Đến đây,   hiểu rõ tất cả, cũng  quá ngạc nhiên.
 
 dựa   , quét ánh mắt qua những khuôn mặt với biểu cảm khác :
"Vậy xử lý thế nào?"
 
"Chỉ là một sự hiểu lầm."
 
"Vậy ."   dậy. "Nếu bệnh viện  thể cho  một câu trả lời công bằng,  sẽ báo cảnh sát và kiện."
 
Chu Minh Viễn tức giận hét lên:
"Văn Thiên, cô nhất định   khó  ?
 
"  cô đang trả thù  và bác sĩ Hà, nhưng bây giờ cô  thể bình tĩnh   !"
 
Hà Giao Giao cũng tiếp lời:
" , chẳng  chỉ là một cú đẩy thôi ? Hơn nữa, cũng   xảy  chuyện gì nghiêm trọng."
 
"Bác sĩ Hà  đúng. Cô còn trẻ mà  chuyện bé xé  to."
 
"Không  là học theo thế hệ 2K  cuộc cách mạng công sở chứ? Giới trẻ bây giờ, đúng là  ,  ."
 
Những  khác cũng phụ họa:
"Bác sĩ Văn, cô bình tĩnh  . Bác sĩ Chu cũng là một bác sĩ xuất sắc."
 
"Dù mất bác sĩ Hà, bác sĩ Chu  cả cô, đều là tổn thất lớn với bệnh viện."
 
"Mọi  bàn bạc với , đều  chung một bệnh viện, đừng  căng quá."
 
 hỏi:
"Bệnh viện thực sự quyết tâm bao che cho bác sĩ Chu ?"
 
"Cách  của cô  nặng nề.  nghĩ đây   bao che, mà là  giải quyết êm thấm."
 
 tháo bảng tên xuống:
"Vậy  chọn nghỉ việc."
 
"Một bệnh viện như thế ,   cũng ."
 
—------------------
 
"Tiểu Văn!"
Thầy của Chu Minh Viễn đuổi theo .
 
  đầu , lịch sự gật đầu:
"Chào thầy Lý."
 
Thầy Lý :
"Được , chuyện  xem như Minh Viễn sai,     đúng, đáng trách."
 
" Tiểu Văn, chẳng lẽ em quên những điều  mà Minh Viễn   cho em ? Ngày đó em  viêm ruột thừa,    nhờ  giúp."
 
"Sinh nhật nào của em,   cũng xin phép để ở bên em."
 
"Em  thể nể mặt thầy và thầy giáo của em mà đừng truy cứu trách nhiệm của    ?"
 
Nhắc đến thầy giáo,  im lặng một lúc,  đó ngẩng đầu lên, kiên định :
"Em  quên lý do   đẩy em, nhưng    chọn  tổn thương em, chẳng lẽ    sợ rằng em  thể c.h.ế.t ?"
 
"Thầy ơi, em tôn trọng thầy, nhưng em cũng  hối hận về quyết định của ."
 
Thầy Lý thấy   d.a.o động, giọng ông trở nên bực bội:
"Bây giờ em  để  chút tình cảm nào cho   ?"
 
"Điều  chẳng khác gì cắt đứt nguồn sống, đoạt mạng cha   ."
 
"Tiểu Văn , nếu em còn  ở  bệnh viện, thì nên rộng lượng một chút."
 
Cuộc trò chuyện của chúng  khá lớn, vài   qua cũng phụ họa:
" , đúng , Tiểu Văn, nghĩ đến tình cảm  đây, đừng  căng nữa."
 
"Chẳng  chuyện gì lớn xảy , so đo  gì cho mệt."
 
"Con   nên quá cố chấp, cố chấp là thua."
 
 dừng bước,  quanh một vòng:
" thà rằng    ngoài  quan tâm, còn hơn là khuyên   độ lượng."
 
" … khuyên  khác độ lượng sẽ  sét đánh."
 
" đồng ý."
 
Một giọng yếu ớt vang lên từ góc phòng, khiến   xung quanh ngượng ngùng,     gì tiếp.
 
"Thôi,  còn bệnh nhân  khám."
 
"Đi thôi, hết giờ ."
 
Mọi  rời  hết,    cầu thang,  xuống và xoa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-trai-muon-toi-bi-thuong-thay-tinh-dau-cua-han/chuong-6.html.]
 
Mắt  nhức và căng,  lẽ là do gần đây trực quá nhiều.
 
Hứa Khâm Hành đẩy cửa bước , thở dài bất lực:
"Tiểu Văn, em là bác sĩ mà   mắt   dùng sức dụi ?"
 
  ,  đưa cho  một gói mặt nạ mắt  nước.
 
"Thử , mỗi   thấy mắt khó chịu đều dùng nó."
 
"Cảm ơn ."
 
 nhận lấy, ôm gói mặt nạ trong tay,  ngây .
 
Hứa Khâm Hành  xuống bên cạnh, bất ngờ hỏi:
"Em  nhận   thiếu cái gì ?"
 
"Cái gì?"
 
 tò mò quan sát , một gương mặt điển trai  khẩu trang che khuất, áo blouse trắng gọn gàng, túi áo luôn cắm một hàng bút.
 
 bên cạnh bút...
 
Không  thẻ tên.
 
 kinh ngạc:
"Anh… đừng  là…"
 
"Ừ."
 
Anh kiêu ngạo hừ một tiếng:
"Bệnh viện như thế ,   cũng ."
 
 càng bất ngờ hơn:
"Anh  hết ?"
 
"Không chỉ , nhiều bác sĩ khác cũng  thấy, họ  khâm phục em."
 
 thở dài:
"Khâm phục thì  ích gì. Nếu họ xử lý đúng cách, em vốn    chuyện căng thẳng đến mức ."
 
"Anh ủng hộ em."
 
 thử dò hỏi:
"Tại     với em như ?"
 
Ánh mắt  khiến  thoáng khựng , đôi mắt đào hoa cong lên, nụ   khẩu trang càng rạng rỡ.
 
"Anh trai tất nhiên  chăm sóc em gái , ngốc ạ."
 
"Hứa Khâm Hành,   thành thật."
 
 ngừng  một chút, tiếp lời:
"Anh thích em, đúng ?"
 
Anh ngẩn  một giây,  đó  bất đắc dĩ:
"Sao em thông minh thế."
 
 thở hắt :
"Xin  , em  trải qua một mối tình rối ren,  sẵn sàng bước  một mối quan hệ mới."
 
Anh hiếm khi thu  vẻ đùa cợt, nghiêm túc trả lời:
"Anh , nên   từng ."
 
—----------------
 
"Ai dám bắt nạt học trò của ?"
 
Một giọng  quen thuộc vang lên bên ngoài,  cứ ngỡ   nhầm.
 
 bật dậy, vội vàng chạy .
 
"Bác sĩ Hành? Ngọn gió nào đưa thầy đến đây ?"
 
"Đừng giở trò  với . Nghe    bắt nạt học trò của ,  đến đây để đòi  công bằng."
 
"Thầy ơi!"
 
 lao về phía thầy, dừng   xe lăn của thầy, giọng run rẩy:
"Sao thầy đến mà  báo  cho em?"
 
"Con gái , đừng sợ, thầy sẽ đòi  công bằng cho con."
 
Thầy vỗ nhẹ  , vẫn là dáng vẻ hiền hòa, lạc quan như ngày nào.
 
 nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
 
Thầy giận dữ :
"Đừng tưởng  già,  xe lăn là dễ bắt nạt."
 
"Học trò của các  là học trò, còn học trò của    ?"