Vừa đến cửa phòng bệnh,  chợt  thấy tiếng sụt sịt khe khẽ bên trong qua khe cửa.
 
“Như … chị Lâm Thi sẽ  em từng thích chị   nhỉ…”
 
Cô    thút thít  tự kết luận.
 
“Hu hu hu, lạ quá, cứ như  hạ bùa , ai giúp em sửa bóng đèn, đập gián là em  thích  đó.”
 
“Sao em  vô dụng thế  chứ.”
 
Bình luận rần rần trêu chọc.
 
[Bé con đừng , vì bản thể của em là tảo nước mà, còn là loại đơn bào nữa, đơn thuần và đơn giản lắm.]
 
[Ngoan nào con gái,  lập tức gửi d.a.o lam cho tác giả ngay đây, bảo bà   cho con một   trai  sửa bóng đèn và bắt gián!]
 
[Em  cứu một cô gái xa lạ đấy! Em giỏi nhất !]
 
22.
 
 nghĩ… bình luận   sai.
 
Loại cây  hổ   khi trải qua sự đời thì chẳng còn chút ngại ngùng nào nữa, chỉ còn  mỗi chữ cuối.
 
*kiểu bỏ chữ  hổ còn mỗi chữ cây , kiểu hết  hổ r đại loại v.
 
Hàn Tu mặt dày bám theo , dọn đến nhà  ở.
 
 nghiêm túc  với : “Trong thế giới loài , hành vi của   gọi là ‘ở rể’ đấy.”
 
Hàn Tu ôm lấy , đặt  lên đùi .
 
“Không  cả.” 
 
Anh nhẹ nhàng cọ  vành tai : “Anh cũng   là .”
 
“Anh là một cây cỏ.” 
 
Anh còn nghiêm túc hơn : “Làm   thể mong đợi một chậu cỏ mục nát  đạo đức  chứ?”
 
Hình như…   gì sai.
 
Hàn Tu vùi mặt  cổ .
 
“Hàn Tu!”
 
 đẩy  ,  hài lòng: “Em đang  chuyện với  đấy.”
 
“Ừm.”
 
Anh hôn lên đầu ngón tay .
 
“Em  ,  đang  đây.”
 
  nhịn  hỏi : “Anh thật sự là cây  hổ ?”
 
“Thật.”
 
Anh  xổm  mặt .
 
“Vậy     hổ nữa?”
 
“Nếu em  chủ động,  ngại cái gì?”
 
Anh  quá  lý.
 
 cắn răng, chủ động một .
 
Quả nhiên, vành tai Hàn Tu nóng bừng.
 
Anh nhắm mắt   dám  , nhưng lòng bàn tay  nhẹ nhàng vuốt tóc , mỉm  khen ngợi: “Ngoan lắm.”
 
Đêm nóng như lửa.
 
Chậu cây  hổ trong góc phòng dần cuộn tròn,   cuộn tròn.
 
Ôm trọn sắc xuân vô biên.
 
Cùng tan biến  là hàng dài bình luận kêu gào.
 
[Có gì mà hội viên cao quý như chúng    xem chứ?]
 
 Phiên ngoại.
 
Hàn Tu  ngại ngùng   hổ dọn  nhà .
 
Tống Thính Hòa vẫn ở đối diện.
 
Nhà cô  cứ hễ  gì hỏng đều gọi .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-trai-he-xau-ho/13-end.html.]
“Chị Lâm Thi, đèn nhà em hỏng , sửa đèn năm ngàn nhé.”
 
“Ống nước  rò rỉ , sửa ống nước mười ngàn!”
 
Mỗi  Hàn Tu định  mật với  đều  cô  cắt ngang.
 
Mà  thì luôn giữ nguyên tắc “ tiền mà  kiếm là đồ ngốc”,  nào cũng đúng giờ qua nhà cô .
 
Sửa đồ đạc,  bóng đèn,  một lời oán thán.
 
Hàn Tu nhịn  nổi nữa, sắp xếp một   em  của  chuyển  căn phòng trống bên cạnh.
 
Chàng trai cao gần 1m90, là kiểu   hàng mày rậm, mắt to, khuôn mặt chính trực.
 
 cứ thấy   quen quen.
 
Cho đến khi   chủ động chào : “Chị dâu, chị quên   ?  là tên biến thái đó.”
 
“Nhân viên giao đồ ăn?”
 
Anh  gãi đầu  ngốc nghếch: “Là .”
 
“Anh…”
 
 chợt nhớ  dòng bình luận đầu tiên  từng thấy.
 
[Một cây xương rồng cúi  nhập cuộc, vì thằng  em   hổ mà vứt luôn cả liêm sỉ.]
 
 sững : “Xương rồng?”
 
Anh   thừa nhận.
 
“Gọi Chu Hiến là  .”
 
Tim  chợt run lên.
 
“…”
“Những tin nhắn biến thái đó  tìm  mạng đấy.”
 
Quen  ,   nhịn  hỏi  : “Hàn Tu nhát thế, đến  chuyện cũng  dám,    với   thành  em ?”
 
Chu Hiến  đắc ý: “Vì    bạn với   mà,   cứ  trêu là đỏ mặt, vui lắm.”
 
“     em với  ,    chịu,  liền trêu.”
 
“Trêu mười mấy  gì đó,   cũng chịu .”
 
“…”
 
 là đơn giản mà thô bạo.
 
Đang  chuyện thì Tống Thính Hòa gõ cửa.
 
“Chị Lâm Thi, nhà em  con gián to lắm!”
 
“To lắm, em sợ quá…”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
 còn  kịp  dậy thì Chu Hiến  bật dậy: “Gián ? Để !”
 
 giật thót tim.
 
Không  , một con gián tận hai ngàn tệ đấy!
 
Thế nhưng…
 
   lên   Chu Hiến ấn  xuống: “Chị dâu cứ  đó, để  !”
 
“ ở chỗ  Hàn ăn chực ở chùa cũng  giúp chút sức chứ!”
 
Nói xong, tên  lập tức theo Tống Thính Hòa về nhà diệt gián.
 
Lúc  đang giữa mùa hè.
 
Chu Hiến mặc một chiếc áo ba lỗ đen, để lộ  hình săn chắc.
 
Nhìn    nhà, chỉ ba phát là đập c.h.ế.t một con gián to.
 
 liền .
 
Nghiệp phụ của  tiêu .
 
Quả nhiên.
 
Hôm , Tống Thính Hòa đỏ mặt gõ cửa nhà .
 
“Chị Lâm Thi, chị  thể… cho em weChat của Chu Hiến ?”
 
[Hoàn]