lắp bắp: "... nghĩ đến việc thiêu c.h.ế.t cô , nhưng , thể chuyện táng tận lương tâm như thế, trở thành một con tội đầy như cô ."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Cô tội đầy ?" Cậu cảnh sát vẻ tin: "Tội của cô đều là do cô , mà bằng chứng cô đều lửa lớn thiêu rụi hết ."
"Cô là một cô gái hai mươi tuổi bệnh tật, đến khỏi nhà cũng khó, còn cô là một cô gái hai mươi tuổi, từ lúc mười mấy tuổi một lang thang lớn lên." Đôi mắt đầy kinh nghiệm của cảnh sát đối diện chằm chằm mặt : "Theo logic thông thường, giả sử hai các cô nhất định một sẽ trở thành kẻ ác, cô nghĩ ai khả năng lớn hơn?"
12
Ha!
là cảnh sát, cũng bản lĩnh đấy.
"Ha ha." khan hai tiếng, : "Anh cũng logic của , nhưng mà, khả năng lớn hơn, nghĩa là 100%."
"Cha tuy giàu sang phú quý, nhưng lúc còn sống họ dạy , chúng thể nghèo, nhưng thể hèn."
" đúng là chỉ học hết cấp hai, nhưng cũng trải qua chín năm giáo d.ụ.c bắt buộc."
"Vậy logic của là, một học sinh trải qua chín năm giáo d.ụ.c bắt buộc, khi ngoài xã hội sẽ xác suất trở nên xa lớn hơn, ít nhất là lớn hơn xác suất của một học sinh giáo d.ụ.c bắt buộc chín năm?"
"Hoặc ý của là xác suất một nghèo trở thành kẻ ác, lớn hơn xác suất một giàu trở thành kẻ ác?"
Hai câu nhẹ bẫng thốt , cảm thấy sắc mặt đó lập tức đổi.
Anh ngạc nhiên, thậm chí kinh ngạc, đồng thời còn chút sợ hãi.
tiếp: "Anh sự độc ác của cô chỉ tồn tại trong miệng , tất cả bằng chứng đều lửa thiêu rụi, thì, sự độc ác của tồn tại ở ? Tồn tại trong lòng ?"
"Là một cảnh sát, bằng chứng gì mà chụp mũ ' tội ' cho khác? Lời và hành động như , xứng đáng với nghề nghiệp vĩ đại ?"
Người đó kìm mà ho một tiếng, : "Cô Quan, ý đó, tất cả những gì cô cũng chỉ là tồn tại trong suy nghĩ của cô, là cô tự suy diễn , chứ điều biểu đạt."
Anh đồng hồ, dậy : "Cũng muộn , cô về , nhưng hãy giữ điện thoại thông suốt, thể chúng sẽ còn liên lạc với cô."
Anh nhấn mạnh: "Dù , cô cũng là cuối cùng căn nhà đó, cũng là cuối cùng gặp Tô Tư Họa."
"Vâng, cảm ơn!"
thong thả dậy, giơ tay vuốt tóc mái trán, nhắc nhở: "Trước khi đến, chắc chắn khác chăm sóc Tô Tư Họa, là các cũng gọi họ đến tìm hiểu, xem cô rốt cuộc là như thế nào."
13
Lần thứ hai bước phòng thẩm vấn là ba tiếng đồng hồ đó.
đang dọn dẹp đồ đạc ở khách sạn, chuẩn rời , giây nhận điện thoại của đồn cảnh sát, giây gõ cửa phòng .
Cảnh sát dường như cử theo dõi .
Là cảnh sát ghi chép lời khai, hành lý của : "Cô Quan, cô chuẩn ?"
nhạt : "Phải xem định đưa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bao-mau-va-tieu-thu-1-tuyen-tap-an-sinh-tu-13/chuong-4.html.]
Trên đường về đồn cảnh sát, lúc định bắt chuyện với , nhưng mấy bận tâm đến .
Lân la hỏi vòng vo một hồi, chỉ họ "Lục", còn cảnh sát chịu trách nhiệm hỏi cung họ "Trần".
Lần , vẫn là cảnh sát Trần hỏi cung , hỏi: "Cô tại chúng mời cô đến đây nhanh như ?"
lắc đầu.
Anh hỏi: "Trong ba ngày từ lúc cô rời khỏi nhà họ Tô cho đến khi nhà họ Tô xảy hỏa hoạn, cô ở ?"
" ở khách sạn, vẫn luôn chờ điện thoại của tiểu thư."
thêm: "Các thể kiểm tra định vị điện thoại lúc đó để xác nhận vị trí của ."
Cảnh sát Trần : "Ngay cả điều cô cũng nghĩ đến ? Điện thoại ở đó thì cô cũng ở đó ? Ba ngày cô đều rời khỏi khách sạn ? Ai thể chứng minh?"
"Sảnh khách sạn hẳn là camera giám sát khách chứ?"
"Khách sạn chứ nhà tù , ngoài nhất thiết qua sảnh chính?"
còn gì để , cảnh sát Trần kết luận: "Nói cách khác, ba ngày rốt cuộc cô gì, thực một ai thể chứng minh, đúng ?"
vặn : " tắm rửa, ngủ, vệ sinh cũng ai thể chứng minh, nhưng điều đó thì lên gì?"
"Còn già mồm ?"
Cảnh sát Trần trực tiếp lấy một cái máy tính bảng, bên trong đang phát một đoạn video: "Cô xem đây là cái gì?"
14
Thời gian trong video là nửa đêm.
Nhân vật là một phụ nữ.
Cô đang hắt xăng lên tường ngoài của biệt thự.
Dáng của phụ nữ đó cực kỳ giống , chỉ cần thoáng qua bóng lưng là thể liên tưởng ngay đến .
Mà video từ camera giám sát nào cả, dù thì cũng tìm cách che hết các camera thể tới .
Video chỉ vỏn vẹn ba giây, là camera hành trình của một chiếc xe tư nhân chạy từ xa tới .
Cảnh sát xử lý chậm, cắt vài tấm ảnh bóng lưng vô cùng rõ nét.
"Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, cô ngờ cảnh đúng ?"
kìm nén trái tim đang đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cái thì chứng minh gì chứ? Chỉ là bóng lưng thôi mà."
" là chỉ một bóng lưng."
Cảnh sát Trần dường như nắm chắc phần thắng, tiếp tục hỏi: " hỏi cô nữa, khi rời khỏi nhà họ Tô ngày hôm đó, cô hề nữa, đúng ?"