Bạn Học Nhỏ - Chương 28.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:10:14
Lượt xem: 13
Hà Tây nhìn thấy đám người kia từ phía xa, cậu đột nhiên có cảm giác căng thẳng, giống như vẫn muốn xem xét gì đó, lòng bàn tay của cậu hơi chảy mồ hôi, bước chân đi về phía trước cũng dừng lại, ánh mắt cố ý tránh Thẩm Túc Bắc mấy lần, nhưng cuối cùng ánh mắt cậu vẫn rơi xuống mặt Thẩm Túc Bắc.
Hai người vừa chạm mắt, những người xung quanh Thẩm Túc Bắc lùi ra xa, cười đứng nhìn Hà Tây từ xa, ánh mắt kia chảy xuôi theo đủ loại ánh sáng trêu chọc, nhìn đến mức thân thể Hà Tây cũng hơi căng thẳng theo, dưới chân như nặng ngàn cân, không nhấc lên nổi.
Cậu không đi qua đó, Thẩm Túc Bắc liền đi về phía cậu.
Lúc đó, trong trường không còn ai, học sinh tan học còn hung hãn hơn so với hổ dữ, trường học vừa rồi còn ồn ào bây giờ đã yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức Hà Tây gần như có thể nghe được tiếng bước chân của Thẩm Túc Bắc.
Não Cá Vàng team
Hôm nay Thẩm Túc Bắc đại khái rất vui vẻ, cũng không biết là do hôm nay sinh nhật nên vui hay là thấy Hà Tây nên mới vui vẻ, tóm lại khuôn mặt “Ông đây đệ nhất thiên hạ” ngày thường hôm nay lại biến thành “Hôm nay ông đây rất vui vẻ”, khóe miệng đuôi lông mày đều hiện ra ý cười, tuy đã cố gắng hết sức để kìm nén, nhưng anh giống như một cái đuôi hồ ly vậy, căn bản không giấu được.
Anh vừa tiến lại gần đã dựa sát đặt tay lên vai Hà Tây, tuy giọng nói không cao, nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ đắc ý: “Tôi nghe người ta nói, cậu đi tìm chủ nhiệm lớp của các cậu để xin nghỉ?”
Chẳng trách anh lại vui như vậy, hiện tại thiếu chút nữa anh đã b.ắ.n pháo hoa ăn mừng rồi nói cho cả thế giới biết.
“Tớ muốn tham gia thi đấu nên mới xin nghỉ, chỉ đúng lúc mà thôi.” Hà Tây cảm thấy lớp vải che mặt trên người mình bị Thẩm Túc Bắc chọc thủng, cậu hơi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, mạnh mẽ bình tĩnh lại, cậu lạnh mặt vỗ mu bàn tay anh: “Đừng có dựa gần tớ như vậy.”
Bình thường không có ai Hà Tây cũng sẽ không cho anh làm bậy, huống hồ là trước mặt mọi người, Thẩm Túc Bắc vừa khoác tay lên đã bị Hà Tây vỗ liên tục hai lần, lần thứ ba anh bị vỗ rất ác, Thẩm Túc mới coi như thu liễm lại một chút, anh không khoác vai nữa, chỉ dẫn cậu đi vào trong đám đông.
Thẩm Túc Bắc mới dẫn cậu vào trong đám đông, mọi người đã lập tức vây quanh họ, có học sinh trường này, cũng có mấy người đánh nhau ở trong hẻm nhỏ lần trước, cũng có người Hà Tây không biết, tuy cậu không biết, nhưng Hà Tây vẫn cảm nhận được mấy người này có quan hệ rất tốt với Thẩm Túc Bắc.
Đám người này đều quá quen thuộc với Thẩm Túc Bắc, không giống với đám bạn đến trường muộn bị phạt đứng lúc trước, không có gì để cố kỵ, hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn Hà Tây như nhìn “Vợ của anh em”, vừa trêu chọc vừa đùa giỡn, bọn họ như ong vỡ tổ chen chúc về phía Hà Tây, một đám người vạch trần gốc gác của Thẩm Túc Bắc bên tai Hà Tây, một mình Thẩm Túc Bắc bảo vệ cậu cũng không được.
“Được rồi.” Thẩm Túc Bắc nghe thấy chuyện mình lăn bùn đánh nhau với người ta hồi tiểu học cũng sắp bị bới ra, tự giác cảm thấy mặt mũi không còn, anh quyết định tách mấy người này ra thật nhanh, rồi tự mình dẫn Hà Tây lên xe, vừa lên xe vừa hét: “Nhanh về nhà đi, mẹ tôi vẫn đang chờ đấy!”
Nói xong, anh vội vàng mang theo Hà Tây ngồi lên ghế sau xe, nhân tiện nhanh chóng đóng cửa lại, sợ mấy người không có mắt kia lại chui lên.
Anh đầu này vừa mới đóng cửa xe, đã thấy Hà Tây lắc đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy đám người kia, cậu vừa nhìn vừa hỏi: “Lời mấy người kia nói vừa rồi là thật sao?”
“Gì cơ?” Thẩm Túc Bắc đang thúc giục tài xế lái xe, nghe thấy vậy anh mờ mịt hỏi lại một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-hoc-nho/chuong-28-1.html.]
Anh vừa rồi chỉ để ý đến Hà Tây, căn bản chưa kịp nghe đám súc vật này nói cái quái gì.
“Bọn họ nói hồi tiểu học cậu thích bạn nam cùng lớp, còn lột quần người ta ra nữa.” Hà Tây bẻ ngón tay nói: “Lột một người ba lần.”
Thẩm Túc Bắc nghi ngờ bản thân mình vừa rồi căn bản không nghe cùng một phiên bản với cậu, anh bào chữa cho mình một cách chính đáng: “Cái đó chúng tôi chỉ là lăn lộn rồi đánh nhau thôi, tôi không lột quần của cậu ta.”
Hà Tây vẫn bẻ đầu ngón tay, cậu cúi thấp cái đầu nhỏ nhắn xuống, nửa thật không giả tính sổ với Thẩm Túc Bắc: “Lúc cậu học cấp hai đã yêu thầm ủy viên học tập lớp bên cạnh, rồi còn…”
“Cậu nghe từ đâu vậy? Sao vừa rồi tôi không nghe thấy?” Thẩm Túc Bắc bị cậu nói đến tâm cũng ngứa ngáy, anh nhào tới một tay nắm lấy đầu ngón tay cậu, tay kia gãi da thịt mềm mại bên hông cậu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chỉ biết nói lung tung thôi sao?”
Hà Tây sợ ngứa, cười khúc kha khúc khích, xe vừa quẹo, hai người đều bị chặn ở một bên cửa xe, mặt Thẩm Túc Bắc cách rất gần lỗ tai Hà Tây, hai người vai chạm vai chân cùng chân, ở một khoảnh khắc nào đó, bạn học Thẩm đột nhiên phúc chí tâm linh*, mãnh liệt nhận ra gì đó.
*Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra.
“Không phải cậu đang ghen chứ?” Giọng anh cực kỳ hưng phấn, nhưng kìm nén đè thấp lại: “Hôn tôi một cái, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết tôi đã hẹn hò mấy lần.”
“Ai muốn nghe lời cậu chứ?” Hà Tây bị hỏi thì trong lòng giật mình, cậu cũng không quan tâm mình xấu hổ đến luống cuống, giơ cánh tay lên muốn xử anh, Thẩm Túc Bắc da dày thịt mỡ, có oán hận như thế nào anh cũng không bỏ ra, hai đứa trẻ to xác chen chúc náo loạn ở cạnh cửa, Hà Tây cũng sợ không cẩn thận sẽ chen cửa mở ra, hai người từ cửa xe lăn xuống.
Thẩm Túc Bắc không cố kỵ cái này, anh hận không thể chèn ép Hà Tây thành một tờ giấy nhỏ, rồi dán Hà Tây lại hỏi đông hỏi tây, giống như chim sáo luyên thuyên không ngừng.
Hà Tây rúc vào chỗ ngồi, xụ mặt, thu cánh tay lại, cậu quả thật đang hoài nghi nhân sinh.
Có phải cậu tìm nhầm người rồi hay không?
Lột bỏ lớp mặt nạ giả vờ lạnh lùng tự phụ trên mặt Thẩm Túc Bắc ra, dưới đáy tim anh cũng không có gì khác với những thiếu niên bình thường, chẳng qua là hơi ngông cuồng một chút, nhưng một chút nham hiểm cũng không nhìn ra.
Xe chạy được nửa đường, khi Thẩm Túc Bắc đang luyên thuyên bên tai cậu, từ việc hỏi Hà Tây hôm nay có nhớ anh hay không, đến chuyện anh đã chuẩn bị một cái giường vừa lớn vừa mềm, đặc biệt để cho Hà Tây ngủ, nói đến mức khiến Hà Tây cắn chặt răng lại.