Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:58:44
Lượt xem: 230
Chương 37 (Linh Hồ trở lại)
Sau khi ép cung, tên áo đen cuối cùng cũng khai ra hắn đã tích đủ chín mươi chín cái đầu, vốn định đêm nay sẽ đi báo cáo. Nào ngờ còn chưa kịp hành động thì Ngô Hoài Sinh và Vũ Trường Giang đã xông vào. Kết quả chín mươi chín cái đầu hỏng mất hết hai cái.
Một con người bình thường đã g.i.ế.c chín mươi chín người, còn tự tay c.h.ặ.t đ.ầ.u nạn nhân mà không chút nào run sợ. So với ma quỷ như Vũ Trường Giang thì kẻ g.i.ế.c người không gớm tay như tên áo đen đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Lúc này bà chủ nhà nghỉ đã tỉnh lại, bà ta vội vã bò tới chỗ tên áo đen. Tuổi già sức yếu, lại phải lo bao che cho đứa con trai sát nhân, thật là khiến người khác đau lòng dùm. Nữ quỷ đứng bên cạnh nhìn tên áo đen bị trói, cô ta vẫn còn vô cùng oán hận, luôn cầu Vũ Trường Giang hãy xử lí tên áo đen bằng cách dã man nhất.
Ngô Hoài Sinh im lặng đứng bên cạnh lúc này mới hỏi: “Các người vẫn chưa khai ra bản thân làm việc cho ai, và vì sao các người phải làm như vậy.”
Lúc này, nữ quỷ khó khăn quỳ xuống bên cạnh Ngô Hoài Sinh với ánh mắt van nài, cô ta nói: “Cầu xin ngài hãy giúp tôi, cầu xin ngài.”
Ngô Hoài Sinh cau mày nhìn nữ quỷ một lát rồi nói: “Có phải...hắn ta đã g.i.ế.c cô?”
Giấy vĩnh viễn không gói được lửa, ngay lúc này tên áo đen chỉ có thể nói ra sự thật. Hơn hai mươi năm trước, chỉ vì hắn đã g.i.ế.c vợ của mình và lẫn trốn. Lúc ấy, hắn gặp một kẻ có tướng mạo đường hoàng, mày kiếm mắt sáng hứa sẽ cứu rỗi cho linh hồn của hắn.
Lúc ấy hắn tưởng đâu mình đã gặp được thiên thần, nhưng không ngờ lại gặp phải ác quỷ. Một ác quỷ đội lốt thiên thần, và kể từ khi đó, cuộc đời hắn đã vĩnh viễn chìm vào địa ngục. Kẻ đó đã sai khiến hắn g.i.ế.c người cho mình, nếu không kẻ đó sẽ tố cáo hắn.
Trước khi chết, tên áo đen muốn mọi người nhớ tên của mình, tên của một kẻ sát nhân m.á.u lạnh. Hắn tên là Trình Nhân, từng là một luật sư bài ba, cũng từng học qua tâm lí học tội phạm, lớp của Bùi Thế Phương. Trớ trêu thay, một luật sư hình sự lại đi g.i.ế.c vợ của mình và chặt thành từng khúc nhỏ.
Vợ của hắn, nữ quỷ kia tên là Thu Uyên, hai người họ từng là cặp đôi kim đồng ngọc nữ của trường đại học cảnh sát. Thu Uyên là một nữ cảnh sát tài giỏi và tâm huyết với nghề. Cô đã từng phá bao nhiêu vụ án, giải oan cho biết bao nạn nhân. Nhưng đến khi cô bị chính chồng mình c.h.ặ.t x.á.c thì không một ai giúp mình giải oan. Thậm chí cho đến khi c.h.ế.t đi cũng không được siêu thoát, bị đưa về lâu đài ở ấp Đồng Tang.
Ngày hôm đó, Thu Uyên nương nhờ vào công đức của Trương Dĩ Quân mới đến được nhà nghỉ Chiêu Hồn. Vì để trả ơn, cô đã đưa Trương Dĩ Quân đến bến xe bus và lên chuyến xe đó bước vào Âm Dương giới để điều tra mọi chuyện.
Đối với hai vợ chồng họ, đoạn tình cảm đó chính là ác mộng, mối duyên đó chính là đau thương và bi ai triền miên. Hắn, từ một luật sư tài ba, điển trai sáng láng trở thành một tên sát nhân mặc áo đen che khuất cả khuôn mặt, ẩn mình trong tầng hầm của căn phòng số 3 tại nhà nghỉ Chiêu Hồn. Còn cô, từ một cảnh sát giỏi giang trở thành một nữ quỷ lang thang, không thể luân hồi.
Kẻ kia chỉ vì mục đích đem Âm Dương giới vào nhân gian mà không từ thủ đoạn, không tiếc hy sinh biết bao nhiêu mạng người vô tội. Vũ Trường Giang đưa tay sờ trán, hắn thật sự quá tuyệt vọng với loài người. Rốt cuộc thì con người còn có thể độc ác và tàn nhẫn đến mức nào nữa.
Ngô Hoài Sinh thấy biểu hiện của Vũ Trường Giang, anh hỏi Trình Nhân: “Cậu đã có thể nói hung thủ thật sự phía sau chưa. Thời gian không còn nhiều nữa, nếu như cậu mong được bản án lương tâm giảm bớt, và những linh hồn đã c.h.ế.t dưới tay cậu dịu bớt nỗi phẫn nộ khuất tất thì cậu hãy nói ra đi.”
Trình Nhân ôm cái chân đau nhức của mình, sắc mặt hắn tệ hại, m.á.u me khắp người. Hắn nhìn mẹ hắn, rồi nhìn Thu Uyên, thấy hai người đó gật đầu, hắn mới nhỏ giọng nói: “Kẻ thân cận nhất với cục trưởng cục cảnh sát, kẻ mang một cái vỏ bọc tri thức, đạo mạo. Kẻ mà có thể các người không thể nào ngờ tới được, Bùi Thế Phương.”
Ngô Hoài Sinh khẽ cau mày. Phán đoán của anh quả thật không hề sai. Từ xưa tới nay, người không dám nhìn thẳng vào mặt anh thường có hai loại. Một là ma quỷ, loại còn lại chính là tội phạm. Nhưng anh không thể không phục khả năng che đậy của Bùi Thế Phương.
Bùi Thế Phương là một tội phạm vô cùng khôn ngoan. Có lẽ một phần cũng là do chính ông ta là nhà tâm lí tội phạm học, cho nên thủ đoạn gây án thật sự rất tinh vi. Cái thứ hai, ông ta chỉ đứng sau tất cả, giả làm nạn nhân và sai khiến kẻ khác g.i.ế.c người cho mình.
Giết trẻ con, mổ sống lấy thai, g.i.ế.c người chặt đầu. Đây đều là những thủ đoạn dã man, đến ma quỷ cũng phải rợn gáy. Thế nhưng có một vấn đề nữa, chính là Trình Nhân nói hắn ta chỉ phụ trách g.i.ế.c người chặt đầu, vậy những vụ án khác thì do ai làm?
“Bây giờ mọi việc đã tạm sáng tỏ, các người có lẽ sẽ bị Bùi Thế Phương tới xử lí. Nhân quả luân hồi, các người làm việc ác thì hãy trả giá xứng đáng cho việc mình đã làm, như vậy thì mới có cơ hội siêu thoát.”
Vũ Trường Giang đã biết được thứ cần biết, bây giờ hắn không có thời gian để lo bao đồng. Bế Linh Miêu lên tay rồi quay sang hỏi Ngô Hoài Sinh: “Mi có đi không?”
“Ta đi, nhưng không đi cùng mi. Ta phải đến bệnh viện tìm Trương Dĩ Quân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-37.html.]
Vũ Trường Giang không có ý kiến, hắn lẳng lặng khuất sau cánh cửa nhà nghỉ Chiêu Hồn đã mở toang. Mỗi người một ngả, quên hẳn việc thả tên bình thường ghi chép lại các vụ án ở nhà nghỉ Chiêu Hồn dưới tầng hầm. Hắn chính là quản trị viên của nhóm thảo luận truyện ma của nhà nghỉ Chiêu Hồn.
Trước đây, khi Bùi Thế Phương uy h.i.ế.p Trình Nhân, bắt hắn g.i.ế.c người thì cũng đồng thời bắt mẹ của Trình Nhân xây dựng nhà chỉ Chiêu Hồn. Hai mẹ con bọn họ suy cho cùng cũng bị kẻ khác lợi dụng, tội ác chất chồng. Bà ta đi xuống tầng hầm giúp đỡ tên kia thoát lên. Nhưng sau khi trở lên, bà ta liền kinh hãi bụm miệng. Đi một Vũ Trường Giang, lại đến một Y Ly.
Ngô Hoài Sinh và Linh Miêu men theo hơi của Trương Dĩ Quân đến bệnh viện cách nhà nghỉ Chiêu Hồn cách đó mấy cây số. Trời đã gần sáng, bác sĩ trực đêm đã tan ca, bác sĩ trực ngày chưa vào ca. Cả bệnh viện vắng tanh, chỉ có đèn đuốc sáng choang.
Anh bỏ Linh Miêu lại, vào hỏi thăm Trương Dĩ Quân. Cả đoạn đường anh đều lo lắng, kết quả lo lắng không thừa. Trong phòng bệnh, Phạm Khang đã được chữa trị, Trương Dĩ Quân đi tới đi lui vô cùng lo lắng.
“Sao thế, có chuyện gì xảy ra ư?”
Ngô Hoài Sinh đẩy cánh cửa phòng, nhưng sau đó, Tô Huyền Sương cũng hớt hải chạy tới. Dự cảm không lành, anh vội hỏi: “Y Ly đâu?”
Tô Huyền Sương vừa thở vừa nói: “Lúc nãy Y Ly hành động kì lạ lắm. Suốt dọc đường đến đây không hề nói câu nào, sau khi đến liền ngửi ngửi bệnh nhân rồi bỏ chạy mất tăm.”
“Vậy nên cô đã đuổi theo nó. Nhưng người đâu?”
“Con bé chạy quá nhanh, vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã mất tăm không chút dấu vết nào cả. Làm sao đây, làm sao bây giờ?”
Tô Huyền Sương gấp gáp đến độ liên tục chà xác hai tay với nhau. Cô đang tự trách mình đã vụt mất Y Ly ngay tầm mắt. Trương Dĩ Quân đi tới vỗ tay cô trấn an rồi nói với Ngô Hoài Sinh: “Làm thế nào bây giờ?”
Ngô Hoài Sinh hoạt động đầu óc hết công suất, anh cố xâu chuỗi lại các vấn đề. Chỉ qua mấy phút, anh liền nói: “Bà ngoại của Y Ly từng bị hắn ta chặt đầu...không ổn, nó đang đến nhà nghỉ Chiêu Hồn.”
Vừa nói xong Ngô Hoài Sinh đã quay đầu chạy đi, Tô Huyền Sương cũng vội vã chạy theo. Đêm khuya thanh vắng, chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ cao. Tô Huyền Sương phải nắm chặt dây an toàn, không dám thở mạnh.
Ngô Hoài Sinh liên tục đạp chân ga, anh hỏi: “Lúc khuya vẫn tốt, vì sao lại quay về đây?”
“Sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó của Trương Dĩ Quân thì Y Ly đột nhiên đòi về. Vốn dĩ cũng rất bình thường, nào ngờ đi nửa đoạn đường thì biểu hiện của nó trở nên lạ lùng. Xin lỗi, là tôi làm hỏng việc rồi.”
Tô Huyền Sương cúi đầu tự trách, Ngô Hoài Sinh nhìn lên gương chiếu hậu rồi nói: “Tự trách gì chứ. Y Ly có xương Linh Hồ, nó rất xảo quyệt.”
Tô Huyền Sương cắn cắn môi, dù sao mấy năm nay cô sống cũng khá yên ổn. Dần dà tính cảnh giác cũng vơi đi nhiều...
Xe vừa dừng lại trước cửa nhà nghỉ Chiêu Hồn, Ngô Hoài Sinh và Linh Miêu chạy vào trong trước. Vừa tới chân cầu thang hai người đã nghe thấy tiếng đổ vỡ, đồ đạc tung toé lăn loảng xoảng xuống đất. Linh Miêu nhảy lên thành cầu thang chạy trước, ai ngờ cũng nhọ, vừa lên tới đã phải né gấp. Nó kêu lên một tiếng, cái bàn trong phòng văng vèo ra, chậm chút thôi là Ngô Hoài Sinh vỡ đầu.
Bên trên hành lang, Y Ly mặt mày đờ đẫn đứng đó. Hai mắt nó rũ xuống, hoàn toàn không hề tỉnh táo. Lúc này Ngô Hoài Sinh mới nhớ ra là Hoài Như, Hoài Như đã đi theo và nhập vào Y Ly. Nhưng Hoài Như là linh hồn thanh sạch, cô bé hoàn toàn không thể xảo quyệt lừa được Tô Huyền Sương.
Nhìn chín cái đuôi màu đỏ ló ra từ phía sau lưng Y Ly, Ngô Hoài Sinh liền nhận ra có lẽ xương Linh Hồ đã lợi dụng oán niệm của Y Ly và Hoài Như để làm loạn. Nữ quỷ đứng yên lặng một bên, không hề có ý gì. Trình Nhân và bà chủ nhà nghỉ thì bầm dập tả tới dưới đất. Tên bị trói dưới hầm...hắn đã bị uống sạch máu.
Ngô Hoài Sinh cau mày nhìn kĩ Y Ly một lần nữa, trên mặt con bé còn vương một vệt đỏ trên khoé miệng. Dường như biết Ngô Hoài Sinh nhìn mình, nó đưa tay lau vệt m.á.u còn sót lại đó một cách máy móc, sau đó duỗi thẳng tay về phía trước, khiển chín cái đuôi quất về phía này.
Ngô Hoài Sinh lao đến chắn ở phía trước bọn Trình Nhân, vẽ một đạo bùa lớn ngăn cản chín cái đuôi thâm nhập. Những cái đuôi bị chắn lại, anh xuyên qua đạo bùa đến chỗ Y Ly. Nhưng Y Ly cũng phản ứng rất nhanh, nó đã thoát khỏi được tay Ngô Hoài Sinh. Hai bên giao chiến, Y Ly chỉ có thể mạnh ở đuôi, một khi Ngô Hoài Sinh tiếp cận ở khoảng cách gần, nó sẽ yếu thế.
Nhưng Ngô Hoài Sinh kì thực thương xót cho thân xác Y Ly, anh không hề ra tay mạnh. Vì vậy mà hai bên giằng co mãi không có hồi kết. Lúc này Tô Huyền Sương vừa vào tới, nhìn thấy Y Ly ló đuôi, cô kinh hãi lùi về phía sau. Chỉ là không thể trơ mắt nhìn hai con người vẫn còn sống đau đớn, cô lấy hết can đảm đi tới giúp họ cầm máu.
Đạo bùa chắn không có Ngô Hoài Sinh trấn thủ đã dần tan biến. Y Ly vừa thấy Tô Huyền Sương đến gần, nó lập tức ló đuôi ra, quất về phía cô.