Bạn Học Nhỏ - Chương 23.1
Cập nhật lúc: 2024-09-29 16:29:23
Lượt xem: 26
“Hà Tây, nhanh lên!” Trong phòng khách, Thẩm Túc Bắc đang đè ba Châu xuống đất mà đánh.
“Biết rồi!” Hà Tây từ phòng tắm lao ra, bước qua hai người đang vật lộn trên sàn, chạy thẳng vào phòng ngủ, dùng chân đá tung cánh cửa phòng ngủ, đối mặt trực tiếp với mẹ Châu đang hoảng sợ.
Trước đó mẹ Châu còn tưởng cảnh sát đến nhà, ai ngờ lại là một đứa trẻ, bà lập tức nổi giận, chỉ tay vào Hà Tây mà chửi mắng thậm tệ. Hà Tây cũng chẳng bận tâm, xông thẳng tới giật lấy Lâm Hạnh.
Mẹ Châu hoảng hốt, lập tức ôm chặt Lâm Hạnh, khiến tình hình rơi vào thế giằng co.
Thẩm Túc Bắc và ba Châu kẻ tám lạng, người nửa cân, Hà Tây với mẹ Châu cũng không ai giành được phần thắng, cả hai đều rơi vào tình cảnh khó xử. Hà Tây và mẹ Châu tuy không gây tổn thương lớn cho nhau, nhưng ba Châu và Thẩm Túc Bắc đã đánh nhau kịch liệt.
Ba Châu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, thường xuyên làm việc trong nhà kính nên sức lực vô cùng mạnh mẽ. Thẩm Túc Bắc còn trẻ nhưng nắm đ.ấ.m cứng như đá, không chịu thua kém. Cả hai lao vào đánh nhau kịch liệt trong phòng khách, bàn ghế ngổn ngang dưới đất. Mỗi lần bị đấm, ba Châu lại hét lên một tiếng “á” đau đớn, còn Thẩm Túc Bắc thì cắn răng chịu đựng, không kêu đau. Tuy nhiên, âm thanh nắm đ.ấ.m giáng xuống da thịt vang lên khiến, Hà Tây cảm thấy mà rùng mình.
Hà Tây càng nghe càng lo lắng, ra sức giành lấy Lâm Hạnh từ tay mẹ Châu. Ngay vào khoảnh khắc gay cấn ấy, Lâm Hạnh bất ngờ tỉnh dậy!
Não Cá Vàng team
Lâm Hạnh vừa tỉnh dậy, liền nhận ra mình đang bị hai người giằng co. Mẹ Châu nắm chặt tóc cô, còn Hà Tây thì giữ lấy chân. Phản ứng đầu tiên của Lâm Hạnh là hét lên “A a a” chói tai, sau đó điên cuồng đạp loạn xạ.
“Đừng có đá tớ mà!” Hà Tây bị đá trúng bụng, hét lên: “Buông cậu ấy ra đi!”
Lâm Hạnh khi nghe thấy tiếng hét này liền tỉnh táo, lập tức hét lên và đánh mẹ Châu.
Hai người hợp sức đánh mẹ Châu, nhưng bà ta nhất quyết không buông tay, kéo tóc Lâm Hạnh và mắng chửi: “Con khốn này, dám đánh tao! Mày...”
Trong lúc đánh nhau, Hà Tây cố gắng giữ chặt mẹ Châu, hét lên với Lâm Hạnh: “Chạy đi, xuống dưới báo cảnh sát!”
Khi Lâm Hạnh được giải thoát, cậu ấy ngẩn người hai giây, rồi đột ngột từ dưới sàn ngồi dậy, nắm lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, gào lên: “Bà mới là đồ khốn!” Sau đó, cậu ấy dùng đèn bàn đập liên tục vào mẹ Châu, khiến bà ta nhanh chóng ngã xuống đất bất động.
Hà Tây nhìn thấy Lâm Hạnh nổi cơn thịnh nộ thì hít một hơi lạnh, lập tức chuyển từ kéo mẹ Châu sang kéo Lâm Hạnh, vất vả lắm mới tách được hai người ra.
“Đi đi! Cậu đi báo cảnh sát trước đi!” Hà Tây đẩy Lâm Hạnh ra khỏi phòng khách. Lâm Hạnh không thể chạy nổi, chân mềm nhũn, vẫn bị Hà Tây đẩy ra khỏi cửa, loạng choạng lăn xuống cầu thang.
Hà Tây không để ý tới Lâm Hạnh nữa, quay người chạy về phòng khách. Lúc này, ba Châu và Thẩm Túc Bắc đã đánh nhau ra tận ban công, cả hai lăn lộn trên đất. Ba Châu đang đè lên người Thẩm Túc Bắc, dùng sức bóp cổ anh, đẩy Thẩm Túc Bắc về phía rìa ban công. Thẩm Túc Bắc đang ở tư thế treo lơ lửng, chỉ còn hai tay bám lấy cánh tay của ba Châu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống!
Hà Tây nhìn thấy cảnh đó cực kì hoảng hốt, từ tầng sáu mà ngã xuống, Thẩm Túc Bắc không c.h.ế.t cũng sẽ tàn phế. Cậu không còn thời gian nghĩ nhiều, lao về phía ba Châu để đánh ông ta, nhưng ba Châu đã tức giận đỏ cả mắt, hoàn toàn không để ý đến Hà Tây, chỉ chăm chăm đẩy Thẩm Túc Bắc xuống.
Hà Tây không thể ngăn nổi ba Châu, thấy Thẩm Túc Bắc đã gần như bị kéo xuống ngoài rìa. Cậu nóng lòng, ôm chặt eo Thẩm Túc Bắc, nằm xuống đất, dùng sức kéo Thẩm Túc Bắc về phía mình, đồng thời điên cuồng đá vào ba Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-hoc-nho/chuong-23-1.html.]
Ba Châu quyết định kéo cả hai người quăng xuống dưới ban công. Hà Tây ôm Thẩm Túc Bắc, mới nhận ra mặt anh đầy thương tích, cổ bị bóp chặt. Thẩm Túc Bắc khó thở, trán anh bị tụ m.á.u thành một khối lớn, m.á.u nóng chảy xuống mặt, nhỏ cả lên mặt Hà Tây, khiến cậu cảm thấy đau đớn.
Hô hấp của Hà Tây trở lên gấp gáp.
Ba người giống như một bầy châu chấu không thể tách rời, không ai chịu buông tay. Ba Châu rõ ràng đã cực kì tức giận, không còn quan tâm gì nữa, kéo Hà Tây và Thẩm Túc Bắc, quyết định quăng cả hai xuống dưới ban công.
Trọng lượng của hai thanh niên quá nặng để ba Châu có thể một mình nhấc lên, lại thêm Hà Tây không ngừng đá ông ta. Ba Châu tức giận, buộc phải bỏ tay khỏi cổ Thẩm Túc Bắc, quay lại đánh Hà Tây.
Một bạt tai tát vào mặt, Hà Tây bị tát đến ù cả tai. Cả hai vẫn đang ôm chặt Thẩm Túc Bắc, sợ nếu lơi lỏng một chút thì anh sẽ bị quăng xuống. Cậu không dám buông tay, chỉ có thể liên tục né tránh.
Hà Tây bị khoảng ba đến năm cái bạt tai và vài cú đấm. Trong khi đó, Thẩm Túc Bắc, sau khi không bị ngạt thở nữa đã tỉnh táo lại, gầm lên một tiếng, lao vào tiếp tục đánh nhau với ba Châu.
Đầu Hà Tây ong ong, muốn giúp đỡ nhưng toàn thân yếu ớt và mắt thì tối sầm lại. Máu của Thẩm Túc Bắc nhỏ xuống trán cậu, rơi vào mí mắt của cậu. Trong trạng thái mơ màng, cậu nghe thấy tiếng của Lâm Hạnh.
“Chú ơi, ở đây, chú ơi…”
Ở cửa phòng khách, Lâm Hạnh khóc lóc dẫn theo vài ông chú lao vào. Những ông chú này có lẽ là cư dân sống gần đó. Thấy Thẩm Túc Bắc và ba Châu đang đánh nhau, họ lập tức xông vào giúp đỡ, tách hai người ra. Một số người trong nhóm đã gọi điện báo cảnh sát.
Ba Châu vẫn tiếp tục chống cự kịch liệt. Khi thấy có người đến hỗ trợ, ông biết mình không còn cơ hội nên bỏ không đánh nữa, quay đầu chạy ra ngoài. Một nhóm người đuổi theo ông ta, để lại Thẩm Túc Bắc và Hà Tây ở ban công.
Như vừa trải qua một trận tai ương sinh tử, Hà Tây nằm trên đất, toàn bộ sức lực cuối cùng đã bị tiêu hao. Máu từ trán cậu chảy xuống, nhỏ lên mí mắt, đầu óc cậu mơ màng, mắt thì liên tục tối đi rồi đỏ lên. Trong tình trạng mờ mịt giữa đen và đỏ, Hà Tây cảm giác có người ôm chặt cậu, giữ cậu trong vòng tay.
Vầng trán nóng hổi dính vào mặt Hà Tây, cậu cảm nhận được m.á.u của Thẩm Túc Bắc chảy lên mặt mình. Có đôi môi mềm mại áp vào bên tai cậu, cậu nghe thấy giọng Thẩm Túc Bắc, gọi liên tục từng tiếng: “Hà Tây, mở mắt ra nhìn tôi, Hà Tây!”
Hà Tây khó nhọc mở mắt ra.
Thẩm Túc Bắc nhẹ nhàng lau đi những giọt m.á.u trên mí mắt của Hà Tây. Tầm nhìn của cậu dần trở nên rõ ràng hơn, tầm mắt phản chiếu khuôn mặt đầy m.á.u của Thẩm Túc Bắc.
Hà Tây vẫn cảm thấy đầu óc ong ong, nhưng ý thức của cậu đã dần khôi phục lại, giống như đang được sống lại. Toàn thân đều có cảm giác trở lại.
“Tớ đang nhìn đây.” Hà Tây mỉm cười với anh: “Cậu thấy không, tớ đã nói rồi, 80% là ở trong nhà vệ sinh, còn 20% thì ở trong phòng ngủ.”
Thẩm Túc Bắc lúc đầu còn căng thẳng nhìn chằm chằm vào Hà Tây, khi nghe thấy câu nói của cậu thì khựng lại một chút, “phì” cười một tiếng. Anh đưa tay véo má Hà Tây, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Nói bậy bạ! Rõ ràng trước đó cậu nói 20% là cô ấy tự đi lạc mà!”
“Không phải đâu.” Hà Tây bị Thẩm Túc Bắc véo má, khóe miệng bị kéo lệch đi, lời nói méo mó: “Tớ nói là ở trong phòng ngủ, đúng là ở trong phòng ngủ mà.”
Vừa nói, Hà Tây cũng đưa tay ra định véo má Thẩm Túc Bắc, nhưng nhìn thấy gương mặt anh đầy vết thương, sợ làm anh đau nên cậu đổi hướng giữa chừng, nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u trên mặt anh.