Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:59:11
Lượt xem: 229

Chương 39 (Mưu ma chước quỷ)

“Đúng vậy, mày thông minh lắm. Tao đã nghe danh của mày từ lâu. Nhưng mày nói vậy thì có ít gì, đầu của tên thiện tu này chính là mấu chốt để triệu hồi Chúa quỷ. Hôm nay tao sẽ lấy đầu của nó đi.”

Lý Nguyên lại tặng cho Trương Dĩ Quân một vết cắt nữa. Ngô Hoài Sinh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Ở trong nhà của tôi mà ông tự tin quá nhỉ, ông đã có đường lui sao?”

“Đúng vậy! Chúng mày không thể g.i.ế.c người thường. Tao đã hạ lệnh cho cảnh sát vũ trang bao vây tại đây, hôm nay chúng mày sẽ phải c.h.ế.t cả thôi.”

Giọng điệu của Lý Nguyên vô cùng tự tin. Tô Huyền Sương nhìn mặt và cánh tay mới vừa nát bét của Ngô Hoài Sinh đã lành lặn hẳn mà không khỏi buồn cười. Lý Nguyên này thật sự cho rằng s.ú.n.g đạn sẽ g.i.ế.c được Ngô Hoài Sinh hay sao chứ.

Như sợ đêm dài lắm mộng, Lý Nguyên vội vã huýt sáo một cái. Nhưng đã một phút, hai phút trôi qua vẫn không thấy một cảnh sát vũ trang nào tiến vào. Ông ta gấp gáp huýt thêm một tiếng nữa, ngoài cửa đã có người xuất hiện, nhưng mà kẻ xuất hiện đó lại trông giống hệt như Lý Nguyên.

Trương Dĩ Quân bật cười, còn cánh tay giữ d.a.o của Lý Nguyên trở nên rung rẩy, ông ta hỏi: “Mày là ai?”

Kẻ đó đưa cao quân hàm trên tay, dõng dạc nói: “Cục trưởng cục cảnh sát hình sự thành phố H, Lý Nguyên.”

“Khốn kiếp! Mày là kẻ nào lại dám giả mạo tao?”

Lý Nguyên chửi đổng một tiếng, kẻ đó nở một nụ cười quái dị rồi từ từ đưa tay lên mặt lột xuống một tấm mặt nạ, thì ra là Vũ Trường Giang. Tô Huyền Sương thở phào, lại quay đầu nhìn về Lý Nguyên. 

Lý Nguyên lúc này giống như hoá đá, thì ra ông ta đã bị Vũ Trường Giang khống chế, con d.a.o trên tay ông ta run rẩy rơi xuống. Trương Dĩ Quân đi về phía Ngô Hoài Sinh, lúc ngang qua, hai bọn họ còn nhìn nhau cười. Tô Huyền Sương nhanh chân chạy lên lầu lấy dụng cụ băng bó cho Trương Dĩ Quân.

Không giống với Lâm Minh Triết giả mạo kia, Trương Dĩ Quân thật sự đúng là khiến người khác ưa thích. Ngoài vẻ ngoài điềm đạm phúc hậu thì anh còn vô cùng tốt tính, vô cùng thương người. Tô Huyền Sương căm ghét Lâm Minh Triết bao nhiêu, đố kị Ngô Hoài Sinh đối tốt với anh ta bao nhiêu thì lại thích Trương Dĩ Quân bấy nhiêu. Người mà Ngô Hoài Sinh đối tốt, cô nhất định cũng sẽ cố gắng chăm sóc.

Lý Nguyên bị trói bằng dây quỷ, ông ta tháo quát: “Chúng mày dụ tao vào tròng?”

“Phải thì đã sao, có trách chỉ trách mi đã tự cao tự đại, xem bọn ta là lũ ngu. Mi biết ta là con trai giả nhưng vẫn đóng kịch, quả thật cũng có chút bản lĩnh. Nhưng mi đã quá tự tin, nghĩ rằng có thể lợi dụng ta để lấy đầu Trương Dĩ Quân sao. Ta mói mi biết, mi chỉ là một con người ngu muội, căn bản không có tư cách lợi dụng ta.”

Vũ Trường Giang sắc mặt vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như thế. Hắn vừa dứt lời thì lực trên vòng quỷ càng mạnh, hắn kéo Lý Nguyên tới gần rồi tra hỏi: “Mau nói, kẻ đã giúp Bùi Thế Phương và mi g.i.ế.c những nạn nhân còn lại là ai. Nếu như không nói, mi phải tạm biệt sinh mệnh này của mình rồi.”

Lý Nguyên đau đớn, hô hấp cũng khó nhọc nhưng vẫn mạnh miệng, ông ta hét vào mặt Vũ Trường Giang: “Mày có bản lĩnh thì g.i.ế.c tao đi. Chẳng phải mày là kẻ giữ luật nhất sao, bây giờ mày g.i.ế.c con người, không sợ phạm luật sao?”

“Nếu g.i.ế.c mi có thể cứu nhiều người, dù có phạm luật thì ta cũng sẵn lòng.”

“ Mày g.i.ế.c tao đi, tao không sợ đâu. Chúa quỷ sẽ tỉnh lại, khi ngài mở ra Âm Dương giới, tao sẽ được sống trong thế giới tuyệt vời mà ngài tạo ra.”

Xem ra Lý Nguyên đã hết thuốc chữa. Nghe đến đây thì Trương Dĩ Quân không thể nhịn được nữa, anh nói: “Vì cái thế thới quỷ quái đó mà ông lại nỡ g.i.ế.c hết vợ con của mình ư. Ông có còn là con người nữa không vậy?”

Ngô Hoài Sinh nói: “Ông ta có phải là con người đâu.”

Câu nói của Ngô Hoài Sinh đầy ẩn ý nhưng không có ai hiểu được. Lý Nguyên cười ha hả như kẻ điên rồi nói tiếp: “Tao không muốn làm con người. Sinh mệnh của mấy mươi năm đối với tao không đủ. Tao muốn được bất tử. Vì để hoàn thành việc lớn, hy sinh một chút việc nhỏ thì có sao. Năm tháng dài rộng như vậy, sao cứ lưu luyến mối quan hệ mấy mươi năm. Tao g.i.ế.c bọn họ để cống hiến cho Chúa quỷ, đến khi Chúa quỷ hoàn thành đại nghiệp, bọn họ tự nhiên cũng được trở lại thôi...á...”

Lý Nguyên còn chưa nói xong thì đã kêu lên đau đớn. Hiện tại Vũ Trường Giang đang khiển một luồng quỷ khí sắc nhọn như con dao. Con d.a.o đó đang đục khoét dần bên ngoài lồng n.g.ự.c của ông ta. 

“Đừng bao giờ đụng vào giới hạn của ta, càng đừng nên thách thức ta. Ta nói mi biết, c.h.ế.t dưới tay Vũ Trường Giang ta thì cho dù có là Chúa quỷ đi chăng nữa cũng không thể đưa ngươi trở lại đâu, đến cơ hội làm ma mi cũng chẳng có.”

Vũ Trường Giang thật sự không phải là kẻ dễ đụng vào. Trên thế gian này ngoài Ngô Hoài Sinh ra, làm gì còn ai dám ngang hàng cãi đôi với hắn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-39.html.]

Lý Nguyên đang cố nén cơn đau đớn. Nhưng cho dù không la hét ầm ĩ thì hắn cũng rên rỉ trong miệng. Vũ Trường Giang mặt không biến sắc, hắn tăng lực đào n.g.ự.c của Lý Nguyên lên rồi lạnh lùng nói: “Ta cho mi cơ hội cuối cùng, hung thủ là ai? Nếu không...”

“Tôi nói, tôi nhất định sẽ nói. Kẻ đó chính là...là Lê Hoài Thương. Cô ta chỉ là kẻ giả mạo, Lê Hoài Thương thật sự đã chết. Vụ án của vợ con tôi và tất cả các vụ án khác đều do một tay cô ta làm.”

Lý Nguyên vừa nói xong câu đó thì ông ta cũng vì đau đớn mà gục xuống. Vũ Trường Giang thu quỷ lực, không những vậy còn chữa trị tạm thời cho ông ta rồi trói lại. Phạm Khang dường như đã hoàn toàn suy sụp, ông ta tuyệt vọng đến nỗi chẳng nói được câu nào. Những kẻ sát nhân, âm mưu g.i.ế.c người kia lại chính là hai người bạn thân nhất của ông.

Ngay cả Ngô Hoài Sinh và Vũ Trường Giang cũng không hiểu vì sao cần phải lấy đầu của Trương Dĩ Quân tế trận. Nhưng Ngô Hoài Sinh nhớ lại, trước đây đám ma quỷ thật sự đã từng nhiều lần cố gắng vặn đầu của Trương Dĩ Quân. Nếu đã như vậy, nhất định phải đặt việc bảo vệ Trương Dĩ Quân lên hàng đầu.

Y Ly đã tỉnh lại, Tô Huyền Sương đi nấu một bữa cơm. Bây giờ đã giải quyết xong một chỗ, sau khi ăn cơm xong sẽ lập tức đến cô nhi viện Vạn Phúc và tra đến chỗ Bùi Thế Phương. Vừa ăn cơm xong thì Ngô Hoài Sinh nhận được điện thoại của Thất Nguyệt. 

Chuyện là đêm qua, khi Thất Nguyệt đang đi tuần núi thì gặp được Tiểu Phạn. Nhìn Tiểu Phạn có vẻ đang bị thương, Thất Nguyệt liền hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Ta không có việc gì lớn. Chỉ là gần đây Âm Dương giới ở Quỷ thành quả thật có vấn đề, nên khi ta sửa chữa có chút hao tốn quỷ lực.”

Tiểu Phạn nói xong còn ôm n.g.ự.c ho khụ khụ mấy cái, Thất Nguyệt vội nói: “Đã bị thương sao cô còn ở đây, mau về Quỷ thành dưỡng thương đi.”

“Ta ra để nói với mi, Âm Dương giới đã chuyển động. Nói với đám người Ngô Hoài Sinh hành động nhanh lên. Tốt nhất là nhanh chóng xử lí việc ngoài kia rồi đến đây.”

Tiểu Phạn vừa nói xong thì lập tức quay lưng đi rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối mịt mù. Thất Nguyệt cầm đèn quay về, đèn ở nhà cô lúc nào cũng sáng sủa cả. Bây giờ mới hơn tám giờ tối, cô vừa định đi gọi Lâm Sở để báo tin thì thấy đèn trong phòng anh tắt ngúm. 

Cứ tưởng Lâm Sở ốm nên ngủ sớm, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng muốn vào hỏi thăm nhưng lại phát hiện Lâm Sở không ở trên giường. Bước chân Thất Nguyệt nhẹ như mèo, không hề phát ra tiếng động nào. Ngay cả Lâm Sở đang ngồi ở góc phòng ngay dưới chân giường cũng không hay biết cô đã vào. 

Trong phòng tối tăm, ngay cả đèn ngủ cũng không mở, nhưng lại có một ánh sáng trắng nhạt phát ra ở phía Lâm Sở ngồi. Vốn không hề nghi ngờ gì, Thất Nguyệt tưởng rằng Lâm Sở chỉ đang giấu diếm gì đó để cho cô một bất ngờ. Nhưng khi đến sát ngay phía sau lưng Lâm Sở, anh ta vẫn không phát giác. 

Lâm Sở hoàn toàn tập trung vào thứ ánh sáng mờ ảo trên tay anh ta. Sau khi nhìn kĩ thứ ánh sáng đó, Thất Nguyệt kinh hãi đưa tay bụm miệng không để Lâm Sở phát hiện. Một lát sau, Lâm Sở trở ra và hành xử vô cùng bình thường.

Ngô Hoài Sinh không nói gì, chỉ dặn Thất Nguyệt và Lâm Sở nhất định phải cẩn thận. Khi nghe tới Lâm Sở, Thất Nguyệt có vẻ kì lạ, anh hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?”

Thất Nguyệt định nói, nhưng cuối cùng cô lại thôi, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh Hoài Sinh, có thể, em chỉ nói là có thể chúng ta đã trách nhầm Phan Vĩnh rồi. Anh ta có thể không phải là kẻ đã lấy Âm Dương ấn.”

Ngô Hoài Sinh yên lặng, cho đến khi Thất Nguyệt tắt điện thoại trước anh mới lấy điện thoại khỏi tay mình. Tô Huyền Sương thấy anh hơi kì lạ, bèn đi tới hỏi: “Sao vậy, Thất Nguyệt đã nói gì sao?”

“Cô ấy nói...Phan Vĩnh có lẽ không phải là người đã trộm Âm Dương ấn.”

Hai người nhìn nhau, bọn họ đoán Thất Nguyệt đã biết được điều gì, nhưng cô ấy không nói ra. Sau khi bí mật thông báo cho Vũ Trường Giang thì hai người chia nhau ra bảo vệ. Vũ Trường Giang và Linh Miêu đến cô nhi viện Vạn Phúc, Ngô Hoài Sinh đưa những người còn lại chuẩn bị đến ấp Đồng Tang. 

Vũ Trường Giang đến cô nhi viện Vạn Phúc lúc mặt trời còn chưa xuống núi. Trong sân, lũ trẻ vẫn còn chơi đùa, ngoài ra còn vài tình nguyên viên trẻ tuổi đến giúp đỡ chăm sóc lũ trẻ. Vũ Trường Giang đánh hơi Trần Vân, hắn một đường gõ cửa căn phòng làm việc của bà ta.

Trần Vân vừa mở cửa đã bị Vũ Trường Giang đẩy vào trong. Cánh cửa lớn và cửa sổ tự động đóng sầm lại khiến Trần Vân kinh hãi. Vũ Trường Giang không thích nhiều lời, hắn tiếp cận Trần Vân, kề d.a.o lên cổ tra hỏi: “Mi và Bùi Thế Phương rốt cuộc có quan hệ gì. Vì sao mi lại ăn thịt trẻ con, liệu có như lời hắn ta nói, mi vì trường sinh bất tử mà ăn hay không?”

Sắc mặt Trần Vân từ kinh ngạc biến thành sợ hãi. Khuôn mặt bà ta ánh lên trên cửa kính trông vô cùng kì dị, nhìn thế nào cũng thấy biến dạng, là khuôn mặt của kẻ ăn thịt người. Bà ta run rẩy tay chân, nhưng vẫn im lặng không nói. 

“Ta cho mi biết, so với con người mưu hèn kế bẩn, tâm địa độc ác Bùi Thế Phương thì ta đáng sợ hơn nhiều. Nếu mi không nói, vậy thì chỉ có thể làm quỷ lang thang mà thôi.”

Vũ Trường Giang nói là làm, thay đổi từ hăm doạ trở thành hành quyết. Đợi khi m.á.u đỏ thật sự chảy xuống, Trần Vân mới vội vã nói: “Là hắn, chính là hắn ta ban đầu chủ mưu g.i.ế.c bảy đứa trẻ.”

“Sau đó thì sao? Nói một lượt cho rõ ràng, mỗi lần ngắt quãng ta sẽ cho mi một vết thương.”

Một nơi nữa đổ máu, Trần Vân đã đủ sợ hãi, bà ta khịt khịt mũi rồi nói tiếp: “Sau đó vì bị tôi tình cờ nhìn thấy mà hắn ta đã uy h.i.ế.p tôi. Ép tôi mở cô nhi viện, thu nhận nhiều trẻ em mồ côi vào viện. Nếu như tôi không làm, hắn ta sẽ băm tôi và gia đình tôi thành trăm mảnh. Vì quá sợ hãi mà tôi đã đồng ý với hắn. Sau đó, càng ngày hắn ta càng g.i.ế.c nhiều trẻ hơn, tôi đành đánh liều lên tiếng khuyên can. Nhưng cứ mỗi câu tôi nói ra, người của hắn đều sẽ chặt xuống một cái đầu của trẻ không chủ đích. Cuối cùng tôi không dám khuyên nữa, bắt đầu tìm tòi cách để mạnh lên. Trong một cuốn sách cấm nọ có chỉ rằng nếu như ăn thịt người thì nhất định sẽ có được sức mạnh như quỷ thần. Vậy là tôi bắt đầu ăn thịt trẻ, cho dù biết rằng nó thật sự giống như địa ngục, nhưng tôi không có cách nào khác cả.”

Loading...