Bạn Học Nhỏ - Chương 31.2
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:01:31
Lượt xem: 5
Quả nhiên, hai người vừa vào phòng ngủ, Thẩm Túc Bắc đã bắt đầu lục lọi tìm đồ, Hà Tây ở bên cạnh hỏi một câu, anh nói “Cho Thẩm Diệu Đông”, nhưng cụ thể là gì thì anh không nói.
Chắc là để cảm ơn người ta dùng nhỉ?
Hà Tây cũng không hỏi nữa, dù sao Thẩm Túc Bắc khẳng định là không tiện nói với cậu.
Nhưng Thẩm Túc Bắc lục lọi một lúc, còn không đợi anh lấy ra được thứ gì, đã có bảo mẫu tới gõ cửa, vẻ mặt căng thẳng thấp giọng nói với Thẩm Túc Bắc hai câu, Thẩm Túc Bắc đưa lưng về phía Hà Tây, trầm mặc một lúc, anh nói với bảo mẫu một tiếng “Tôi lập tức qua ngay”, chờ bảo mẫu đi rồi, Thẩm Túc Bắc nói mấy câu với Hà Tây, để cậu ngủ trước, anh có việc muốn đi ra ngoài.
Thoạt nhìn dáng vẻ rất sốt ruột, Hà Tây cũng không quá truy vấn, sau khi Thẩm Túc Bắc đi, Hà Tây đến phòng bếp một chuyến, để bảo mẫu múc một chén canh gừng, đưa qua cho Thẩm Diệu Đông.
Khi Thẩm Diệu Đông mở cửa vẫn rất cẩn thận, nhưng lúc nhìn thấy là Hà Tây cũng rất vui vẻ, cậu ta cười nói chuyện với Hà Tây, lúc Hà Tây cảm ơn cậu ta đã cứu Lý Nhị, mặt Thẩm Diệu Đông lại hỏi đỏ lên, tay cầm canh gừng có chút luống cuống.
Hà Tây thấy vậy thì âm thầm cảm thán, đứa nhỏ này ngây thơ hơn Thẩm Túc Bắc nhiều.
“Vậy tối nay sao cậu lại đến bên hồ?” Hà Tây lại hỏi cậu ta, cậu muốn phỏng đoán từ chỗ Thẩm Diệu Đông một chút, xem kiếp trước Thẩm Diệu Đông có đến cứu người hay không.
“À, tôi, tôi thấy cậu nên mới đi theo, tôi sợ bọn họ sẽ ép cậu xuống nước, cái hồ kia rất sâu, còn có rong rêu, tôi sợ cậu, cậu…” Thẩm Diệu Đông có vẻ càng gấp gáp hơn, còn có chút quẫn bách, ánh mắt cậu ta lóe lên, nói đến cuối cùng cũng không dám nhìn Hà Tây.
Đại khái là vì Hà Tây là người duy nhất trong hoàn cảnh này tỏ ra thiện ý đối với cậu ta, cho nên cậu ta có một loại hảo cảm tự nhiên với Hà Tây, hơn nữa Hà Tây thoạt nhìn da mịn thịt mềm, một người nho nhỏ, xuống nước chơi quả thật tương đối nguy hiểm.
Hà Tây hơi tiếc nuối, kiếp trước không có cậu, cho nên sợ là Thẩm Diệu Đông căn bản chưa từng đi qua bên hồ, cũng không cứu được Lý Nhị, nhưng cũng coi như là vô tình, đời này Thẩm Diệu Đông cứu được Lý Nhị, Thẩm Túc Bắc sẽ không đối địch với cậu ta, coi như là một sự thay đổi vậy.
Hà Tây lại đứng ở cửa hàn huyên với cậu ta trong chốc lát, trong lúc đó vẫn luôn là Hà Tây đang nói, trên cơ bản chính là mạnh mẽ rót canh gà, thuận tiện dạy cậu ta cách ở chung với đám người khó nên người kia, để cho cậu ta có thể có trình độ lớn nhất bảo vệ bản thân một chút, ít chịu uất ức một chút.
“Cậu đừng cảm thấy mình khó hòa nhập với nơi này, cậu không nhất định phải hòa nhập.” Hà Tây an ủi cậu ta: “Sau này cậu có thể tìm một công việc mà mình thích, có một cuộc sống mà mình thích, chờ đến khi cậu có năng lực là có thể rời khỏi đây, không cần cả đời sa vào vũng bùn này.”
“Cậu có điện thoại di động không? Hoặc là có thể xem TV, đi học chẳng hạn, ba mẹ cậu tìm trường học cho cậu chưa? Cậu có thể chủ động nói với bọn họ, nói cậu muốn đi học, chờ đến khi cậu đi học cậu sẽ biết, tương lai rất tốt đẹp.”
Lúc Hà Tây nói những lời này, Thẩm Diệu Đông vẫn luôn uống canh gừng, canh gừng cũng đã uống hết, cậu ta cúi đầu l.i.ế.m bát.
“Cậu chưa ăn no sao?” Hà Tây thấy cậu ta l.i.ế.m bát, cậu lắm miệng hỏi một câu.
“Không, tôi ăn no rồi, uống rất ngon, cậu thật tốt.” Thẩm Diệu Đông bưng bát, căng thẳng nhìn Hà Tây lộ ra nụ cười sáng lạn, cười ra tám cái răng to, dáng vẻ kia giống như là một chú cún cỡ lớn không thể nào xuống tay với chủ nhân, vụng về lấy lòng Hà Tây.
Tâm lớn như thế nào cũng chỉ coi Thẩm Diệu Đông là do quá thiếu quan tâm, cậu cũng không để ở trong lòng, thuận miệng nói một câu “Nghỉ ngơi sớm một chút” sau đó quay đầu trở về phòng ngủ.
Não Cá Vàng team
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-hoc-nho/chuong-31-2.html.]
Lúc đó đã là rạng sáng hơn hai giờ, Hà Tây giằng co với bọn họ một ngày, cậu cũng buồn ngủ, nói bảo mẫu chuẩn bị áo ngủ, nằm trên giường, ban đầu cậu còn chờ Thẩm Túc Bắc, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.
Kết quả lúc Hà Tây tỉnh dậy đã là tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau.
Hà Tây bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cậu vội vàng đi xuống mở cửa, đã thấy Bạch Hành ôm một bộ lễ phục: “Đây, mặc nhanh lên, mấy người bên dưới đều đã tới rồi.”
Nói xong, cậu ta nhét quần áo cho Hà Tây, bản thân thì quay đầu chạy.
Hà Tây vội vàng rửa mặt thoáng qua một phát, mặc bộ lễ phục nhỏ này vào rồi đi xuống, cậu vừa xuống dưới lầu nhất thời hoảng sợ, được rồi, phòng khách đêm qua vẫn còn trống rỗng bây giờ đã chật kín người! Những người lui tới là một số danh viện danh thân, dáng vẻ đều rất thân sĩ tao nhã, một đống người tụ lại cùng một chỗ nói chuyện, khiến Hà Tây cả kinh đứng ở bậc thang lầu hai nửa chỗ không dám đi xuống.
Không phải chỉ là sinh nhật của Thẩm Túc Bắc thôi sao, sao lại làm lớn như vậy chứ?
“Này? Hà Tây! Cậu mặc quần áo xong chưa?” Người thấy Hà Tây trước là Bạch Hành, cậu ta lấy bánh ngọt từ phòng bếp ra, nhìn thấy Hà Tây nhất thời cười híp mắt nói: “Nào, mau nếm thử đi, chỉ còn lại hai miếng cuối cùng thôi đấy.”
“Thẩm Túc Bắc đâu?” Hà Tây đi xuống, nhìn quanh một chút: “Sao lại có nhiều người như vậy?”
“Cậu ấy? Còn chưa về, bảo mẫu nói tối qua cậu ấy đi rồi, cũng không biết đi làm gì.”
Bạch Hành cắn một miếng bánh ngọt nhỏ, giọng nói mơ hồ nói: “Những người này đều là thân thích nhà họ La, từ họ hàng đến anh chị em họ, ba đời bên ngoài đều tới hết, lần trước không phải tôi nói với cậu rồi sao, ông La lớn tuổi rồi, gần đất xa trời rồi, đám người này hận không thể mỗi ngày đến thổi gió bên tai, ngày này giống như lễ mừng năm mới, so với ông La năm đó, còn chịu khó hơn.”
“Trước kia ông La cảm thấy rất phiền phức, nên không tiếp khách, bọn họ cũng không tìm thấy ông ấy, kết quả bây giờ vừa đến sinh nhật của Thẩm Túc Bắc, không phải là cho bọn họ lý do rồi sao? Từng người một trên danh nghĩa là tới tham gia sinh nhật của Thẩm Túc Bắc, nhưng trên thực tế chính là tới tìm ông La.”
Dừng một chút, Bạch Hành nuốt bánh ngọt xuống, trợn trắng mắt nói: “Bây giờ chuyện này cũng không tính là gì, lát nữa Thẩm Túc Bắc tới cậu sẽ biết cái gì gọi là “Chúng tinh phủng nguyệt”*, đám người này đều xem Thẩm Túc Bắc là thái tử!”
*Chúng tinh phủng nguyệt: sao quanh trăng sáng.
Hà Tây ngẩn ra, nhớ tới, tối hôm qua Thẩm Túc Bắc đi rồi, chẳng lẽ anh bận rộn đến bây giờ vẫn chưa về sao?
Chuyện gì mà có thể bận rộn cả đêm chứ?
Hai người họ mới nói đến đây, Hà Tây đã nghe thấy động tĩnh trước cửa biệt thự, một người trung niên mặc âu phục giày da cất bước đi tới, Bạch Hành nhẹ nhàng oán hận Hà Tây một chút, thấp giọng nói: “Đó chính là ông ba già kia của Thẩm Túc Bắc, Thẩm Hằng.”
Bạch Hành mới nói xong, Hà Tây đã nhìn thấy Thẩm Hằng trực tiếp đi về phía hai người họ, sắc mặt không tốt hỏi: “Hai người các cậu ai là Hà Tây?”