Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:56:20
Lượt xem: 253
Chương 27 (Lâu đài của quỷ)
“Mổ bụng lấy thai luyện thành quỷ, hoặc giống như Hoài Như và con gái của phó cục trưởng. Tôi hoài nghi kẻ đó muốn lấy thai mới để thế vào chỗ của Hoài Như ở nhà nghỉ Chiêu Hồn. Bởi vì lệ khí đeo bám dày đặt trên trên vết khâu ở bụng. Lát nữa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối đừng nhúng tay vào.”
Ngô Hoài Sinh không nhìn về phía sau nhưng anh lại biết hai người đó có ba vết khâu, hơn nữa còn thấy oán khí đeo bám trên vết khâu đó. Tô Huyền Sương nhìn qua phía Y Ly và Trương Dĩ Quân, cô nói: “Vậy hai người họ thì sao.”
“Hai người họ sẽ tự biết, cậu ấy là người đầu tiên lên chuyến xe này.”
Vũ Trường Giang vẫn ngồi im lặng như thể không nhìn thấy cặp đôi kia đang cãi nhau. Cô gái lúc này đã vô cùng uất ức, cô ta đứng phắt dậy nói: “Nếu như anh đã nói như vậy, tôi sẽ mổ đứa con này rồi bỏ vào hộp đem tới cho bố anh, xem ông ấy làm gì.”
Không ngờ vừa nói xong, cô ta không biết lấy con d.a.o từ đâu mà đ.â.m thẳng vào bụng mình rồi rạch ngang một đường, sau đó thò tay vào bụng. Chỉ mới chớp mắt, cô ta đã móc ra một thứ, nhưng nó không phải là một đứa bé, mà là hình dạng giống như một con mèo.
Tô Huyền Sương vẫn nhiều chuyện, cô bám vào cánh ta Ngô Hoài Sinh lén nhìn. Ngay lúc này cô thật sự cảm thấy dã man muốn nôn. Dù biết cô gái kia là ma nhưng hành động m.ổ b.ụ.n.g đó cũng thật là chân thật quá đi mất.
Con mèo nọ vừa được lấy trong bụng ra thì đã vọt khỏi tay cô gái, nó phóng xuống đất rồi chạy về phía trước. Đúng lúc này, Y Ly nhìn thấy Tô Huyền Sương nhăn mặt, con bé liền móc túi ra một viên kẹo chồm người qua đưa cho cô. Con mèo kia vừa chạy ngang trúng chân Y Ly, nó lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết rồi đau đớn vùng vẫy và tan biến.
Mọi chuyện sẽ không vấn đề gì nếu như không có chuyện đó xảy ra. Mọi người chỉ lo quan tâm chuyện con mèo, đó là vô ý chứ không hề cố ý một chút nào. Ngô Hoài Sinh vừa kêu Tô Huyền Sương đổi chỗ với Y Ly thì phát hiện ra chàng trai ở phía sau đã bị cô gái xiên con d.a.o m.ổ b.ụ.n.g lúc nãy vào yết hầu. Anh ta đang nằm nghẻo cổ ra ghế c.h.ế.t tươi mà Vũ Trường Giang cũng chẳng thèm quan tâm.
Vũ Trường Giang ngồi bắt chéo trên ghế, ngả người ra thành ghế với một tư thế thư giãn. Từ lúc lên xe cho tới bây giờ hắn hoàn toàn không hề cử động một chút nào. Bây giờ cũng thế, vừa xảy ra tai nạn mổ g.i.ế.c ngay bên cạnh nhưng hắn ta chẳng buồn quan tâm, chỉ dõi đôi mắt sắc lạnh theo dõi cô gái kia.
Cô ta nhìn thấy Y Ly làm hại “con” của mình thì lập tức hoá quỷ dữ, hừng hực lệ khí cầm con d.a.o xông lên phía trước, nhắm vào Y Ly. Vũ Trường Giang lúc này đã duỗi tay về phía trước chuẩn bị bóp nát cô ta.
Tình cảnh quá nguy hiểm, Tô Huyền Sương không kịp di chuyển đã bị Ngô Hoài Sinh kéo trở lại rồi đỡ cô vào ghế trong, sau đó anh vươn tay kéo Y Ly ngồi lên đùi mình. Ngô Hoài Sinh rất khoẻ, lại vô cùng nhanh, động tác kia diễn ra khiến cả Tô Huyền Sương và Trương Dĩ Quân đều giật mình hốt hoảng.
Vũ Trường Giang thu tay lại, tiếp tục ngồi của hắn. Ngô Hoài Sinh đúng là không khiến người ta thất vọng mà. Cô gái không vồ được Y Ly nên quay sang vồ kẻ bảo vệ Y Ly. Cô ta vì mới c.h.ế.t nên không nhìn thấy thân phận của hai người họ, mới ngu dại dây vào.
Tô Huyền Sương đã lâu không tiếp xúc với ma quỷ nên lúc này cô có chút sợ hãi. Nhưng cô lại không bám vào Ngô Hoài Sinh sợ cản trở anh. Cô gái kia dù không có trí tuệ nhưng lại biết quan sát, nhìn thấy Ngô Hoài Sinh vừa chắn cho Y Ly vừa nhìn về Tô Huyền Sương thì nó bắt đầu đưa cô vào tầm ngắm.
Tiếc là nó vẫn không làm lại Ngô Hoài Sinh, vừa mới ló đầu qua đã bị anh hung bạo xách đầu đập vào cửa kính xe liên tục, sau đó còn đẩy cửa muốn ném nó ra ngoài. Ngay lúc này, loa phát thanh trên xe vang lên một giọng nói máy móc và lạnh lẽo: “ Xin quý khách hãy trật tự tại chỗ, không được tùy ý nhảy khỏi xe.”
Nhảy cái khỉ gió, bị ném ra ngoài thì có. Mặc cho cái loa kia nói điên nói khùng, Ngô Hoài Sinh thẳng tay ném cô gái xuống khỏi xe. Tô Huyền Sương bám cánh tay Ngô Hoài Sinh, quay đầu nhìn về phía sau xe. Cô gái kia bị ném ra ngoài, ngay khi xe vừa vụt qua thì cô ta đã bị hàng trăm cánh tay từ trong bóng tối ló ra xé nát thành từng mảnh vụn.
“Bây giờ làm sao đây, trên xe thiếu mất một “người” rồi.”
Tô Huyền Sương nuốt khan một cái, vừa vui vẻ vì được Ngô Hoài Sinh bảo vệ, vừa lo lắng vụ số người. Ngô Hoài Sinh bế Y Ly trả qua cho Trương Dĩ Quân rồi quay lại, anh nói: “Cùng lắm thì đưa Vũ Trường Giang đi thế. Vừa hay, hắn cũng muốn đi điều tra mà.”
Tô Huyền Sương á khẩu, cô len lén quay đầu lại nhìn Vũ Trường Giang. Dù hắn không hề ngẩng đầu, nhưng cô vẫn có thể nhận thấy ánh mắt đầy tia sát khí kia. Bây giờ đã gần 7 giờ, hiện tại đã qua ngày rằm rất lâu nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống hai bên đường.
Ngoài trời vẫn không có gì khác lần trước, phía trước và hai bên là đường vắng, những “người” bước đi kì lạ trên đường. Ánh đèn đường yếu ớt và ánh trăng vàng nhạt nặng nề soi xuống. Trương Dĩ Quân lần này không hề lo lắng, bởi vì bên cạnh anh còn có Ngô Hoài Sinh. Y Ly so với lần trước bị Hoài Như nhập thì dạng dĩ hơn rất nhiều, có vẻ đây mới là Y Ly thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-27.html.]
Từ sau lần đó, không biết Y Ly có biết mẹ nó đã c.h.ế.t hay không, nhưng không nghe nó nói gì về việc đi tìm mẹ. Hiện tại con bé đang ngồi tựa vào Trương Dĩ Quân ăn kẹo, thi thoảng còn đút cho anh một viên. Hai người họ xem chừng chuyến đi này vô cùng hưởng thụ, chỉ ăn và ngủ.
Xe chạy một lát nữa, người đàn ông phụ bạc bị đ.â.m tỉnh lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng không để tâm chuyện cô gái đã biến mất. Không hiểu sao, chuyến đi này mọi “người” đều vô cùng yên phận. Hay là bọn họ đã nhìn thấy kết cục của cô gái nên sợ hãi cũng không biết.
Cuối cùng xe cũng chạy tới trạm cuối cùng ở cuối ấp Đồng Tang. Nhìn toà lâu đài đá nguy nga đồ sộ hiện ra trước mặt, Vũ Trường Giang đi nhanh về phía trước rồi đánh ngất Y Ly. Trước khi mọi loa phát thanh ma quái trên xe phát lên, Vũ Trường Giang đã mượn xác Y Ly, ló đuôi ra khống chế bác tài.
Những “người” khác nhìn thấy như thế thì ai nấy tái cả mặt. Ngay khi cửa xe vừa mở, bọn họ đã vội chen nhau chạy xuống, không đợi giờ giấc gì cả. Nhờ vậy mà đám người Trương Dĩ Quân xuống xe thành công. Sau khi trả xác cho Y Ly, Trương Dĩ Quân vẫn bế con bé. Dù sao bây giờ để Y Ly đi theo Trương Dĩ Quân là ổn thoả nhất. Con bé rất thích Trương Dĩ Quân, ngộ nhỡ có quỷ tới, con bé sẽ theo bản năng ló đuôi bảo vệ anh.
Trương Dĩ Quân bế Y Ly trên tay, anh dõi đôi mắt u buồn nhìn vào lâu đài rồi nói: “Ánh trăng, khung cảnh vẫn y hệt như lần trước tôi đến.”
Cả nhóm người đều nhìn lên, ánh trăng bị che khuất bởi những rặn mây mỏng, trông như một con mắt quỷ to lớn. Một toà lâu đài cũ kĩ, quỷ khí ngùn ngụn, trên đầu còn có trăng dị tượng, thi thoảng có thêm quạ đen kêu vang bay qua. Thật sự mà nói, so với những kĩ xảo trong phim kinh dị còn đẹp đẽ hơn nhiều. Trong đôi mắt quỷ của Vũ Trường Giang, đây là một khung cảnh mỹ lệ, một cái đẹp của sự c.h.ế.t chóc.
Tô Huyền Sương thở hắc ra, cô nói: “Đây chính là cảnh tượng tận thế ư?”
“Ngô Hoài Sinh, ta nhận ra giữa quỷ khí ngùn ngụn có khí tức của cô gái mệnh dưỡng quỷ kia. Có người, có người đã nhốt linh hồn của cô ta ở trong này để dưỡng quỷ. Mỗi ngày bảy linh hồn, trong ba năm qua, tất cả những linh hồn ấy đều quy vào đây.”
Vũ Trường Giang lạnh lùng phóng tầm mắt vào trong, hắn nói, trong lời nói mang theo vẻ lo lắng. Ngô Hoài Sinh quan sát xung quanh một lát, đột nhiên anh nói: “Vũ Trường Giang, có khi nào kẻ đó cần dùng quỷ khí để triệu hồi một cái gì đó chăng. Giống như Tô Huyền Sương từng triệu hồi Linh Hồ?”
“Trận tam giá bao quanh thành phố, một toà lâu đài dưỡng vạn quỷ. Kẻ đứng sau chính xác là muốn đưa thành phố này vào Âm Dương giới. Mi ở chung với tên Phan Vĩnh đó bao nhiêu năm nhưng không nhận ra hắn bất thường ở chỗ bào ư?”
Vũ Trương Giang liếc nhìn Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh không quan tâm hắn, trong thâm tâm anh vẫn luôn không thể tin rằng Phan Vĩnh lại là người lấy Âm Dương ấn. Càng không tin Phan Vĩnh xấu người đẹp nết đó lại có thể muốn biến nhân gian thành Âm Dương giới. Nhưng vì sao anh ta lại di chúc tài sản lại cho anh, đây là một điều mà anh canh cánh trong lòng ba năm nay.
Vũ Trường Giang không nói thêm nữa, hắn quay đầu nói với mọi người: “Các người hãy ở lại đây, bên trong rất nguy hiểm. Ta vào một mình là được rồi.”
Vừa nói xong, hắn đã đi nhanh tới cửa, sau đó đẩy cánh cửa cổng ra. Hai con Bách Túc long đồng loạt rục rịch ngóc đầu, sau đó bò ra khỏi cột cổng bay theo Vũ Trường Giang. Vũ Trường Quay quay đầu, một tay g.i.ế.c c.h.ế.t hai con Bách Túc long cùng một lúc.
Trương Dĩ Quân đi đến bên cạnh Ngô Hoài Sinh rồi hỏi: “Anh ta rốt cuộc là ai vậy, còn lợi hại hơn cả anh nữa.”
Tô Huyền Sương sợ nguy hiểm nên cô cũng lại gần, vừa hay trả lời: “Hắn là trợ thủ đắc lực của chúa Quỷ, hắn chính là một con quỷ.”
“Quỷ sao...Vũ Trường Giang, tôi nhớ rồi. Pháp sư Lâm Sở đã từng kể cho tôi nghe việc ở Quỷ thành.”
“Pháp sư sao? Tôi nhớ xuyên suốt lúc vào mộ, tên Lâm Sở kia luôn bày ra bộ mặt nhát cáy. Vừa sống sót ra khỏi Quỷ thành một cái liền c.h.é.m gió thành bão, tâng bốc bản thân trở thành pháp sư rồi à.”
Nghe Tô Huyền Sương nói, Trương Dĩ Quân nhìn Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh chỉ lẳng lặng nhìn vào bên trong lâu đài. Từ bên ngoài, hai người kia nhìn bằng mắt thường nên không thể nhìn thấy bên trong, nhưng Ngô Hoài Sinh thì thấy. Vũ Trường Giang tuy rằng đang đi nhẹ nhàng vào trong, nhưng có vẻ như cũng không được nhẹ nhàng cho lắm.
Cánh cửa cổng liên tục va đập, cho dù hiện tại trời không có một chút gió nào. Mấy con quạ đen bay ngang đầu bọn họ rồi kêu lên mấy tiếng. Y Ly bị tiếng quạ làm cho tỉnh lại, con bé đang tuột từ trên tay Trương Dĩ Quân xuống đất. Nhưng bây giờ trông trạng thái của nó rất lạ.
Hai mắt Y Ly đột nhiên sáng rực lên trong đêm tối, một ánh sáng màu xanh đậm. Tô Huyền Sương là người nhìn thấy đầu tiên, cô nói: “Mau xem kìa, đôi mắt của con bé...mắt của Linh Hồ!”
Vừa nghe thấy, Ngô Hoài Sinh đã nhanh chóng quay lại, vươn tay nắm lấy Y Ly. Y Ly vừa vươn mình, nó duỗi chín cái đuôi ra bay bay trong ánh trăng, sau đó quấn lấy Trương Dĩ Quân.