Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:59:38
Lượt xem: 242
Chương 41 (Câu chuyện của Tô Vãn Vãn)
Tiếng đàn vừa dứt, Tô Vãn Vãn ở bàn trang điểm lập tức đứng dậy, cầm cây lượt có cáng nhọn hoắc đ.â.m đến Trương Dĩ Quân. Trương Dĩ Quân vội vàng ngã người ra cây đàn tránh né. Tô Vãn Vãn ép sát vào Trương Dĩ Quân, ra sức đ.â.m anh. Trương Dĩ Quân chống không lại sức mạnh của Tô Vãn Vãn, sau một hồi vùng vẫy cuối cùng cũng bị cô đ.â.m cáng lược vào giữa trán.
Nhưng không hiểu sao, trán của Trương Dĩ Quân lúc này như có một sức mạnh. Cáng lược vừa đ.â.m vào đã phản phệ văng ra, Tô Vãn Vãn cũng văng về phía bàn trang điểm. Trương Dĩ Quân ôm trán, cảnh giác nhìn Tô Vãn Vãn ngã gần gãy cổ, cô lại vặn vặn đầu mấy cái rồi trở lại bình thường và đang định xông vào tiếp.
Lúc này Ngô Hoài Sinh đã bình thường trở lại, thấy Tô Vãn Vãn vừa tới, anh thuận tay tát cho một cái làm cô ngã lăn luôn xuống đất. Lực tay của Ngô Hoài Sinh thật sự là rất mạnh, bởi vì Tô Vãn Vãn không những ngã xuống đất, mà còn biểu diễn màn trượt đất thêm mấy mét nữa.
“Không sao chứ?”
Ngô Hoài Sinh kéo Trương Dĩ Quân rồi xem thử trán anh ta. Nhưng không có bất cứ vết thương nào cả, chỉ là cảm thấy hơi lạ lẫm, như có một luồng sức mạnh mang hào quang sáng chói đang chảy. Trương Dĩ Quân cũng xem thử anh rồi nói: “Không sao, anh không sao chứ?”
Ngô Hoài Sinh lắc đầu, Trương Dĩ Quân đột nhiên nhìn về phía sau lưng anh rồi há miệng kinh ngạc. Ngô Hoài Sinh quay đầu lại, nhìn thấy Tô Vãn Vãn đang nở một nụ cười đi tới. Giống hệt như Tô Vãn Vãn của bình thường, nhưng thế mới làm người ta ớn lạnh.
“Trương Dĩ Quân, anh có định ngủ lại đây không?”
Tô Vãn Vãn cất giọng mời gọi, cô vẫn đang cầm lược chảy tóc. Trương Dĩ Quân nấp sau lưng Ngô Hoài Sinh nhìn cô đang đi đến gần. Đúng là không bình thường một chút nào cả, ngay lúc Tô Vãn Vãn chuẩn bị bổ nhào tới, Trương Dĩ Quân đã xoay ngược Ngô Hoài Sinh lại.
Tô Vãn Vãn úp thẳng cái mặt vào lưng Ngô Hoài Sinh, dĩ nhiên kết quả sau đó mọi người cũng đoán ra rồi. Tô Vãn Vãn la hét thiếu điều banh cả toà lâu đài, chỉ trong chớp mắt đã lập tức trở mặt. Trương Dĩ Quân kéo Ngô Hoài Sinh lùi về sau, anh còn không quên tìm dụng cụ hung hăng đập phá cây đàn.
Tô Vãn Vãn lúc này tóc tai bù xù, cô đang liều mạng ngăn cản Trương Dĩ Quân. Dường như cô không có bao nhiêu sức mạnh, mệnh dưỡng quỷ như cô gặp Trương Dĩ Quân lại càng yếu thế. Ngô Hoài Sinh thấy cô cứ trướn tới ngăn cản, anh tiện tay nắm đầu cô kéo lại.
Dù sao Tô Vãn Vãn cũng đáng thương hơn ai hết. Sống không làm việc ác hay tạo nghiệp, vậy mà cuối cùng lại biến thành át chủ bài của Chúa quỷ. Do vậy, lúc ra tay anh cũng nương tay hơn những con quỷ khác. Rõ ràng Trương Dĩ Quân đang hừng hực khí thế đập đồ, nhưng nhìn lại Ngô Hoài Sinh đang nắm đầu Tô Vãn Vãn, và cô đang cố trướn tới thì vô cùng buồn cười.
Tô Vãn Vãn không có sức mạnh, có chỉ có thể dùng mệnh cách của mình để dung dưỡng cho Chúa quỷ và giúp các âm hồn được giam giữ trong sân tu thành quỷ. Thứ duy nhất nguy hiểm trong đây chính là cây đàn kia. Mà Ngô Hoài Sinh không thể chạm tới nó, vậy chỉ có thể để cho Trương Dĩ Quân phá hủy mà thôi.
“Kì quái, sao đập mãi mà không có chút tác dụng nào thế?”
Trương Dĩ Quân cầm cái ghế ở bàn trang điểm ra sức nện vào cây đàn. Nhưng anh đã gần kiệt sức mà cây đàn vẫn không có chút sứt mẻ nào cả. Vừa thở hổn hển, anh vừa nói: “Lẽ nào là do những ngón tay nhấn phím đàn? Ngô Hoài Sinh, anh đến giúp một tay đi.”
Ngô Hoài Sinh nhìn qua nhìn lại, anh không nghĩ là do mấy ngón tay kia làm. Cho đến lúc anh nhìn thấy Tô Vãn Vãn cứ hướng về phía tấm gương mà rướn cổ thì anh cũng nhìn vào đó. Hoá ra, tấm gương kia mới chính là thứ ngăn cản Trương Dĩ Quân.
Anh thả Tô Vãn Vãn ra, sau đó cắn m.á.u vẽ bùa trong lòng bàn tay trái rồi ấn vào mặt gương. Tay trái vừa rút ra, mặt gương nhanh chóng nứt thành hình mạng nhện. Anh dùng tay phải giật cái ghế của Trương Dĩ Quân rồi nện thẳng vào mặt gương một cách nhanh nhất có thể.
Mặt gương vỡ tan tành thành những mảnh vụn rồi rơi xuống. Tô Vãn Vãn lúc nãy bị Ngô Hoài Sinh thả tay mất đà cắm đầu xuống đất bây giờ đang luyến tiếc nhặt những mảnh vụn vỡ của gương. Nhưng cô vừa nhặt lên được một mảnh thì phía sau lưng đã phát ra tiếng đổ vỡ ầm ầm. Cô quay lại, thì ra cây đàn piano bị Trương Dĩ Quân ra sức đập phá nãy giờ, bây giờ đã tan tành, gãy đổ ầm ầm rơi xuống.
Tô Vãn Vãn trợn to mắt kinh hãi, sau đó ôm lấy đầu mình rồi cuộn người lại rên rỉ. Hai người kia vừa định bỏ đi nhưng cuối cùng lại thương xót cho cô mà không nỡ. Đợi qua mấy phút, Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên rồi vén mái tóc bù xù của mình qua tai. Trương Dĩ Quân cảnh giác ngồi xuống hỏi cô: “Vãn Vãn, cô đã bình tĩnh lại hay chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-41.html.]
Tô Vãn Vãn nhìn Trương Dĩ Quân, sau đó lại vuốt mặt mấy cái rồi mới nói: “Trương Dĩ Quân, sau anh lại ở đây? Anh không nên ở đây, anh mau đi đi.”
Tô Vãn Vãn đứng bật dậy, kéo tay Trương Dĩ Quân đi. Nhưng cô lại nhẹ tênh như không khí, không thể kéo nổi anh. Vẻ mặt cô đau buồn cùng cực, cô ôm mặt khóc nức nở. Trương Dĩ Quân không biết an ủi phụ nữ, anh ngẩng đầu nhìn Ngô Hoài Sinh. Những tưởng Ngô Hoài Sinh sống hơn ngàn năm có lẽ là sẽ biết cách dỗ dành. Nhưng anh nào có ngờ, Ngô Hoài Sinh sống hơn ngàn năm nay chưa từng có hứng thú với phụ nữ thì lấy đâu ra việc dỗ dành?
Vậy mà Ngô Hoài Sinh cũng không phụ lòng Trương Dĩ Quân, anh đi tới, lấy ngón tay đẩy đẩy đầu Tô Vãn Vãn: “Cô không sao chứ? Nếu nhớ lại rồi thì mau kể mọi chuyện đi, đừng có làm mất thời gian.”
Tô Vãn Vãn nghe thấy thế thì càng khóc to hơn. Trương Dĩ Quân nhìn Ngô Hoài Sinh bằng một ánh mắt “hết thuốc chữa”.
“Vãn Vãn, cô đừng nghe anh ta, nếu uất ức hãy khóc đi, bao giờ thấy đỡ hơn thì ngừng lại...”
Trương Dĩ Quân còn chưa nói hết câu thì Tô Vãn Vãn đã lập tức lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên nở một nụ cười méo mó. Ôi...con gái thật là khó hiểu quá đi mất. Ra là họ chỉ cần một câu an ủi đồng cảm là đủ. Họ vốn dĩ rất mạnh mẽ không hề yếu đuối. Chỉ là đôi khi họ cần một người hiểu được nỗi đau của mình mà thôi.
“Nếu cô ta đã ổn định trở lại thì chúng ta mau đi thôi. Huyền Sương và Y Ly đang chờ bên ngoài.”
Ngô Hoài Sinh quay lưng đi, Tô Vãn Vãn kéo Trương Dĩ Quân lại rồi nói với theo: “Anh nói chị Huyền Sương đang ở bên ngoài kia sao?”
“Đúng vậy! Cô ấy đến đây là vì cô.”
Nghe Ngô Hoài Sinh nói xong, Tô Vãn Vãn lập tức sợ hãi lắc đầu lia lịa rồi nói: “Không được! Không được để chị ấy đến gần nơi này. Chúa quỷ sẽ không tha cho chị ấy, xin anh, xin anh hãy mau đưa chị gái của tôi rời khỏi nơi địa ngục này đi. Xin anh đấy!”
Tô Vãn Vãn kích động đến nỗi Trương Dĩ Quân phải vịn vai cô trấn an. Nhưng kết quả anh vừa vịn vào, vai cô đã lún sâu một lỗ, thế là anh giật mình thả ra. Ngô Hoài Sinh quay đầu lại, anh nói: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con. Cô ấy có thể bình an một ngày, không thể bình an cả đời. Muốn để cô ấy sống bình thường nhất định phải diệt được Chúa quỷ và Linh Hồ. Hay ít nhất đuổi chúng về Quỷ thành và tìm cách cắt đứt mệnh cách Á nữ của cô ấy. Nếu không, có sống cũng chỉ là một con chuột chui lủi. Chị gái họ của cô, cô ấy là người can đảm và trân quý sinh mệnh của mình hơn bất cứ ai.”
Tuy rằng Ngô Hoài Sinh thấy đúng nhưng Trương Dĩ Quân vẫn cảm thấy cách anh biểu đạt sự việc quá là trần trụi, dễ làm người khác tổn thương. Vì vậy anh đành an ủi Tô Vãn Vãn: “Có phải bây giờ cô đã nhớ lại mọi chuyện hay không. Vậy cô có muốn chúng tôi giúp cô trở về thân xác của mình không. À, trước hết cô phải nói cách để chúng tôi có thể giúp cô.”
Hai mắt Tô Vãn Vãn sáng lên một chút, sau đó lại buồn bã cụp xuống, cô lắc đầu nói: “Không có cách nào cả. Nếu được, chỉ xin các người hãy giúp tôi thoát được địa ngục này.”
“Xin hai người dừng bước! Tôi muốn được oán trách số phận một lần.”
Khi Ngô Hoài Sinh và Trương Dĩ Quân muốn đi, Tô Vãn Vãn nói vọng theo. Cả hai dừng lại, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ thê lương cô độc của Tô Vãn Vãn. Cô ngồi bệch dưới đất, váy đen cổ điển, thân hình như ảo với sắc mặt trắng bệch. Trông cô tuyệt vọng như mạt thế đã tới.
Nhưng hiện tại tuy rằng không phải mạt thế với nhân loại, nhưng đối với cô, nó còn tệ hơn cả mạt thế. Bởi vì ít ra sau khi mạt thế, con người sẽ được c.h.ế.t đi, như một cách giải thoát. Còn cô, một linh hồn mang mệnh cách dưỡng quỷ. Bị giam cầm ở nơi đây ba năm, ba năm không nhìn thấy quá khứ và tương lai.
Giống như Tô Huyền Sương kể, Tô Vãn Vãn đang du học ở nước Áo ngành âm nhạc. Cô cũng có một người bạn trai tên là Lý Vương, cháu trai của Lý Nguyên. Hai người cũng từng nói với nhau, đợi sau khi thành công và được biểu diễn ở nhiều nhà hát lớn mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng không hiểu sao, chỉ mới tốt nghiệp được một năm thì Lý Vương đột nhiên nói muốn kết hôn.
Vì tình cảm quá lớn, Tô Vãn Vãn đành đồng ý với anh ta rằng về quay về và làm lễ đính hôn, sau đó tiếp tục trở lại nước Áo làm việc. Nhưng cô không ngờ rằng, Lý Vương lại bị Bùi Thế Phương và Lý Nguyên uy hiếp. Trước đó không lâu, cha của Lý Vương bị phát hiện làm ăn gian lận. Lý Nguyên lấy đó uy h.i.ế.p anh ta, nếu như không đồng ý điều kiện sẽ khiến cho cha mẹ anh ta đi tù.
Âu cũng là vì chữ hiếu, sau ít ngày suy nghĩ, Lý Vương đã đồng ý. Điều kiện trao đổi là dụ Tô Vãn Vãn về nước kết hôn, sau đó nhân cơ hội đ.â.m cô một nhát. Bùi Thế Phương cam đoan rằng nhát đó chỉ khiến cho cô hôn mê ít lâu. Về phần tội danh của anh ta cũng sẽ được chút lót bào chữa chỉ ngồi tù khoảng một năm. Sau khi anh ta ra tù, Tô Vãn Vãn vừa vặn tỉnh lại, hai người lại tiếp tục dắt nhau ra nước ngoài.
Phật sống Trương Dĩ Quân sau khi nghe câu chuyện này còn không nhịn nỗi mà chửi thề một tiếng. Nhưng Tô Vãn Vãn lại nói: “Tôi không trách anh ấy. Thật ra anh ấy sớm đã biết tất cả là mưu hèn kế bẩn của Bùi Thế Phương và Lý Nguyên. Sở dĩ anh ấy lựa chọn đ.â.m tôi trên lễ đài, là vì muốn tôi thù hận anh ấy. Có như vậy, anh ấy mới có thể sống với mặc cảm tội lỗi của mình đến suốt đời ở trong tù. Anh biết không, khi anh ấy đ.â.m con d.a.o tà dị đó vào n.g.ự.c tôi, anh ấy đã rơi nước mắt và nói với tôi một câu: “Những khổ đau mà em phải chịu, anh cũng sẽ chịu ở trong ngục tù. Sau khi c.h.ế.t đi, anh cũng sẽ cầu xin Diêm vương hãy để một mình anh lĩnh tội thay em.”