Thấy vẻ mặt ,   ngập ngừng:
 
"Đừng giận cô  chỉ vì cô  là em gái của Tô Nhã..."
 
Gì cơ?!
 
 sững sờ. Tô Lâm là em gái của Tô Nhã?!
 
Tức là bố  nhà họ Tô vẫn còn một đứa con gái?
Thế thì  đây Dương Phong  lóc  họ giống như mất con duy nhất là để  màu ?
 
Tô Lâm lập tức chen ,  vẻ hiểu chuyện:
 
"Anh Dương Phong,  đừng trách chị Lan Vũ, chắc chị  vẫn giận chuyện  chăm sóc ba  em mỗi năm."
 
Dương Phong  xong liền an ủi cô :
 
"Không   của em."
 
Sau đó lạnh lùng  :
 
"Là em nhất quyết đòi chia tay, bây giờ   gì nữa?"
 
  khẩy:
 
"Có tài khoản Taobao ?"
 
Anh  ngơ ngác:
 
"Ý em là gì?"
 
"Thì  mà mua mười cái gương về  phiên soi ! Anh thấy   khó cô  ở chỗ nào hả, đồ thần kinh!"
 
  buồn ở chung một văn phòng với hai   nên định  ngoài. Khi  ngang bàn Tô Lâm thì thấy một món đồ trang trí pha lê quen thuộc đặt  bàn cô .
 
 nhặt lên xem, cầm trong tay là  ngay: chính là món  từng mua để trong xe.
 
Tô Lâm  tươi:
 
"Chị cũng thích mấy thứ  ? Cái   Dương Phong tặng em đó."
 
Vẻ mặt cô  khiến  chắc chắn cô   rõ món  từ  .
 
  sang trừng mắt  Dương Phong:
 
"Hồi đó   với  là con của bạn  lấy nhầm,  ngại  tiện đòi ."
 
Dương Phong thấy    thì   tự nhiên, chối quanh:
 
"Không  cái của em, cái   mua riêng cho Lâm Lâm đấy."
 
 bất ngờ ném món đồ về phía  .
 
Anh  theo phản xạ đón lấy, tưởng   tin, định  gì đó thì  ngắt lời:
 
"Anh   , lúc  mua về   khắc chữ  tắt tên   đáy."
 
"Cái gì?" – Anh  vội  xuống đáy, lập tức nở nụ  gượng – "Em  kỹ  ,  đáy  tên em…  mà…"
 
Đến lúc đó,   mới nhận   rơi  bẫy của .
 
 mỉm :
 
" ,   tên .  nếu  chắc là tự  mua, thì    đáy kiểm tra?"
 
Anh  nghẹn lời, cuối cùng nhăn mặt:
 
"Thôi  , chỉ là một món đồ nhỏ, trả  cho em là  chứ gì. Là  tặng cho Lâm Lâm, đừng trách cô ."
 
 khinh bỉ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-trai-hieu-thuan-voi-gia-dinh-ban-gai-cu-da-mat/4.html.]
 
"Thôi khỏi. Đồ từng  ngâm trong bồn cầu,   cần."
 
Tô Lâm  thế thì mắt đỏ hoe:
 
"Chị Lan Vũ, em  chị hiểu lầm em với  Dương Phong, nhưng  chị   em như …"
 
Dương Phong mặt sầm :
 
"Giang Lan Vũ, lấy đồ của em là  của ,  xin .  em cũng  xin  Lâm Lâm!"
 
 mặc kệ, bỏ   khuôn viên công ty cho nhẹ đầu.
 
Không ngờ Tô Lâm đuổi theo .
 
 cảnh giác:
 
"Cô  gì?"
 
Lúc  chỉ  hai , vẻ tội nghiệp ban nãy  biến mất. Cô   đắc ý:
 
"Chị Lan Vũ giận  ? Thực  hôm đó em chỉ  món trang trí đó ,  Dương Phong liền cho em luôn."
 
 lạnh lùng:
 
"     cần, cô kể cái đó với   gì?"
 
"Em chỉ  chị ,  Dương Phong đối xử với em  ." – Cô   rạng rỡ – "Ngay cả chiếc xe cũ của chị, em chỉ   thử lái,   liền cho mà  do dự."
 
Nhắc đến xe là  nổi máu.
 
Chuyện món trang trí thì thôi, nhưng xe thì là chuyện khác.
Năm ngoái, khi   mượn xe ,  còn nhận  thông báo trừ điểm vì vi phạm giao thông.
Lúc trả xe thì  thấy xe  vết trầy,    bạn  lái phụ nên sơ suất gây  khi tránh   bộ.
 
Giờ thì  , hóa  là để Tô Lâm lái, nên mới xảy  va quẹt.
 
"Trước đây  Dương Phong  bạn gái là chị nên em  tiện, nhưng giờ chị  bỏ   , nếu bọn em đến với  thì chị cũng   gì để , đúng ?"
 
  giận:
 
"Tất nhiên , ngược   còn  cảm ơn cô. Một đống rác thải khó xử lý như , may mà  cô thu gom hộ."
 
Vừa    thì thấy Dương Phong đang  đó mặt mày tái mét.
 
Chắc là   lo Tô Lâm  gì nên chạy theo.
Nhìn cái mặt đó là      thấy  chuyện.
 
Anh  lạnh lùng:
 
"Giang Lan Vũ, dù gì chúng  cũng  chung công ty, chia tay  cũng  cần  đến mức ."
 
  khẩy:
 
"Thế thì  ơn từ nay về  hai    cho đàng hoàng giùm."
 
Có lẽ vì nghĩ rằng   còn là mối đe dọa, nên  đó Tô Lâm thật sự  còn lượn lờ  mặt  nữa, còn Dương Phong cũng im  lặng tiếng một thời gian.
 
Cho đến khi giám đốc kinh doanh tiền nhiệm của công ty  nước ngoài định cư,  và Dương Phong cùng  đưa  danh sách ứng viên  thế, thì   bắt đầu lải nhải  mặt .
 
Hắn  kinh nghiệm  việc của   bằng ,   cũng sớm muộn gì  kết hôn về chăm lo gia đình,  cần cố gắng đến thế.
 
 đáp trả mỉa mai:
 
“Thế mà cũng quản  ? Làm bạn trai cũ mà quản cả chuyện   kết hôn ?”
 
Hắn im lặng một chút, … !
 
“Thôi nào, Lan Vũ. Giận dỗi mấy tháng qua cũng đủ  chứ?”
 
… Hắn đang  cái quái gì ?