Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Bằng Chứng Ngoại Phạm - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-02 03:07:03
Lượt xem: 707

1

Người đang hôn tôi say đắm, không phải bạn trai tôi.

Kể từ khi tôi bị mù, Tô Thần đã không còn chạm vào tôi nữa.

Anh ta đã thử, nhưng lần nào cũng đều thất bại. Anh ta nói đôi mắt tôi vô hồn như mắt cá chết, không có chút cảm xúc nào, khiến anh ta nhớ lại vụ tai nạn thảm khốc đó.

Trong vụ tai nạn ấy, tôi đã liều mạng bảo vệ anh ta và phải đánh đổi bằng đôi mắt của chính mình.

"Ai cần em bảo vệ? Đừng có nhắc chuyện đó mãi được không? Là anh ép em lao đến sao? Khương Tuyên, anh mệt rồi, anh không có nghĩa vụ phải gánh vác tương lai của em!"

Tối hôm đó, chúng tôi đã cãi vã kịch liệt.

Trời mưa như trút nước, không có nơi nào để đi, tôi cầm cây gậy dò dẫm co ro thu người trong con hẻm dưới tòa nhà suốt một đêm.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng còi cảnh sát chói tai đánh thức.

Hóa ra, trong con hẻm tối qua đã xảy ra một vụ án mạng.

Hai người đàn ông bị sát hại, dựa trên thời gian tử vong, có lẽ tôi là nhân chứng duy nhất "từng thấy" kẻ sát nhân hàng loạt này.

"Kẻ sát nhân là một kẻ g.i.ế.c người hàng loạt, biệt danh Thanh Đạo Phu, hắn chuyên g.i.ế.c những tên tội phạm vừa ra tù hoặc vượt ngục. Khương tiểu thư, nếu cô nhớ ra bất kỳ manh mối nào, xin hãy báo ngay cho cảnh sát."

Cảnh sát nhắc nhở rằng, kẻ sát nhân rất có thể sẽ tìm đến tôi lần nữa.

Tôi bất lực lặp lại lời khai đã nói đi nói lại nhiều lần: “ Xin lỗi tôi không giúp được các anh, tôi thật sự không nhớ gì cả. Tôi mới bị mù chưa được bao lâu, chỉ riêng việc ra khỏi nhà đã là thử thách lớn của tôi rồi, vả lại lúc đó trời lại mưa to như vậy, tôi thật sự không nghe thấy gì cả.”

Lời còn chưa dứt, sau lưng tôi đột nhiên có một đôi tay vươn tới, dọa tôi khẽ rên lên một tiếng, điện thoại cũng vì thế mà cúp mất.

"Tuyên Tuyên của anh, em đang nói chuyện điện thoại với ai thế?"

2

Hắn ta ôm lấy eo tôi, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên bụng tôi, xuyên qua lớp áo ngủ, vuốt ve đầy ám muội.

Lưng tôi áp sát vào lồng n.g.ự.c vạm vỡ của hắn ta, nhiệt độ nóng bỏng khiến cơ thể tôi không kìm được mà run rẩy.

Hắn ta tận hưởng sự run rẩy của tôi, giọng nói trêu chọc hòa cùng nụ hôn, vương vấn bên tai.

"Bảo bối, nghe nói không nhìn thấy sẽ sướng hơn, em thấy có đúng không? Có muốn thử không?"

Giọng nói khàn khàn trầm thấp, ngữ khí trêu chọc, giống Tô Thần đến bảy phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/bang-chung-ngoai-pham/chuong-1.html.]

Nhưng tôi cực kỳ chắc chắn rằng, người đang đứng sau tôi, không thể nào là anh ta.

Bởi vì, chỉ một tiếng trước, tôi đã g.i.ế.c Tô Thần.

3

Anh ta ép tôi cút đi, để nhường chỗ cho bạn gái mới.

Tôi là trẻ mồ côi, không nơi nương tựa.

Tôi từng nghĩ, Tô Thần sẽ là chỗ dựa cả đời của tôi, cho đến khi chi phí điều trị đắt đỏ sau vụ tai nạn xe hơi đã vét sạch tiền tiết kiệm của tôi và cũng vì vậy mà Tô Thần liền dứt khoát đòi chia tay.

"Anh thật sự mệt rồi, vợ chồng còn có thể ly hôn mà, sao chúng ta lại không thể?"

Trước đây, chúng tôi là cặp đôi mà ai ai cũng ngưỡng mộ trong trường, tôi chỉ cần bị va chạm nhẹ một chút là Tô Thần đã lo lắng đến phát điên.

Sau khi bị mù, mọi thứ đều thay đổi.

Anh ta chê tôi mất mặt, phiền phức, không còn lộng lẫy như trước.

Sau khi xuất viện, bạn học cũ mời chúng tôi đi ăn.

Lúc đứng dậy tôi không cẩn thận làm đổ ly rượu, Tô Thần không những không giúp tôi giải vây, trái lại còn quát lớn trước mặt mọi người: "Cẩn thận một chút, nếu làm bẩn túi của Thiến Thiến, em đền không nổi đâu. Đã bảo em đừng đến rồi mà cứ nhất quyết muốn đến, đến rồi lại gây chuyện, rốt cuộc em muốn làm anh mất mặt đến bao giờ nữa hả!"

Cả căn phòng im lặng, tôi ngượng ngùng cười gượng.

Tôi cảm thấy mình như tan vỡ thành từng mảnh.

Tô Thần ném vali của tôi ra cửa như ném rác, tôi vội vã chạy đến, nhưng lại vấp phải sofa ngã xuống sàn.

Trong lúc bối rối, anh ta hờ hững ném mấy tấm danh thiếp về phía tôi.

"Đi học mát xa cho người mù đi, dạng chân ra cũng kiếm tiền được. Nói tên anh, chủ quán sẽ cho em hưởng hoa hồng cao hơn."

Nghe vậy trong người tôi như có thứ gì đó đứt lìa, cơn giận khiến tôi hoàn toàn mất đi lý trí. Ngay khoảnh khắc anh ta vừa quay người, tôi vớ lấy con d.a.o gọt trái cây bên cạnh, đ.â.m vào mạnh lưng Tô Thần.

Một nhát, hai nhát, ba nhát…

Vô số nhát.

Tôi máy móc lặp lại động tác đơn điệu, cho đến khi Tô Thần không còn động đậy nữa.

Mùi m.á.u tanh cuối cùng cũng kéo tôi trở về thực tại.

Loading...