Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:54:41
Lượt xem: 283
Chương 20 (Bản giao hưởng lúc nửa đêm)
Trước khi Ngô Hoài Sinh đến, Trương Dĩ Quân đã giận dỗi đem theo Linh Miêu lái xe đến bến xe bus. Anh cũng không biết vì sao lại đến đó, chỉ biết là anh đột nhiên muốn gặp ai đó mà thôi. Chờ mãi, đã hơn 6 giờ tối nhưng anh vẫn không thấy chiếc xe bus số 44 đó cập bến. Phải chăng lời truyền thuyết đó chỉ là một trò đùa, vốn không hề có chuyện như thế, mọi chuyện đều là trùng hợp?
Ấp Đồng Tang vốn không hề có trên bản đồ, Trương Dĩ Quân men theo trí nhớ lái xe đến đó. Kì lạ thay, chính là đoạn đường đó nhưng hiện tại vô cùng đông đúc. Dù là ngoại ô nhưng người qua lại vẫn tấp nập, đèn đường sáng choang không giống như lần trước.
Chuyện này thật sự lạ quá, cho dù chỉ đi một lần nhưng anh chắc chắn đây là đoạn đường đó. Linh Miêu nằm ở ghế lái phụ ngủ ngon lành, điều đó chứng tỏ mọi thứ vẫn còn ổn. Trời lại bắt đầu chuyển mưa, mấy đạo sấm chớp đỏ trời, mưa chuẩn bị nặng hạt. Trương Dĩ Quân nhìn ra ngoài, những người đang di chuyển bằng xe máy vội vã tấp vào lề đường và mặc áo mưa.
Loại hành động như thế này, chắn chắc là con người!
Trương Dĩ Quân bắt đầu phân vân, không biết có nên đi tiếp hay không. Anh nhìn lại, xăng xe vẫn đầy, trên xe còn có hai cây dù nên đã quyết định đi tiếp. Gần 8 giờ tối, anh đã lái xe đến cuối đường, phía trước, toà lâu đài bằng đá bắt đầu hiện ra.
Giống như những gì lần trước anh nhìn thấy, nhưng lần này, toà lâu đài đá kia sáng đèn. Xe chầm chậm dừng lại ở trước cánh cổng lớn của lâu đài. Cánh cổng lâu đài đóng chặt, hai bên cánh cổng cũng không hề có hai cho Bách Túc Long quấn ở hai bên. Nhìn chung, toà lâu đài này tuy có hơi cũ kĩ, nhưng vẫn là dành cho người ở.
Chuyện quái gì xảy ra thế này? Trương Dĩ Quân lấy điện thoại ra xem, mọi thứ vẫn bình thường và không có dấu hiệu mất sóng hay là gì. Trương Dĩ Quân nhắn cho Ngô Hoài Sinh một tin nhắn rồi bật dù mở cửa xe ra ngoài. Sấm chớp giáng xuống một cái, anh đột nhiên rùng mình nhớ lại cảnh tượng đêm đầu tiên khi đến đây anh đã mơ thấy.
Anh đi tới cánh cổng, dõi mắt vào bên trong nhìn. Trong sân trống trãi, chỉ có những chậu cây như các nhà giàu vẫn thường trồng, hoàn toàn không có khóm hoa Bỉ Ngạn nào như lần đó. Phóng tầm mắt nhìn lên lầu, nơi đó có một căn phòng mở cửa, bên trong sáng lên ánh đèn.
Nếu như thế này thì anh cũng không vào được, chỉ có thể quay về mà thôi. Nhưng khi anh vừa quay lưng đi thì có giọng nói vang lên phía sau lưng anh: “Xin hỏi anh tìm ai thế?”
Một giọng nói rất đỗi êm dịu, dù trong màn mưa nhưng vẫn du dương và trong vắt, giống như tiếng mưa giòn giã này vốn không hề lấn át được giọng nói ấy vậy. Trương Dĩ Quân quay đầu lại, đập vào mắt anh là một cô gái dưới tán dù, cô ấy mặc một bộ váy trắng cổ điển, tóc đen dài chấm eo.
Dù Trương Dĩ Quân khá kì thị với tạo hình này, nhưng khi nhìn kĩ lại thì chiếc váy đó được may rất tinh xảo, là một món đồ đắt tiền. Khuôn mặt cô gái đó được trang điểm nhẹ nhàng, giống với khí chất dịu dàng đoan trang của một tiểu thư đài các. Nói xinh đẹp thì vẫn thua Trần Thất Nguyệt, nhưng nói xấu cũng không xấu một chút nào.
Gặp được người đẹp thay vì ma quỷ, tư duy củaTrương Dĩ Quân đột nhiên nhạy bén lạ thường, anh nói: “Thật ngại quá, xe của tôi hết xăng dọc đường. Mưa lại to quá, thật sự không có ai giúp đỡ.”
Cô gái kia duỗi tay về phía màn mưa hứng lấy một giọt nước, cô nói: “Mưa to thật, có vẻ như anh cần một sự giúp đỡ. Nếu không chê, tôi có thể cho anh tá túc một đêm.”
Được người đẹp mời vào nhà, ai lại từ chối chứ. Trương Dĩ Quân giả bộ phân vân nửa phút rồi gật đầu đồng ý. Cô gái kia mở cánh cửa cổng rồi đưa Trương Dĩ Quân vào trong. Vừa đi, anh vừa để ý hai bên và xung quanh, rõ ràng diện tịch vô cùng giống nhưng không hề có chút manh mối nào cả.
Toà lâu đài rộng rãi nhưng chỉ có một mình cô gái kia ở, không thấy bất cứ người nào. Đêm tối mịt mờ, không gian lạnh lẽo lại chỉ có cô nam quả nữ ở cùng một nhà, đúng là khiến người ta không thể không nghĩ lung tung.
“Uống trà đi, chắc anh lạnh lắm rồi!”
Cô gái kia đưa Trương Dĩ Quân vào trong, còn rót trà mời anh uống. Trương Dĩ Quân vẫn không nới lỏng cảnh giác, anh nhìn xung quanh, cho tới hiện tại thì không có gì bất thường cả. Anh không vội uống trà, chỉ lịch sự hỏi: “Không biết có phiền không khi tôi ghé vào giữa đêm thế này. À mà, cô tên là gì?”
“Em tên là Tô Vãn Vãn, anh yên tâm đi, nơi này chỉ có mình em ở, không phiền gì đâu.”
Tô Vãn Vãn nở một nụ cười, trông phong thái của cô hệt như một nghệ sĩ, cử chỉ vô cùng chừng mực và nhã nhặn. Trong đời Trương Dĩ Quân gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nhưng loại người như Tô Vãn Vãn trước mặt thì anh chưa từng gặp bao giờ cả. Thời đại mới, phụ nữ đều rất cởi mở và tân tiến, hiếm có ai còn giữ phong thái cũ như thế này. Đúng là lúc có nhiều người ta ngán, khi qua rồi lại thấy hiếm lạ.
“Thật ngại quá, tôi chỉ tá túc nhờ một đêm, chỉ cần không bị lạnh ngoài xe là may mắn rồi. Trời cũng không còn sớm, cô cứ đi nghỉ ngơi, không cần quan tâm tôi đâu.”
Trương Dĩ Quân lúc này mới thấy lạnh thật sự, anh bưng trà uống một hơi rồi lấy điện thoại ra xem. Ngô Hoài Sinh c.h.ế.t bầm ở đâu sao lại không trả lời tin nhắn, thậm chí đến xem còn chưa xem nữa. Lúc này Tô Vãn Vãn đứng dậy, cô nói: “Vậy tôi đưa anh lên phòng dành cho khách nghỉ ngơi.”
Đúng là nhà to cửa lớn, ngay cả khách cũng có hẳn phòng riêng. Trương Dĩ Quân theo chân Tô Vãn Vãn lên lầu, cầu thang đá rộng lớn lạnh lẽo nối dài lên lầu hai, Tô Vãn Vãn đẩy cửa một phòng rồi nói: “Đêm nay anh có thể ngủ tại đây. Tôi xin phép đi trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-20.html.]
Nhìn bóng trắng của Tô Vãn Vãn đi khuất sau hành lang, Trương Dĩ Quân đóng cánh cửa rồi xem xét xung quanh phòng xem có điều gì kì lạ hay không. Trong phòng cũng chỉ có nội thất cơ bản, căn bản không có gì lạ. Dù sao cũng đã tới đây rồi, anh lại không biết bản thân vì sao lại đi đến đây nữa...
Ngã người ra giường, Trương Dĩ Quân mới nhận ra là anh đã quên chị Linh Miêu ở bên trong xe rồi. Thôi xong, anh bật hẳn dậy, đẩy cánh cửa sổ trong phòng nhìn thử ra ngoài. Tầm nhìn khá tốt, anh nhìn một phát thẳng ra tới cổng. Dõi ánh mắt vào trong xe thì phát hiện một đôi mắt xanh lè nổi bật trong màn mưa, là mắt của Linh Miêu.
Bốn mắt nhìn nhau tâm tình phức tạp, Trương Dĩ Quân nuốt nước bọt, vã mồ hôi, liên tục lẩm bẩm cáo lỗi với Linh Miêu. Anh sờ túi, may là vẫn đem bùa theo đầy đủ, đêm nay nếu như xui xẻo lại gặp chuyện gì thì lại là lỗi của anh nữa cho xem. Dù sao cũng lỡ dại rồi, thay vì ngồi đây sợ sệt, chi bằng cứ đánh một giấc cái đã.
Ngủ được một lát, Trương Dĩ Quân bị tiếng đàn du dương đánh thức. Anh bật dậy xem điện thoại, bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ, Ngô Hoài Sinh vẫn chưa xem tin nhắn. Anh cầm theo điện thoại, mở cửa men theo tiếng đàn, gần đây anh rất nhạy cảm với tiếng đàn, nhất là đàn piano.
Đây chính là tò mò sẽ hại c.h.ế.t người, nhưng Trương Dĩ Quân không thể nào ngăn mình lại được. Dù sao nếu bạn rơi vào tình cảnh của anh ấy thì bạn nhất định cũng sẽ làm giống anh ấy mà thôi.
Tiếng đàn phát ra từ tầng một, nơi đó có một gian phòng đang khép hờ cửa. Bên trong phòng sáng lên ánh đèn lờ mờ như trên sân khấu. Trương Dĩ Quân vừa đi vừa nghĩ ra đủ thứ hình ảnh trong đầu. Liệu hoàn cảnh này có giống như trong giấc mơ của anh hay không. Ngoài trời mưa to, sấm chớp vang rền, bên trong phòng có một cô gái đang ngồi trước gương chảy tóc, những phím đàn piano tự động ngân lên?
Lấy hết dũng khí, anh nép bên mé cửa nhìn vào. Trong phòng quả thật có một bàn phấn, trên bàn để đồ trang điểm và một chiếc gương. Nhưng may mắn là không có ai ngồi đó chảy tóc cả, anh đảo mắt sang bên kia góc phòng, quả đúng như trong giấc mơ của anh, có một cây đàn piano đắt tiền.
Đủ thứ kịch bản hiện lên trên đầu Trương Dĩ Quân, rằng anh sẽ nhìn vào cây đàn tự ngân, và sau đó, bóng ma sẽ xuất hiện phía sau lưng anh. Nhưng may mắn thay, nơi đó là Tô Vãn Vãn đang đánh đàn. Xem ra là bệnh nghề nghiệp ngấm sâu vào m.á.u rồi. Vì không muốn làm dang dở bản nhạc nên anh không gõ cửa mà nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Tô Vãn Vãn đã thay một bộ váy lụa ngủ kín đáo, cô đang say mê lướt những ngón tay thon dài của mình trên những phím đàn. Ngay lúc này Trương Dĩ Quân mới nhận ra bản nhạc mà Tô Vãn Vãn đang chơi, nó là chính là Bản giao hưởng ánh trăng của Bettoven.
Đứng tựa cây đàn, cùng Tô Vãn Vãn phiêu diêu theo những giai điệu hay tuyệt của bản nhạc. Trương Dĩ Quân đã từng nghe rất nhiều nghệ sĩ trẻ chơi đàn, và anh phải công nhận một điều, Tô Vãn Vãn đánh đàn thật sự rất hay.
Những nốt nhạc cuối cùng vang lên rồi dừng hẳn, Tô Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn Trương Dĩ Quân: “Đã làm phiền anh nghỉ ngơi rồi sao. Xin thứ lỗi, vì tôi ở trong ngôi nhà to lớn này một mình nên buồn quá.”
“Không sao, cô quá khách sáo rồi. Nhưng người nhà cô đâu, sao chỉ có một mình cô ở trong toà lâu đài to lớn như thế này?”
“Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài. Ban ngày sẽ có người giúp việc đến, chỉ là ban đêm bọn họ đều về cả.”
Trương Dĩ Quân gật đầu, anh vẫn không ngừng quan sát Tô Vãn Vãn, dù thế nào đi nữa thì trông cô cũng không giống ma quỷ. Ít ra thì câu chuyện của cô cũng ừ...khá là hợp lí, anh hỏi tiếp: “Cô là một nghệ sĩ dương cầm sao. Tôi thấy cô đánh đàn rất hay, không biết cô tốt nghiệp trường âm nhạc nào thế?”
Tô Vãn Vãn nở một nụ cười bất đắc dĩ, cô nói: “Thật ngại quá! Ba năm trước tôi bị tai nạn nên đã mất hết trí nhớ. Bác sĩ nói tôi vì quá sốc nên mới như thế, cho nên cha mẹ tôi cũng không nhắc chuyện cũ nữa.”
Thì ra là một tờ giấy trắng, Trương Dĩ Quân cảm thấy dù sao hỏi nữa cũng thật bất lịch sự. Bọn họ nói chuyện với nhau rất lâu, đại khái là về sở thích, thú vui, sở trường. Trương Dĩ Quân còn kể tiểu thuyết của mình cho Tô Vãn Vãn nghe, cô tỏ vẻ vô cùng thích thú. Bọn họ chỉ mới gặp lần đầu nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.
Sáng hôm sau Trương Dĩ Quân rời đi rất sớm. Anh có xin liên lạc của Tô Vãn Vãn nhưng cô nói mình không dùng điện thoại, chỉ nói rằng anh có thể đến đây chơi bất cứ lúc nào. Một thiên kim tiểu thư giàu có như vậy lại không dùng điện thoại, nhưng Trương Dĩ Quân vốn đã không còn thắc mắc chuyện ấy nữa rồi.
Chị gái Linh Miêu rất chi là ai oán cào cho Trương Dĩ Quân một cái, Trương Dĩ Quân đương nhiên rất vui vẻ chấp nhận. Sau khi lái xe về đường Vô Nhân, anh gửi xe ở tầng hầm rồi bế Linh Miêu lững thững về nhà nghỉ Chiêu Hồn. Vừa tới cửa, anh đã gặp Ngô Hoài Sinh nắm tay Y Ly đứng sừng sững, vẻ mặt của hai bọn họ thật là tệ.
Ngô Hoài Sinh với tay đón Linh Miêu, sau đó thăm dò tình hình từ nó. Trương Dĩ Quân mặt mày gian xảo, biết rõ khó mà thoát tội được, đành cười khổ nói: “Ngô Hoài Sinh, ai bảo anh không nghe máy, không trả lời tin nhắn của tôi chứ.”
“Tôi mà không nghe máy thì cậu đi hoang à?”
“Ngô Hoài Sinh, anh nói chuyện kiểu gì đấy. Anh có quyền gì mà quản chuyện riêng tư của tôi chứ, anh đừng có mà quá đáng.”
Trương Dĩ Quân sừng cồ, nhưng Ngô Hoài Sinh không chút biểu cảm nào, anh chỉ nói: “Được thôi! Vậy tôi cũng không ngại chờ nhặt xác của cậu.”
Vừa nói xong, Ngô Hoài Sinh đã dắt Y Ly và bế Linh Miêu bỏ đi.