Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-05-12 17:01:39
Lượt xem: 258
Chương 49
Tiểu Phạn cúi đầu xuống, lớn giọng nói: “Vũ Trường Giang, mi mau lên đây đi. Ta không tu hành gì nữa, ta thay mi.”
“Ngô Hoài Sinh, dù Tiểu Phạn có thù oán gì với hai người, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi. Mi giúp ta trông nom cô ấy, nếu như có thể, mi hãy giúp cô ấy hoàn thành ước nguyện ban sơ của mình. Trương Dĩ Quân đã từng nói “tất cả ma quỷ trên đời rồi đều sẽ bị thanh trừ”. Ta hy vọng, trăm ngàn năm sau sẽ không còn một ai đi vào con đường quỷ đạo nữa.”
Vũ Trường Giang dường như đang rất đuối sức, hắn vừa giữ mũi tên trấn Chúa quỷ, vừa ra sức giành lấy Âm Dương ấn. Ngô Hoài Sinh dù không tình nguyện lắm nhưng cũng đưa tay nắm cổ Tiểu Phạn kéo lại, anh nói: “Ta và hắn cực khổ lắm mới lùa được ông ta vào đây, mi đừng có làm loạn nữa. Mi không đủ sức để phong ấn ông ta đâu.”
“Buông ta ra, con chim hai chân khốn kiếp.”
Tiểu Phạn vừa la hét vừa vùng vẫy gỡ tay Ngô Hoài Sinh. Cô ta bị Ngô Hoài Sinh nhấc bổng lên, hai tay hai chân vung loạn xạ, ngẩng đầu nhìn Vũ Trường Giang chửi bới: “Sao mi không bàn với ta trước mà lại bàn với tên người ngoài hả. Vũ Trường Giang, mi lên đây cho ta, ta sẽ không tha cho mi đâu.”
Ngô Hoài Sinh khó chịu, anh cau mày, ném luôn Tiểu Phạn về phía Thất Nguyệt: “Nếu mi quá rảnh thì hãy giải quyết quỷ trận đầu lâu và trị thương cho Thất Nguyệt, đừng làm phiền bọn ta.”
Vừa rảnh tay, Ngô Hoài Sinh đã vội vàng gia cố trận. Cả anh và Vũ Trường Giang đều mất rất nhiều sức lực. Vũ Trường Giang không hề ngơi nghỉ, cánh tay phải giữ mũi tên dường như đang dần phai mờ đi. Chúa quỷ sớm đã không còn nói được điều gì nữa, ông ta chỉ ra sức giữ lấy Âm Dương ấn. Dù sao nó là thứ mà ông ta đã cực khổ biết bao nhiêu mới có thể luyện ra được. Dù cho phải chết, ông ta cũng muốn nó bồi táng cùng mình.
Vũ Trường Giang càng lúc càng nôn nhiều máu. Hắn đã quan sát thiên tượng cẩn thận, lựa chọn được nơi đây cát tinh chiếu rọi, là mảnh đất lành mà thần tiên chiếu cố. Nên hắn đã đào sẵn mộ huyệt, cẩn thận lập trận, lấy m.á.u mình làm thuốc dẫn, lấy linh hồn làm chìa khoá. Chỉ chờ dụ được Chúa quỷ vào và dùng thân mình phong ấn ông ta.
Lúc này, Vũ Trường Giang đột nhiên nói lớn: “Ngô Hoài Sinh, mau che tinh tú lại!”
Ngô Hoài Sinh vừa nghe lập tức dang cánh, nhảy lên nóc trận dùng cánh che khuất những vì sao trên bầu trời. Tiểu Phạn vừa bị ném về phía này, mới bất cẩn một cái mà đã bị quỷ trận đầu lâu cắn ngược. Cô ta đưa chân lấy đá dưới đất lên phang vào quỷ trận đầu lâu. Tiểu Phạn giỏi nhất là dùng chân, cô chỉ dùng một chân mỏng manh nhưng có thể lấy hàng chục tảng đá bay lên.
Quỷ trận đầu lâu vừa mới bị dập xuống đất, đá đè tắt những đốm lửa kia thì Tiểu Phạn đã quệt m.á.u miệng đứng dậy dùng quỷ lực đánh xuống đất. Những tảng đá kia gặp quỷ lực đã lập tức bị nung chảy thành dạng lỏng, sau đó đói khát nuốt lấy mớ đầu quỷ.
Ngô Hoài Sinh che tinh tú không lâu thì Vũ Trường Giang đã lấy được Âm Dương ấn. Nhưng tiếc là lúc này hắn đã bị trận cắn nuốt, cả người đều trở nên trong suốt. Hắn dùng chút quỷ lực cuối cùng ném Âm Dương ấn lên cho Ngô Hoài Sinh, sau đó cùng với Chúa quỷ và đại trận chìm xuống mặt đất.
Tiểu Phạn cảm thấy ánh mắt mình tối đi, phía trước mặt chẳng còn chút ánh sáng nào, chỉ còn lại bi ai, khổ đau và tuyệt vọng. Cô ta bỏ lại việc đang làm, chạy tới nơi mà Vũ Trường Giang đã biến mất rồi liều mạng đưa tay cào xuống đất. Đối với cô, Vũ Trường Giang chính là ánh sáng soi lối cho cuộc đời mình, mất đi hắn rồi, cô như chim non lạc mẹ trong gió bão.
Ngô Hoài Sinh thu cánh rồi đứng xuống đất, mặt đất đã bình thường trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh siết chặt Âm Dương ấn trong tay, cảm xúc ngổn ngang khó tả. Lâm Sở đã lấy Âm Dương ấn ở Quỷ thành ra ngoài vào ba năm trước, nhưng cái tội danh đó lại đổ lên đầu của Phan Vĩnh. Để rồi một người lương thiện vô tội như Phan Vĩnh lại phải c.h.ế.t oan uổng ở Quỷ thành, không tìm thấy xác.
Ngô Hoài Sinh xoay xoay Âm Dương ấn, bỗng từ trong đó phát ra một giọng nói yếu ớt, là câu nói cuối cùng mà Vũ Trường Giang để lại cho Tiểu Phạn: “Tiểu Phạn, hãy theo Trương Dĩ Quân tiếp tục tu hành, cùng với hắn xoá bỏ ân oán. Đừng lo cho ta, ta chỉ ngủ vùi dưới lòng đất mà thôi. Trăm ngàn năm sau, nếu như có được cơ duyên gặp lại, ta hy vọng sẽ được gặp mi ở nơi không còn tăm tối.”
Tiểu Phạn gục luôn xuống đất, cô ta khóc rất dữ. Ngay cả Ngô Hoài Sinh còn có chút kinh ngạc, anh luôn nghĩ rằng Tiểu Phạn không hề có hỉ nộ ái ố. Hoá ra một Tiểu Phạn ngông nghênh không sợ trời, không sợ đất chẳng qua là được Vũ Trường Giang bảo bộc. Khi hắn đi rồi, Tiểu Phạn còn lại gì...
Thất Nguyệt vẫn đang bị thương, Ngô Hoài Sinh đi tới xem cô. Anh vẫn luôn thắc mắc vì sao vết thương của cô lại lâu lành tới vậy. Hoá ra con d.a.o mà Lâm Sở đ.â.m cô không bình thường, vết thương trên n.g.ự.c cô không ngừng bành trướng. Nhìn sắc mặt tệ hại của cô, anh đoán rằng m.á.u tim của cô đã dần cạn kiệt, nhưng không có cách cứu được cô.
Giữa không gian yên lặng của núi rừng bây giờ vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Ngô Hoài Sinh quay đầu nhìn, Linh Miêu đang từ phía xa chạy tới. Nó hốt hoảng cọ đầu vào mặt Thất Nguyệt, nó đang khóc, ánh mắt nhìn Ngô Hoài Sinh đầy van nài. Ngô Hoài Sinh hiểu được, Linh Miêu đang muốn dùng m.á.u tim của nó hiến cho Thất Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-49.html.]
Anh biết, Thất Nguyệt sẽ chẳng thể nào đồng ý. Bởi vì trong lòng Thất Nguyệt luôn cảm thấy mang nợ Linh Miêu. Cô đã sống cuộc sống vốn thuộc về Linh Miêu hai mươi mấy năm, bây giờ cô sẽ không tước đoạt sinh mệnh của cô ấy nữa. Và lúc này, cô phải trả nghiệp rồi.
Sống nhờ vào m.á.u của hàng trăm người, tội nghiệt nặng nề. Nhân quả báo ứng, không một ai có thể tránh khỏi. Thất Nguyệt gánh nghiệp của Trần Đạm, Tô Vãn Vãn và Tô Huyền Sương gánh nghiệp ba đời của nhà họ Tô. Thiên mệnh khó cãi, có lẽ trên đời này chỉ có một mình anh vượt qua được Thiên mệnh. Nhưng anh vẫn luôn thắc mắc rằng rốt cuộc anh đã vượt qua ngưỡng sinh tử, hay anh đã bị Thiên mệnh nguyền rủa?
Thất Nguyệt yếu ớt nắm lấy cánh tay Ngô Hoài Sinh rồi nói: “Anh Hoài Sinh, sau khi em đi rồi, nhờ anh hãy chôn xác em ở thôn chết. Như vậy em mới có thể trở lành một dã quỷ lang thang bảo vệ những sinh linh trong núi. Còn nữa, chị gái đáng thương của em xin nhờ anh...”
“Tôi biết rồi! Còn Lâm Sở thì sao?”
“Anh ta tội nghiệt nặng nề, nên đáng chịu hình phạt muôn thú ăn xác. Giống như cha của em, chỉ có như vậy mới có thể an ủi những sinh đã c.h.ế.t oan uổng dưới tay họ.”
Thất Nguyệt vừa nói xong thì cô đã khẩn trương nhìn về phía sau lưng Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh quay lại, nhưng Tiểu Phạn đã xử lí. Bùi Thế Phương và Lê Hoài Thương xổng dây trói và đang định phục kích Ngô Hoài Sinh. Rất tiếc, dù sao họ cũng chỉ là con người bình thường, dù Lê Hoài Thương đã từng g.i.ế.c người c.h.ặ.t x.á.c nhưng so với quỷ thì cô ta chẳng là gì.
Tiểu Phạn đứng trên người bọ họ, cô ta dùng chân nghiền cho đến khi xương cốt bọn họ gãy vụn, m.á.u thịt lẫn lộn và c.h.ế.t tốt. Cô ta thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, dù có làm gì đi chăng nữa vẫn không thể vơi được nỗi tức giận trong lòng.
Linh Miêu vì sinh mệnh của Thất Nguyệt dần cạn kiệt mà điên cuồng kêu la, nhưng Thất Nguyệt không hề động lòng, cô chỉ nhẹ nhàng ôm chị gái mình vào lòng. Hai chị em họ chẳng được mấy lần bên nhau, nhưng lại luôn phải lâm vào cảnh ly biệt. Ngô Hoài Sinh đứng dậy, đưa Âm Dương ấn cho Tiểu Phạn rồi nói: “Đây là vật thuộc về Quỷ thành, tuy mi quyết định.”
Tiểu Phạn hít sâu một hơi rồi đứng dậy cầm lấy Âm Dương ấn, cô f nói: “Ta biết rồi! Ta sẽ đem nó về Quỷ thành, đảm bảo không để nó xổng ra nhân gian nữa.”
Thấy Ngô Hoài Sinh chần chừ, cô ta nói tiếp: “Yên tâm đi, ta sẽ tìm kiếm một lượt. Nếu như tìm thấy hài cốt của tên đó, ta sẽ đem ra cho mi.”
“Cảm ơn!”
Ngô Hoài Sinh nói xong, anh quay lại bế Thất Nguyệt lên rồi nói với Linh Miêu: “Chúng ta về nhà. Cô muốn nhìn thấy cô ấy c.h.ế.t nơi núi rừng lạnh lẽo ư?”
“Chờ đã, anh Hoài Sinh chờ đã!”
Thất Nguyệt đau đớn, thều thào nói, sau đó quay sang Tiểu Phạn: “Tiểu Phạn, hãy dùng m.á.u tim của tôi để phong cửa Quỷ thành. Đừng ở nơi đó nữa, rời khỏi nơi địa ngục đó đi. Tôi biết cô có cách mà.”
Tiểu Phạn chần chừ mấy giây, sau đó đi tới gần Thất Nguyệt. Cô ta đưa tay trước n.g.ự.c Thất Nguyệt rồi hứng lấy mấy giọt m.á.u tim của cô. Nhìn bóng lưng cô độc của Tiểu Phạn dần khuất trong bóng tối, Thất Nguyệt nói: “Mau đi thôi, gà gáy sáng rồi!”
Gà gáy sáng, sinh mệnh của Trần Thất Nguyệt tắt trước khi bình minh lên. Ngô Hoài Sinh chôn cất cô trước sân nhà, sau đó ôm Linh Miêu rời khỏi núi Trường Dương.
Trước khi quay về, anh có ghé ngang thành phố B, dọc qua nghĩa địa Vạn Linh rồi về căn biệt thự trong núi mà Phan Vĩnh để lại, sau đó để một bức thư tạ lỗi với người nhà Phan Vĩnh. Dù anh không ở đây, nhưng họ vẫn đều đặn sai người giúp việc đến dọn dẹp nhà cho anh mỗi tuần. Có lẽ, Phan Vĩnh thừa hưởng truyền thống tốt bụng từ gia đình mình.
Y Ly vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Huyền Sương tuy không tốt lắm nhưng đã tỉnh, Trương Dĩ Quân và cha cô luôn túc trực ở bệnh viện. Thế nhưng sau khi nghe Ngô Hoài Sinh kể lại, tâm trạng của Tô Huyền Sương vô cùng tệ hại. Tuy rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng lại có quá nhiều mất mát. Ngay cả Tô Đinh cũng trầm tư khi biết Lâm Sở thật sự là người như vậy.
Một tháng sau, Tô Huyền Sương xuất viện, cô đã nói với cha mình tất cả, dặn ông ấy hãy dùng tài sản làm việc thiện tích đức, chỉ để lại đủ dùng thôi. Những người phạm tội đều đã được pháp luật trừng phạt, nhưng bản án lương tâm có lẽ sẽ bám theo họ đến suốt đời.
Trương Dĩ Quân phong bút, thông báo rút lui khỏi giới viết lách, anh thu dọn hành lí trở về quê nhà. Ngô Hoài Sinh đi theo Trương Dĩ Quân. Bọn họ ghé qua nhà của Lê Hoài Thương để chia buồn, sau đó về nhà Trương Dĩ Quân.