Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Bằng Chứng Ngoại Phạm - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-02 03:07:09
Lượt xem: 1,113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đổi sang một nơi xa hơn thi thể.

Ở đây, tôi luôn có ảo giác như bị Tô Thần nhìn trộm.

Trước đây, Tô Thần đối với tôi cũng từng dịu dàng như vậy.

Trước khi bị mù, tôi là một họa sĩ trẻ đầy triển vọng.

Tôi có năng khiếu cảm thụ màu sắc, những bức tranh ngẫu hứng ở buổi triển lãm do tôi vẽ ra nhanh chóng bán đi với giá không hề nhỏ. Đây cũng là lý do thực sự khiến Tô gia vẫn chấp nhận tôi, dù tôi là trẻ mồ côi.

Tô Thần từng ân cần chu đáo với tôi, anh ta đã nhiều lần nói rằng: "Em nhất định sẽ trở thành họa sĩ xuất sắc nhất thời đại này, đến lúc đó anh sẽ nghỉ việc, làm quản lý cho em. Anh đã tìm được một căn biệt thự 3 tầng, có khu vườn lớn em yêu thích, bố mẹ anh cũng có thể đến ở..."

Tất cả những kỳ vọng, sau khi tan vỡ thành mảnh vụn, đã biến thành cơn bão dữ dội.

Kẻ sát nhân lầm bẩm: “Tuyên Tuyên, Dạo gần đây người nhà thường xuyên gây áp lực cho anh, họ muốn anh chia tay với em vì cho rằng em sẽ kéo chân anh. Nói thật, chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng từ sau đêm em ra ngoài suýt mất mạng khiến anh suýt nữa mất em, anh mới thực sự nhận ra anh không thể mất em.”

Haizz, lộ tẩy rồi.

Kẻ sát nhân đã quan sát cuộc sống của chúng tôi, nhưng lại không biết rằng Tô Thần đã ngoại tình từ lâu rồi.

Anh ta thậm chí còn dẫn tình nhân mới về, qua đêm ở căn hộ này.

Tôi ở ngay phòng bên cạnh, ban đầu cô ta còn giữ ý, không dám la lớn, nhưng Tô Thần đột nhiên dùng sức: "Cô ta đã thành con mù rồi, có thấy gì đâu mà sợ?"

Cứ thế, tiếng ân ái vang vọng suốt đêm.

Ký ức đau khổ bị nụ hôn của hắn ta đặt lên cổ làm gián đoạn.

"À đúng rồi, lần trước em nói với cảnh sát rằng, đêm xảy ra án mạng trời mưa rất to, em lại đang nghe nhạc bằng máy CD, cho nên không nghe thấy gì sao?"

Tâm trí tôi vừa thả lỏng bỗng chốc căng thẳng trở lại, tôi yếu ớt đáp: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Nụ hôn nóng bỏng trở nên lạnh lẽo, hắn ta ngẩng đầu.

"Nhưng chiếc máy CD này, rõ ràng đã bị hỏng rồi, em có thể nghe được gì chứ?"

Khoảnh khắc đó, tim tôi đột ngột hẫng đi một nhịp.

Cạch cạch, nút phát được nhấn xuống, và rồi sự im lặng đột ngột bao trùm.

Kẻ sát nhân thở dài: "Tuyên Tuyên, đêm đó, em đã nghe thấy giọng nói của kẻ sát nhân, đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bang-chung-ngoai-pham/chuong-3.html.]

6

Đúng vậy, tôi đã nghe thấy.

Tôi đã nói dối cảnh sát.

Đêm đó, ngay từ khoảnh khắc bước vào con hẻm, tôi đã nhận ra điều bất thường.

Giữa cơn mưa gió, tôi ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng, giác quan thứ sáu khiến tôi sởn gai ốc.

Dù không nhìn thấy, nhưng sự nhạy cảm của một họa sĩ khiến tôi xác định m.á.u đã dính vào cây gậy dò đường của tôi, theo từng động tác khua gậy mà để lại một vệt máu.

Khi kẻ sát nhân rút d.a.o ra, rhậm chí còn nghe thấy tiếng lưỡi d.a.o ma sát vào da thịt.

Tôi biết rất rõ, nếu bây giờ tôi quay đầu đi, sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.

Phải làm sao đây? Khoảnh khắc đó, vô số khả năng hiện lên trong đầu tôi.

Tôi cố tình vụng về, lần mò tay tìm đến bức tường, loạng choạng ngồi xuống.

"Cứu... cứu..."

Phía bên kia con hẻm, cách tôi khoảng bảy tám mét, người đàn ông bị g.i.ế.c vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, đang giãy giụa cầu cứu lần cuối.

Phía trước có luồng gió nhẹ, tôi biết, kẻ sát nhân đã ngồi xổm trước mặt tôi.

Hắn ta đang vẫy tay dò xét tôi.

Tôi vô tư ngâm nga, như đang đi trên bờ vực, không dám bước sai nửa bước, bởi vì vực sâu đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Đúng, em rất hèn hạ, Tô Thần. Em biết kẻ sát nhân ở đó, nhưng em không dám làm lộ bất cứ điều gì."

Tôi run rẩy, tóc dài xõa trên bờ vai trần, tôi ôm chặt lấy mình: "Nhưng em có thể làm gì chứ? Em đã chẳng còn gì cả. Em sợ nói cho cảnh sát biết thì sẽ mang đến thêm rắc rối cho anh, anh sẽ lại chê em gây chuyện, mẹ anh cũng sẽ đến trách móc em xui xẻo đã làm liên lụy đến anh.

"Từ lúc em ra khỏi cửa, đến khi rời khỏi khu chung cư hơn nửa tiếng đồng hồ, rất nhiều lần em mong anh có thể đuổi theo em, nhưng anh đã không làm vậy."

Kẻ sát nhân im lặng bước về phía tôi, tôi không chắc trong tay hắn ta có vũ khí hay không.

"Đúng, em sợ chết, em ích kỷ, vì tự bảo vệ mình, em có thể làm bất cứ điều gì."

Trong bóng tối, kẻ sát nhân dò xét tôi, giống hệt đêm hôm đó.

Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, hắn ta liệu có tin tôi nữa không?

Loading...