12
Trong ánh mắt  nghiêm túc  tủi  của Thiệu Hành,  đành  đưa  về nhà theo đường cũ.
"Ngủ ngon."     nữa.
Thiệu Hành  im  nhúc nhích.
"Anh  mang chìa khóa ?"
Anh  chằm chằm  ổ khóa, như đang suy nghĩ,  giống như  đơ .
Xem  là say thật .
 đưa tay khua khua  mắt ,   cúi đầu  .
Đôi mắt đen láy phủ một tầng  nước, kết hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng , khiến tai  nóng lên.
Hết cách,  đành bất lịch sự lục túi áo khoác của .
Không .
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
 do dự một chút, đưa tay sờ  túi quần .
Lúc  Thiệu Hành lên tiếng nhắc nhở: "Hàng xóm về ."
 giật , theo phản xạ rụt tay ,  đó mới  hồn.
".... tìm chìa khóa thôi,    gì mờ ám ."
"Ừm."
Thiệu Hành chậm rãi lấy chìa khóa từ túi áo trong . "Vậy   nhà đây."
"Ừ,  về đây, ..."
Lời còn  dứt,  hình cao lớn của Thiệu Hành  loạng choạng ngã  trong cửa.
Trực giác mách bảo , vẫn  xong.
Đỡ   ghế sofa ,  rót cho  một cốc nước ấm. "Không  ngã đau chứ? Uống nước xong  dìu   ngủ."
Ngủ  sẽ  , giải quyết vấn đề từ gốc.
Thiệu Hành hai tay ôm cốc nước, ánh mắt khẽ động. "Ngủ?"
 gật đầu.
Anh liếc mắt  chỗ khác. "  tắm ."
Đi còn  vững mà còn đòi tắm?  kéo   phòng ngủ,  kéo  dỗ. "Ngủ  ngủ , sáng mai tắm , ngoan."
"Không ,   tắm."
"Nếu  ngã trong phòng tắm thì ?     ? Anh sẽ khóa cửa,    ."
"Không cho tắm!"
"  tắm."
"Không !"
"Muốn tắm."
.....
Giằng co một hồi,  đành chịu thua.
Tính toán với một tên say  gì cho mệt?
"Anh tắm thì tắm, cho  tắm,  ."
Thiệu Hành  nắm lấy vạt áo . " ngã trong phòng tắm thì ?"
"Anh sẽ khóa cửa,     ."
"  khóa." Anh , " mà, cô...   việc gì thì đừng ..."
 trợn tròn mắt. "Anh coi  là cái gì, đồ lưu manh   giới hạn, kẻ biến thái thích  trộm ?"
Vẻ mặt đau khổ của   Thiệu Hành vội vàng phủ nhận. "Cô  giới hạn, cũng  hôi, càng   kẻ thích  trộm."
Vậy    là...?
Hả?
" khuyên  nhanh lên một chút, nếu   hết kiên nhẫn,  chừng sẽ xông   chuyện gì   với  đấy."
 nhe răng uy hiếp. "   là cô bé yếu đuối ,   sức lực và thủ đoạn đấy."
Sự thật chứng minh, trong mắt Thiệu Hành,  đúng là một tên lưu manh.
Anh loạng choạng   phòng tắm,  đến mười phút  vịn tường  , tóc còn đang nhỏ nước.
",  xong ."
"Xong  thì  ngủ,   về nhà."
Thiệu Hành ngẩn  một chút. "Tóc  còn  khô..."
Anh dừng , đầu cúi xuống. "Trễ , cô về , một   cũng , thật đấy."
  dậy.
Anh cũng  theo hai bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-trai-toi-la-canh-sat/chuong-5.html.]
Kết quả trượt chân,  đổ cốc thủy tinh  bàn , vỡ tan tành.
......
"Cúi đầu xuống."
 cầm máy sấy,  lệnh cho Thiệu Hành.
Anh ngoan ngoãn  lời, mặc  tùy ý.
"Tóc sấy khô , nhà cũng lau , nước cũng đổ , điện thoại cũng sạc cho  , còn vấn đề gì nữa ?"
"Không  vấn đề gì nữa, cô về sớm nghỉ ngơi , một   cũng , thật đấy."
"......"
13
 trải một tấm đệm  sàn cạnh giường của Thiệu Hành.
Đừng hỏi.
Hỏi thì là một   cũng , thật đấy.
Bây giờ   hiểu vì  Đường Nhất Chu và Sầm Vũ  bỏ chạy như trốn giặc, chỉ cần chậm một bước, hai  họ sẽ  ngủ  sàn nhà hai bên giường của Thiệu Hành như tả hữu hộ pháp.
Thiệu Hành  dậy. "Hay là cô ngủ  giường ,   thể..."
 cắt ngang lời . "Anh  thể."
"Cô giận  ?"
"Không ,  đang chờ  ngủ,  đó lén leo lên giường hôn nát miệng ."
Thiệu Hành im lặng trùm kín chăn,  lưng về phía   xuống,  nhúc nhích.
 nín , trở  bắt đầu lướt điện thoại.
Thiệu Hành say rượu tuy rằng khó chiều  dính , nhưng  vẻ  dễ  trêu chọc.
Vừa trêu  biến thành bánh bao.
Lúc mí mắt  bắt đầu díp ,   giường đột nhiên bật dậy,  điện thoại của  rơi thẳng  mặt.
Nhờ ánh đèn ngủ, Thiệu Hành khó xử  . "Hay là cô hôn xong   ngủ?  sợ cô đánh lén,  khó ngủ..."
 cảm thấy sống mũi sắp gãy đến nơi, mắt rưng rưng  .
" chỉ đùa thôi mà..."
Không khí  chút ngưng trệ.
Thiệu Hành mặt  cảm xúc. "  tin."
"Cô mau hôn , hôn xong   ngủ ."
Anh vén chăn lên, để lộ xương quai xanh và một phần n.g.ự.c vì cúc áo  bung .
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ  nam tính thật quyến rũ, khiến   chút choáng váng.
 nuốt nước bọt khuyên . "Anh đừng cho  cơ hội,  thật sự sẽ  bậy đấy."
Thiệu Hành đưa mặt tới gần.
" còn trẻ,    phạm sai lầm."
Thiệu Hành nhắm mắt , hàng mi dày khẽ run.
"Chuyện ... đây là  chủ động đấy..."
 chống hai tay lên mép giường, nhanh chóng hôn lên má   một cái.
Tim đập thình thịch như  vỡ tung,  cảm thấy  một ngọn lửa bốc lên từ tai, đốt đỏ cả mặt.
Thiệu Hành mở mắt. "Hôn nát miệng?"
 ngại ngùng  dám  . "Làm chút cho  lệ thôi."
"Đầu voi đuôi chuột?"
"Anh giỏi thì   ."
 lập tức nổi tính ngang ngược, giống như , đưa mặt tới gần nhắm mắt .
Đợi  lâu, Thiệu Hành mới  động tác.
Trái tim  bình tĩnh  bắt đầu xao động,  nắm chặt chăn.
Anh chậm rãi tới gần,  thở cũng trở nên gấp gáp, nhưng khi cách  vài centimet,  đột ngột dừng .
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt qua khóe môi ,  chạm  rời, lúc mở mắt ,   lùi   xa.
 định chế nhạo, nhưng  mở miệng  lắp bắp.
"Anh cũng, cũng chỉ  ."
Thiệu Hành cúi đầu, cổ cũng đỏ lên. "Ừm."
"Vậy, ngủ nhé?"
"Ừm."
 trùm chăn kín đầu, cuộn tròn  bên trong.
Chết , thích quá  mất.