nhạt, lắc đầu:
 
"Không  . Tết    dùng xe chở bố   chơi,  tiện cho  mượn."
 
Nghe   , mặt Trần Minh Kiệt lập tức tối sầm .
 
Anh   chằm chằm  chìa khóa xe trong tay , nghiến răng kèn kẹt:
 
"Tâm Duyệt,   với em mấy  , em  cứ  hiểu chuyện thế?
 
Chúng  cần nghĩ đến tương lai của gia đình nhỏ, em đừng lúc nào cũng đặt bố  em lên  hết."
 
 giơ tay chặn lời  , chỉ  đống quà  đất:
 
"Chỉ  hai lựa chọn.
 
Một là  tự mang đống quà  về nhà bằng xe khách, hai là  trả  quà,  gửi gì cả.
 
 vốn  định gặp mặt phụ  năm nay, nên chẳng cần chuẩn  quà  gì."
 
Thấy  thái độ cứng rắn, Trần Minh Kiệt chỉ còn cách thở dài bất lực.
 
Anh  vội vã ôm hết đống quà  phòng , như sợ  đổi ý.
 
"Không gặp thì thôi,  tự về!"
 
Trần Minh Kiệt chìm trong niềm vui "chiếm  lợi", thậm chí  nhận  đống quà đó đều là đồ cận date.
 
Tất cả là quà bạn bè cho , chẳng tốn xu nào.
 
Dùng một đống quà vô dụng để khiến Trần Minh Kiệt mất cảnh giác, đáng giá lắm!
 
—--------------
 
Còn ba ngày nữa là đến Tết, cũng là lúc  quyết định hành động.
 
 chuẩn  sẵn tâm lý, sắp xếp  lời  trong đầu, quyết định  tay  để chiếm thế chủ động.
 
Tan  về nhà,  đá mạnh cánh cửa, khiến nó bật tung  và đập  tường phát  tiếng "rầm" vang vọng.
 
Tiếng động lớn ngay lập tức thu hút sự chú ý của Trần Minh Kiệt,   đang ăn đồ ăn ngoài, khuôn mặt ngạc nhiên    ở cửa.
 
"Lý Tâm Duyệt, hôm nay em  phát điên gì thế?
 
Không    cứ đập cửa, chẳng còn tí dịu dàng nào như , mấy ngày nay em ăn  thuốc nổ ?"
 
Trần Minh Kiệt    đang diễn trò gì, chỉ theo thói quen trách móc  một cách vô lý.
 
Trên khuôn mặt  , hiện rõ sự khinh thường và chán ghét  hề che giấu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-trai-muon-toi-hieu-thao-voi-me-anh-ta/chuong-6.html.]
 bước nhanh đến  mặt  , ném chiếc vòng vàng và hóa đơn bảo hành thẳng  mặt  .
 
Hai mắt đỏ hoe,  lớn tiếng chất vấn:
 
"Trần Minh Kiệt, tại    lừa ?
 
Nếu    phát hiện,  định giấu  cả đời ?"
 
Chiếc vòng vàng giả rơi thẳng  mặt Trần Minh Kiệt. Anh   kịp tránh,  đập trúng một cú đau điếng.
 
Chiếc vòng vàng rơi xuống đất, phát  tiếng "keng" giòn tan.
 
Âm thanh    mà… giả đến tận cùng!
 
Ngay giây , m.á.u mũi từ lỗ mũi của Trần Minh Kiệt bắt đầu chảy ,  ngừng nghỉ.
 
Anh  kinh hãi bịt miệng và mũi, nhưng m.á.u vẫn tràn qua kẽ tay.
 
   nức nở  cầm hộp đồ ăn  bàn hắt    .
 
Nước canh nóng như dung nham b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
 
Trần Minh Kiệt nhảy dựng lên vì nóng, cánh tay đỏ ửng và bắt đầu phồng rộp.
 
 nắm lấy cổ áo  , tiếp tục  lớn:
 
"Trần Minh Kiệt, nếu đây là vàng bọc bạc thì  cứ  thẳng, tại   lừa ?
 
Một năm hơn yêu , chẳng lẽ tình cảm đó còn thua một cái vòng tay?
 
Anh thật sự khiến  quá thất vọng!"
 
 càng  càng tức, đá  chân   mấy cú thật mạnh.
 
Trần Minh Kiệt một tay bịt mũi, tay còn  ôm lấy bắp chân đang đau đớn.
 
Cúi gằm mặt,   chỉ  yếu ớt van xin:
 
"Tâm Duyệt, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa,  sẽ giải thích mà.
 
Đây là hiểu lầm thôi,   cố ý giấu em ."
 
  dừng ,  lau nước mắt  tiếp tục  tay.
 
Trong lúc giằng co, cánh tay  bỏng của   cọ xát mạnh, một  chỗ   trầy xước chảy máu.
 
Tiếng hét thảm thiết của Trần Minh Kiệt vang lên  ngừng trong căn phòng.
 
Mắt   đỏ lên,   với ánh mắt  cầu xin  ẩn chứa sự thù hận sâu sắc.
 
"Lý Tâm Duyệt,    là  sẽ giải thích.