nhất thời  hiểu nổi, đờ  .
 
Hắn vẫn  chút tự nhận thức, trong ánh mắt còn ánh lên vẻ tự tin đầy bệnh hoạn:
 
“   em từ chối buổi xem mắt do ba  sắp xếp. Chắc chắn là vì vẫn đang chờ  đúng ?
 
  em ghen, thật   chỉ xem Lâm Lâm như em gái. Trong lòng  rõ ràng lắm, Tô Nhã chỉ là quá khứ.  sẽ tiếp tục tiến về phía .
 
Chỉ cần  khi cưới em  còn ghen tuông linh tinh nữa,  sẵn sàng cho em bước xuống thang.
 
Mà     giám đốc, thu nhập cũng cao hơn, em chăm lo cho gia đình sẽ nhẹ nhàng hơn.”
 
 thật sự   nên  biểu cảm gì, thậm chí còn thấy… tội cho .
 
“Anh nên uống nhiều nước .”
 
Khuôn mặt đang đầy tự tin của  lộ  vẻ nghi hoặc.
 
“Trông như thể   đủ tiền mua gương . Vậy thì uống nước , tự sản xuất…  dùng nước tiểu mà soi  .”
 
Mặt  cứng đờ, lập tức tức giận hét lên:
 
“Giang Lan Vũ!   hạ  đến mức  , còn  gì nữa?!”
 
Có lẽ vì  mặt  hiện rõ sự khinh bỉ, cuối cùng  ném  một câu:
 
“Cô   giám đốc ? Đừng mơ!”
 
…  bỏ  một cách thảm hại.
 
  hề lo lắng về vị trí giám đốc. Chỉ cần so sánh những gì  và  đóng góp cho công ty, trừ khi cấp   mù, thì kết quả  rõ.
 
 ai mà ngờ, cấp  đúng là mù thật.
 
Phó Tổng Lâm Vân Sơn đích  chỉ định Dương Phong  Giám đốc Kinh doanh, đồng thời Tô Lâm cũng  thăng chức, từ một nhân viên mới  ngang cấp với .
 
Ngày công bố quyết định, hai  họ cứ như   , vô cùng bình thản, thậm chí ánh mắt   còn đầy vẻ chế nhạo.
 
Dương Phong chẳng  gì, nhưng nét mặt  như thể đang : “Thấy ,   bảo .”
 
Tô Lâm  đến bên , thì thầm khiêu khích:
 
“Chị nghĩ  thành tích là chắc chắn  thăng chức ?”
 
  giận, chỉ thấy buồn . Chẳng lẽ Lâm Vân Sơn  đoạt xác  ?
 
Lâm Vân Sơn   vẻ an ủi :
 
“Tiểu Giang ,  hiểu trong lòng em  thể thấy khó chịu, nhưng công ty đánh giá nhân sự dựa  nhiều yếu tố. Mong em đừng để cảm xúc ảnh hưởng, cố gắng  việc, tương lai vẫn còn nhiều cơ hội.”
 
Thấy   phản ứng, ông  tiếp:
 
“À đúng , dự án với công ty Lôi Thị bây giờ sẽ giao cho Tiểu Dương và Tiểu Tô phụ trách, em sớm bàn giao tài liệu cho họ nhé.”
 
 vẫn điềm tĩnh:
 
“Phó Tổng Lâm, ban đầu chính miệng ông  dự án  để  , các  đàm phán  giờ cũng đều do  trực tiếp phụ trách. Giờ đổi , các ông định giải thích thế nào với đối tác?”
 
Ông   mất tự nhiên:
 
“ chỉ là cho em cơ hội rèn luyện thôi, chứ  thực sự giao cho em. Hơn nữa, xét về kinh nghiệm, em  bằng Tiểu Dương.    là vì lợi ích công ty. Bên Lôi Thị chắc chắn sẽ thông cảm.”
 
 gật đầu:
 
“Được thôi.”
 
Lâm Vân Sơn và Dương Phong thở phào nhẹ nhõm.
 
 tiếp lời:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-trai-hieu-thuan-voi-gia-dinh-ban-gai-cu-da-mat/5.html.]
“  chẳng học hỏi  gì cả, nên mấy tài liệu đó, phiền Giám đốc Dương tự   .”
 
Lâm Vân Sơn sa sầm mặt:
 
“Giang Lan Vũ, em là nhân viên cũ , đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng công việc. Nếu  hỏng dự án, em gánh nổi trách nhiệm ?”
 
 nhún vai:
 
“Dự án giờ do Dương Phong và Tô Lâm ,  gánh cái gì?”
 
Tô Lâm cố nhịn cơn giận,  gượng:
 
“Chắc chị Lan Vũ vẫn còn tức giận. Phó Tổng Lâm, để chị  bình tĩnh  .”
 
Lâm Vân Sơn hừ lạnh:
 
“Không hiểu chuyện!”
 
Dương Phong   như đang cân nhắc gì đó, ánh mắt phức tạp.
 
Buổi trưa khi   nhà ăn ăn cơm, Dương Phong gọi  :
 
“Lan Vũ, đừng chống đối nữa, giao tài liệu . Em còn  ở đây, đừng vì chuyện nhỏ mà chống  cấp .”
 
Hắn  vẻ “vì em”,  chỉ  bật :
 
“Anh giỏi thế, tự  . Giám đốc Dương đỉnh như , chẳng lẽ còn cần kẻ thua trận như  giúp đỡ?”
 
“Cô…!”
 
  thèm để ý  nổi cáu,  thẳng.
 
Sau bữa trưa,  vô tình  thấy tiếng Tô Lâm thì thầm ở một góc:
 
“Cảm ơn chú Lâm,   thật sự nhờ  chú.”
 
Giọng đàn ông  lớn tuổi vang lên:
 
“Không  gì, chú là bạn cũ của ba  cháu mà, nhớ gửi lời hỏi thăm đến họ nhé.”
 
Lâm Vân Sơn.
 
Ồ, hóa  là như .
 
“ tài liệu còn trong tay Giang Lan Vũ, nếu chị   chịu giao thì ?”
 
“Yên tâm, chú  cách.”
 
“Vậy thì  quá,  Phong đừng mềm lòng nhé~”
 
“Ừ,  .”
 
Dương Phong cũng  mặt? Cách xưng hô cũng đổi  kìa.
 
 định  tiếp xem “ cách” là gì, nhưng  mãi họ chỉ tán dóc, nên  thản nhiên bước tới:
 
“Các  cứ tiếp tục,  chẳng  thấy gì .”
 
“Hay là...   phiền nhỉ?”
 
Ba  tái mặt,  đoán nổi    gì.
 
Tô Lâm  căng thẳng, nhưng  nhanh chóng trưng  vẻ khinh thường.
Lâm Vân Sơn liếc  khinh miệt  bỏ .
Dương Phong lạnh lùng:
 
“   cô đang tính gì, nhưng  nhất đừng  bừa.”
 
“   bừa , chỉ là  tò mò.”