Bạn Học Nhỏ - Chương 22.2
Cập nhật lúc: 2024-09-27 21:57:50
Lượt xem: 17
Vậy, toàn bộ suy luận của cậu trước đó đều sai sao?
Lâm Hạnh thực sự bỏ đi sao?
Thẩm Túc Bắc lúc này cũng tiến lại từ phía sau, thấy bên trong không có ai thì kéo Hà Tây đi: “Đi thôi, đừng để họ phát hiện ra chúng ta.”
Hà Tây sốc nặng, cúi đầu không nói gì, để cho Thẩm Túc Bắc kéo đi.
Thẩm Túc Bắc chỉ tập trung vào việc đưa Hà Tây rời khỏi đó càng sớm càng tốt để tránh rắc rối, nhưng ngay khi anh nghĩ đến điều này, có người dùng chìa khoá mở cửa phòng khách!
Là ba của Châu Cường đã quay lại!
Thẩm Túc Bắc và Hà Tây cách ban công còn khoảng bảy tám mét, không thể chạy qua ngay lập tức. Thấy cửa sắp mở, Thẩm Túc Bắc vội vàng ôm Hà Tây, lao vào nhà vệ sinh và kéo cửa kính kéo lại.
Cửa kính vừa đóng lại, người ngoài cửa đã bước chân vào phòng khách.
Khá lắm, giờ thì hoàn toàn bị chặn lại rồi. Thà rằng lúc nãy nhảy qua ban công chạy đi, dù có bị phát hiện thì còn tốt hơn bị chặn c.h.ế.t ở đây.
Lúc này Thẩm Túc Bắc cảm thấy vừa chán nản vừa khó chịu, chỉ có thể cúi đầu véo mạnh má Hà Tây để trút giận.
Hà Tây cũng nhận ra tình cảnh này là do mình cố chấp muốn qua xem thử, bị Thẩm Túc Bắc véo một cái cũng không dám nói gì, chỉ biết ngậm miệng chịu đựng.
Não Cá Vàng team
Hà Tây vốn có làn da mỏng, khuôn mặt mềm mại, bị véo một cái khiến cả khuôn mặt đều méo mó. Đôi mắt to của cậu long lanh nước, nhìn Thẩm Túc Bắc với vẻ đáng thương. Thẩm Túc Bắc vốn chỉ định véo một chút để giải tỏa cơn tức, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của Hà Tây, anh cảm thấy hơi xót xa và có phần không nỡ buông tay.
“Ông còn biết trở về sao!” Đột nhiên, trong phòng khách vang lên một tràng chửi bới, là mẹ của Châu Cường từ phòng ngủ bước ra.
“Tôi không về thì ai dọn dẹp đống hỗn độn này!” Ba Châu Cường cũng nổi giận, chửi mắng: “Bà xem con trai bà dạy dỗ ra sao! Không học hành tử tế ở trường, chỉ biết yêu đương hẹn hò, giờ thì gây ra một đống rắc rối lớn như vậy, tôi xem bà xử lý thế nào?”
“Cái gì mà con trai tôi? Đó không phải là con trai ông sao, không phải ông dạy dỗ sao? Châu Cường thành ra như vậy vì có một người ba như ông! Nếu không phải ông nuông chiều nó, sao nó lại đi cưỡng bức cô gái khác?”
“Bà nói linh tinh gì vậy! Sao có thể gọi là cưỡng bức?” Ba Châu Cường càng tức giận hơn: “Rõ ràng là yêu đương thôi! Ở nông thôn, mười sáu tuổi đã có thể sinh con rồi, mới sờ có hai cái có mất miếng thịt nào đâu!”
Trong nhà vệ sinh, Hà Tây tức giận đến mức muốn lao ra ngoài tẩn cho ba Châu Cường vài cái. Nhưng Thẩm Túc Bắc vẫn đang véo mặt cậu, khiến cậu không thể mở miệng. Thẩm Túc Bắc không chịu buông tay khiến Hà Tây rất suốt ruột, cậu cũng đành phải giơ tay lên véo mặt Thẩm Túc Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-hoc-nho/chuong-22-2.html.]
Cả hai người đều nín thở, trong nhà vệ sinh toàn mùi khó chịu, quyết tâm phải khiến đối phương khuất phục bằng cách véo mặt.
“Vậy giờ phải làm sao đây? Luật sư của họ đã đến rồi! Họ còn muốn kiện chúng ta, nếu họ phát hiện ra, phát hiện...” Mẹ Châu Cường nói đến đây, bỗng nhiên nhỏ giọng xuống.
“Giờ bà mới biết sợ à! Giờ không dám à? Vậy bà nghĩ gì khi bắt cóc người ta?” Ba Châu Cường nổi cơn thịnh nộ: “Nói đi, giờ phải làm sao? Đem người đi hay tiếp tục bỏ mặc?”
Hai người đang véo mặt nhau trong nhà tắm cùng nhau dừng lại.
“Tôi làm sao biết được!” Mẹ Châu Cường lại bắt đầu khóc: “Tôi chỉ muốn đưa cho nó ít tiền, để nó đừng làm ầm ĩ nữa, ai ngờ lại thành ra như thế này!”
Ba Châu Cường rít một hơi thuốc, dập tắt đầu thuốc trên bàn. Người đàn ông trung niên đã sống cả đời trong cảnh nghèo khổ ở nông thôn giờ lộ ra vẻ hung dữ hiếm gặp. Ông đột ngột đứng dậy từ ghế sofa, nói: “Ngày mai hãy đưa người về quê chúng ta ngay, nhốt trong nhà kính đi, sẽ không ai phát hiện đâu.”
Mẹ Châu Cường lại khóc hai tiếng rồi ngừng lại, bắt đầu cùng ba Châu Cường bàn bạc cách đưa người đi.
Cuối cùng, họ đã thống nhất đưa ra phương án: Ba Châu Cường sẽ phụ trách việc trói người đi, còn mẹ Châu Cường sẽ ở lại giải quyết với luật sư và giáo viên, để con trai của họ thực hiện việc chuyển trường, cắt đứt mọi liên hệ với nơi này càng sớm càng tốt và không bao giờ quay lại.
Theo lời ba Châu Cường, dù sao Lâm Hạnh cũng chỉ là trẻ mồ côi, sẽ không ai tìm kiếm cậu ấy. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng lắng xuống và cuộc sống sẽ trở lại yên bình như ban đầu.
“Chỉ có thể như vậy.” Mẹ Châu Cường lau nước mắt rồi quay trở lại phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có một cô gái nhỏ đang hôn mê nằm trên giường, đó chính là Lâm Hạnh đang mất tích.
“Cô gái nhỏ, đừng trách tôi, ai bảo cô cứ phải kiện con trai tôi chứ.” Mẹ Châu Cường vừa cầm dây thừng trói Lâm Hạnh, vừa lẩm bẩm: “Đó là con trai tôi, nó phải học đại học, lập gia đình, sinh cháu cho tôi, không thể để cô phá hỏng, không thể để cô phá hỏng...”
Trong khi nói, mẹ Châu Cường đã trói chặt Lâm Hạnh và lôi cô từ trên giường xuống. Hai chân dài trắng nõn của Lâm Hạnh rũ xuống đất, bị mẹ Châu Cường kéo ra ngoài một cách thô bạo.
Một cô gái nhỏ cũng không hề nhẹ, mẹ Châu Cường kéo rất vất vả. Bà vừa kéo vừa gọi: “Lão Châu, lại đây giúp tôi một tay!”
Bên ngoài, ba Châu Cường cáu kỉnh gào lên: “Tôi đi tiểu một lát, tự bà... Kéo đi...”
“Đồ lười chảy thây!” Mẹ Châu Cường vừa mới chửi xong, đột nhiên thấy bên ngoài vang lên một tràng gào thét giận dữ.
“A... Rầm!”