yên quốc, việc nghị hòa với Yên quốc cũng cần bàn bạc nữa."

Trần Lân giải thích, sứ giả Yên quốc lâu nữa sẽ kinh, năm ngày khởi hành cũng là vì cần về xử lý quốc sự.

Ôn Hạ thật sự phản bác, lúc nhàn nhã long ỷ đấu dế, từng nghĩ đến quốc sự mấy ?

Trong điện chỉ còn sự tĩnh lặng, nàng thể phản bác, nhưng vẫn thể xua tan nỗi buồn , mắng trong lòng.

Nàng từng mắng , nhưng lời dịu dàng nàng .

" thần sợ hãi, thần đến hành cung dưỡng bệnh là vì bệnh, giờ phong hàn vẫn khỏi hẳn."

Trong điện yên tĩnh một tiếng động, một lát Kỳ Diên : "Nàng vì đến đây, chẳng lẽ bản ?" Giọng lạnh lùng của mang theo vẻ giận dữ. Cơn giận vì Ôn Hạ, mà là vì chính .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-27.html.]

Hai ngày nay, Lương Hạc Minh khuyên Kỳ Diên đến thăm Ôn Hạ, đều nhịn đến.

Đối với việc nàng họ Ôn, đối với Ôn Lập Chương, vẫn buông bỏ .

rõ nàng căn bản gì.

Người luyện võ, chú trọng tĩnh tâm.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Hai ngày nay, khí huyết trong kinh mạch của Kỳ Diên hỗn loạn, ban đêm luyện một bộ kiếm pháp thể nào đột phá, hơn nữa nội lực va chạm thương, Vân Nặc truyền nội lực mới tạm thời định.

Hắn tự nhủ, nàng bất quá chỉ là một phi tần trong hậu cung của mà thôi.

Vậy thì hãy vượt qua cái rào cản nàng họ Ôn, để nàng an sống hết quãng đời còn trong hậu cung.

Ngay cả khi nghĩ như , vẫn một giọng mâu thuẫn với rằng điều đó là đúng.

Có lẽ nàng chỉ là một phi tần trong hậu cung của , nàng là thê tử kết tóc, là Thái tử phi mà chọn từ cái đầu tiên khi còn nhỏ. Là duy nhất từng dùng sự ngây thơ vô tư bảo vệ hết , cùng quỳ gối, cùng dầm mưa.

Các cung nhân trong điện thấy nổi giận đều im lặng quỳ xuống, nín thở cúi đầu.

Chỉ Ôn Hạ lặng lẽ trong điện, sắc mặt nàng tái nhợt vì bệnh, đôi mắt hạnh long lanh nước mắt, hốc mắt đỏ hoe câu đó, uất ức nên lời. Nàng với vẻ khó tin, hốc mắt càng lúc càng đỏ như đang trách thể nổi giận một cách đường hoàng như .

Kỳ Diên ánh mắt đó đến nghẹn lời, : "Nàng một trai thất lạc hai năm , trẫm hạ lệnh cho cả nước tìm kiếm tung tích trưởng của nàng, cũng là để thưởng công cho Ôn Tư Lập."

Ôn Hạ đáp , đôi mắt vẫn long lanh nước mắt.

Kỳ Diên thể thêm nữa, dậy, hạ chỉ ý cho phép phản bác: "Năm ngày nữa khởi hành hồi kinh, trì hoãn."

Lương Hạc Minh luyện xong bí kíp quyền pháp trong hội đèn lồng Thượng Nguyên, điện tìm Kỳ Diên, thấy Kỳ Diên vẻ mặt tức giận, cung nhân trong điện đều quỳ rạp xuống đất, liền hỏi Trần Lân nguyên do.

"Sao thể mắng tiểu cô nương nhà ? Người đuổi nàng khỏi cung là ai Hoàng thượng ?"

"Vậy nàng một câu cũng mắng ?" Kỳ Diên cũng , cũng đau vai, dậy đến bên lò than, "Trẫm cũng to tiếng, mới một câu nàng đỏ hoe mắt ."

Lương Hạc Minh thể mắng, cũng với Kỳ Diên: "Mau chóng hồi kinh , A Đống giỏi chuyện phong nguyệt, để chuyện với Hoàng thượng."

Gương mặt tuấn tú của Kỳ Diên vẫn u ám.

Lương Hạc Minh: "Người cúi đầu xin nàng, dỗ dành nàng?"

"Trẫm dựa cái gì mà dỗ dành nàng."

"Vậy thì mời nàng dùng bữa, cùng ăn bữa cơm cho tử tế, đừng bày bộ dạng lạnh lùng của Hoàng đế ? Thực sự thì Hoàng thượng cứ là thần mời nàng cùng dùng bữa, thần mặt, nhân chuyện lúc nhỏ xin nàng ."

Kỳ Diên chằm chằm Lương Hạc Minh: "Ngươi là ngoại nam."

"..."

"Người coi thần là thái giám, Hoàng thượng?"

Kỳ Diên đống than đang cháy, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng trầm giọng phân phó Trần Lân: "Trẫm vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là, son phấn mà nữ tử dùng."

Ở đất Thanh Châu, bảo vật tìm thể sánh bằng kinh thành, nhưng cũng đều là những thứ thể chê .

Hộp vàng, hộp ngọc, trâm cài tóc, gấm vóc lụa là đưa đến Lâm Phượng cư.

Ôn Hạ lướt qua những món đồ mắt, ngoài sự yêu thích bản năng đối với đồ vật quý giá, nàng cũng chỉ vui vẻ trong chốc lát bảo Bạch Khấu cất . Cung nhân còn , bữa tối hôm nay mời nàng đến vườn Trác Chính dùng bữa.

Ôn Hạ nhận chỉ.

nàng cảm thấy ân điển gì đáng để vui mừng, hôm qua nàng hồi kinh thì hồi kinh, rõ ràng là đuổi nàng khỏi cung, thể mặt dày mắng khác như ?

Bạch Khấu khuyên nhủ: "Nương nương, Thái hậu trong thư khuyên , nếu thể hồi kinh, nhất định nắm chắc cơ hội, vì cũng là vì Ôn gia."

Sáng nay, Ôn Hạ nhận thư chim bồ câu của Thái hậu. Hôm đó nàng sợ Kỳ Diên trừng phạt Ôn gia quân, liền thư cho Thái hậu, giờ Thái hậu cũng chuyện ở Thanh Châu, Kỳ Diên hẳn là gặp nàng, khơi gợi tình xưa. Chỉ cần Kỳ Diên nguyện ý đầu, thì xin nàng hãy gạt bỏ hiềm khích trong lòng, chuyện đợi hồi cung .

Ôn Hạ nên trái lời Kỳ Diên nữa, nhưng nỗi uất ức trong lòng nhịn .

Đó là những đau khổ mà nàng chịu, từ năm tuổi đến mười bảy tuổi, là mười hai năm của nàng, mười hai năm mà ai thể thế .

Hôm nay Ôn Hạ cũng nhận thư của Du Dao.

Du Dao tiện thư cho nàng, trong một năm qua cũng chỉ hai , dịp Trung thu.

Bức thư , Du Dao nhắc đến các tỷ trong hậu cung đều nhớ nhung Ôn Hạ. Kỳ Diên, kể từ khi nàng rời cung, dường như đạt mục đích đuổi nàng , ít khi triệu các nàng thị tẩm diễn trò nữa. Lệ tần giờ đây thiết với như tỷ , nhưng hậu cung thêm một vị Nguyễn phi. Nguyễn phi tuổi đôi mươi, nổi tiếng là nhất mỹ nhân Thường Châu, là con gái của Quận thủ Thường Châu, Kỳ Diên đưa về cung tháng mười năm ngoái khi tuần du Thường Châu, hiện là sủng ái nhất hậu cung.

Du Dao cũng việc thị tẩm của Nguyễn phi giống với các nàng , chỉ Nguyễn phi ỷ sự sủng ái của hoàng thượng, từng Thái hậu trách phạt, nhưng Kỳ Diên che chở.

Giờ đây khi những chuyện hậu cung , sự yên bình của Thanh Châu dường như đang dần rời xa Ôn Hạ, khiến nỗi luyến tiếc trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt.

Buổi tối, nàng đến dự bữa tối như hẹn.

Ôn Hạ mặc một bộ váy dài màu xanh lục kéo lê mặt đất, một cây trâm hoa cài lệch búi tóc. Nàng trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đào tô son yêu thích, tựa như những đóa hoa đào tháng ba điểm xuyết sắc hồng phấn.

Nàng bước trong điện, mới còn ngoại nam, liền vội lấy tay áo che nửa mặt, đôi mắt hạnh vô tội về phía Kỳ Diên.

Kỳ Diên : "Lương Hạc Minh, chức quan nhàn hạ bên cạnh trẫm, nếu hoàng hậu để ý, cứ coi như tồn tại."

Mặc dù phản bác Kỳ Diên, nhưng Lương Hạc Minh vẫn im lặng, dậy hành lễ với Ôn Hạ, nhưng dám nàng. Cho dù bây giờ chính kiến riêng, cảm thấy nam nhân khó nữ nhân là điều nên, nhưng những chuyện đều là bọn họ cùng Kỳ Diên gây , tự thấy hổ thẹn với Ôn Hạ.

Ôn Hạ đương nhiên suy nghĩ trong lòng Lương Hạc Minh.

Nàng nhận Lương Hạc Minh, thuộc hạ của Kỳ Diên.

Đào mà nàng trồng cho cha , Lương Hạc Minh b.ắ.n gần hết nửa cây!

"Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương, nhớ năm xưa, thần theo Hoàng thượng khi còn là Thái tử, gặp nương nương vài ."

Ôn Hạ cụp mắt, giọng nhỏ nhẹ: "Ồ."

Kỳ Diên cầm đũa, liếc Bạch Khấu phân phó: "Dọn bữa cho Hoàng hậu."

Hắn rõ khẩu vị Ôn Hạ thích gì.

Bạch Khấu rửa tay, cung kính cúi gắp mấy món ăn bàn bát của Ôn Hạ.

Món cuộn lưu li như ý, sò tươi sốt sữa, há cảo ngọc trai lá sen. Lại múc thêm một bát yến sào sợi vàng, bên cạnh là một ly xanh kính đình lục tuyết.

Ngồi ghế chủ vị, Kỳ Diên lặng lẽ quan sát.

Ăn quá ít.

Cách ăn của Ôn Hạ vô cùng tao nhã, đầu ngón tay thon dài cầm đũa, thức ăn đưa miệng che bằng tay áo, nuốt nhẹ nhàng, hề thấy tiếng nhai, dáng cũng đoan trang, nhã nhặn.

Nàng ăn một miếng sò tươi sốt sữa, Kỳ Diên thể ăn hết cả con , thật tự tay đút cho nàng ăn thêm một chút.

Nghĩ đến đây, Kỳ Diên dừng tay cầm đũa, lúc thiếu niên, quả thực từng đút cho nàng ăn.

Khi đó thích nhốt trong thư phòng sách thánh hiền, thích chiếc giường dài gốc cây hạnh ở Đông Cung. Ôn Hạ đến tìm chơi, luôn thích dang tay ôm nàng lên giường. Nàng dường như thích chiếc giường đó, chê cứng, mỗi khi lăn khỏi , đều nhịn nhét một viên mứt miệng nàng, đôi môi đào dính đầy mật ong óng ánh, dùng ngón tay lau cho nàng, nàng một tiếng ngọt ngào "Thái tử ca ca cũng ăn ".

Nàng lẽ còn nhớ chuyện năm 5 tuổi, nhưng khi đó 12 tuổi, ký ức sâu đậm hơn nhiều.

Lương Hạc Minh đang lúc nhỏ hiểu chuyện, chỗ nào nàng tổn thương xin hãy lượng thứ.

Kỳ Diên đột nhiên hiểu, trút hết thù hận với Ôn Lập Chương lên nàng, rốt cuộc là nên thể ?

Lương Hạc Minh xong, trực tiếp bưng một vò rượu kính Ôn Hạ: "Hoàng hậu cứ tự nhiên, thần kính một chén, thần cạn ."

Ôn Hạ im lặng uống cạn.

Lương Hạc Minh ợ rượu : "Hoàng hậu nương nương, bày tỏ chút ý kiến ạ?"

"Ừm, đúng là chuyện ."

"Thần là , vốn..."

"Vốn tha thứ tha thứ" nghẹn trong cơn say của Lương Hạc Minh, còn hết câu gục xuống.

Ôn Hạ dậy hướng về phía Kỳ Diên: "Thần tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng bữa ăn, trời tối, thần xin phép cáo lui."

Nàng vịn hành lễ, xoay bước .

Kỳ Diên nắm chặt chén rượu trong tay, cả bàn thức ăn ngon là món thích, hôm nay đều là chuẩn cho nàng, nhưng nàng chẳng ăn mấy miếng, chỉ ăn yến sào và uống chút .

Ánh mắt dừng chén , trong chiếc chén ngọc bích tinh xảo đựng xanh kính đình lục tuyết thượng hạng, nước màu xanh nhạt lăn tăn theo cơn buồn ngủ của Lương Hạc Minh. Trên miệng chén ngọc, còn sót một vệt son hồng đào.

Mà Kỳ Diên từng sủng hạnh bất kỳ phi tần nào, đầu tiên , thì son môi của nữ nhân cũng thể phai màu.

Loading...