Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bản Giao Hưởng Của Quỷ - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-05-12 16:53:21
Lượt xem: 302

Chương 15 (Quỷ hát kịch)

“Được!”

Trương Dĩ Quân chỉ trả lời như thế rồi cúp máy, nhảy qua một tin nhắn mới, vừa ấn vào xem anh đã run rẩy suýt đánh rơi điện thoại. Hình ảnh mà Lê Hoài Thương gửi đến là hình chụp tư thế c.h.ế.t của nạn nhân lúc cảnh sát phát hiện. Sẽ không có vấn đề gì lớn nếu như anh không nhận ra tư thế đó quá đỗi quen thuộc.

Ngô Hoài Sinh nhìn thấy bèn hỏi: “Cậu sao vậy?”

Trương Dĩ Quân đưa điện thoại cho Ngô Hoài Sinh xem. Ban đầu Ngô Hoài Sinh cũng không để ý, nhưng anh đã nhanh chóng nhận ra, tư thế c.h.ế.t của nạn nhân hệt như trong ngòi bút của Trương Dĩ Quân. Một bộ trinh thám linh dị thứ hai của Trương Dĩ Quân, tên sát nhân biến thái đã g.i.ế.c người hệt như vậy.

“Có thể chỉ là trùng hợp thôi, cậu không cần lo lắng.”

Ngô Hoài Sinh cất điện thoại vào túi quần rồi sang phòng bên cạnh gọi Y Ly. Y Ly vô cùng ngoan ngoãn, nó dường như đã nhận ra giờ đây nó không thể sống chung với mẹ và bà nữa nên đã đi theo Ngô Hoài Sinh. 

Vốn dĩ Ngô Hoài Sinh không muốn nhúng tay vào chuyện của Y Ly, nhưng anh đã nghe Hoài Như kể lại thân xác của Y Ly có thể mọc ra chín đuôi Hồ Ly màu đỏ. Linh Hồ đã chết, chính Vũ Trường Giang đã g.i.ế.c nó kia mà, lần này nhất định phải tìm Vũ Trường Giang mới được.

“Ngô Hoài Sinh, chúng ta tới hiện trường đi.”

Trương Dĩ Quân vừa nói xong thì bỏ đi một cách máy móc. Lần này vụ án xảy ra ở một biệt thự cao cấp gần đó. Những vụ án gần đây hầu như nạn nhân đều là người giàu có. Lúc họ đến, Lê Hoài Thương vẫn còn ở hiện trường. Cô ta luôn là đồ công sở đi giày gót, nhìn thấy hai người đi vào thì nở một nụ cười trên môi.

“Đến muộn rồi, nhưng báo đã đăng. Cậu nên chuẩn bị tinh thần, nếu như có fans nhận ra chi tiết này thì cậu sẽ phải phiền phức rồi.”

Lê Hoài Thương vừa nói vừa đưa điện thoại cho Trương Dĩ Quân xem, là bài báo vừa được đăng. Nạn nhân là một thanh niên hai mươi lăm tuổi, thiếu gia ăn không ngồi rồi. Đêm qua anh ta còn đi bar tới 2 giờ sáng mới về, sáng nay người nhà phát hiện anh ta c.h.ế.t tại phòng riêng và báo án.

Nạn nhân được trói trên giường bằng garp giường với tư thế hình chữ thập. Xung quanh bày trí rất nhiều đèn cầy, miệng và hai mắt anh ta được khâu bằng chỉ đỏ. Tứ chi đã bị cắt đứt gân, gần như tàn phế. Tuy nhiên có một điểm lại là xung quanh trong phòng và ngay cả garp trắng trên giường cũng không hề lưu lại một vệt m.á.u nào. Nhưng chỉ có một điểm lạ, đó chính là cảnh sát tìm thấy một phím đàn piano ở góc phòng.

Lúc người nhà phát hiện thì xác nạn nhân vẫn còn mềm, nến trong phòng chỉ vừa cháy được nửa cây. Nhưng điều làm họ kinh hoàng hơn đó là...miệng của nạn nhân được khâu thành kiểu dáng một nụ cười.

“Đây là một nghi thức hiến tế nào đó!”

Trương Dĩ Quân đổ mồ hôi trán, anh buộc miệng nói ra câu đó sau khi xem hình. Từng chi tiết trên người nạn nhân, thậm chí đến số nến và độ cháy đến lúc cái xác được phát hiện cũng giống nhau như đúc. Hoàn cảnh, tuổi tác, ngoại hình,...tất cả, tất cả đều giống hệt không sai một chút nào.

Trong tiểu thuyết của anh, tên sát nhân tâm thần biến thái đó g.i.ế.c người liên hoàn đủ các hình thức chỉ để hiến tế cho một thế lực thần linh mà hắn tôn sùng. Nhưng vụ g.i.ế.c người này, vì sao lại mô phỏng giống y chang như thế chứ.

“Lê Hoài Thương, vẫn đang tác nghiệp à?”

Từ bên trong một viên cảnh sát đi ra, nói với Lê Hoài Thương. Trương Dĩ Quân không có hứng thú, anh trả điện thoại cho Lê Hoài Thương rồi đi ra xe. Nhưng viên cảnh sát nọ chặn ang lại rồi nói: “Anh có phải là tác giả Trương Dĩ Quân hay không. Tôi có đọc qua tác phẩm của anh, góc nhìn về tội phạm của anh tuy rằng vẫn còn sơ sài nhưng tôi vẫn công nhận là nội dung rất cuốn hút.”

Trương Dĩ Quân đang căng thẳng, anh không hề có chút biểu cảm nào, chỉ nói: “Không ngờ một cảnh sát như anh lại có hứng thú với truyện linh dị. Tôi sẽ xem nó như một lời khen.”

“Khiêm tốn rồi! Tôi còn biết anh là bạn rất thân của Hoài Thương. Chính thức giới thiệu với anh, tôi là đội trưởng Lâm Khương của sở cảnh sát thành phố, đồng thời cũng là bạn trai của Hoài Thương.”

Lâm Khương niềm nở nở một nụ cười, Trương Dĩ Quân không có tâm trạng. Anh chỉ thắc mắc tại sao Lê Hoài Thương lại lộng hành như thế, hoá ra là bạn gái của đội trưởng cảnh sát hình sự. 

Trương Dĩ Quân cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười miễn cưỡng rồi nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi còn có việc. Lần sau hãy cùng đi ăn một bữa nhé.”

“Trương Dĩ Quân, vụ án này giống hệt với vụ án dưới ngòi bút của anh ở tác phẩm thứ ba anh phát hành. Xin hỏi, anh có cảm nhận gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ban-giao-huong-cua-quy/chuong-15.html.]

Trương Dĩ Quân đã quay lưng đi nhưng Lâm Khương chưa từ bỏ. Bước chân anh miễn cưỡng dừng lại, lúc này Ngô Hoài Sinh đã chắn sau lưng anh chằm chằm nhìn Lâm Khương đi tới. Lâm Khương không quá anh tuấn, nhưng trong đôi mắt của anh ta tràn đầy bí hiểm. Ngô Hoài Sinh nở một nụ cười từ thiện rồi nói: “Xin lỗi đồng chí cảnh sát, nếu như muốn thẩm vấn tác giả của chúng tôi xin hãy mang theo giấy lệnh!”

Nếu như người đón nhận ánh mắt của Lâm Khương là Trương Dĩ Quân thì chắc chắn sẽ cảm giác như bị soi xét tới tận tân tơ kẻ tóc. Nhưng rất tiếc, người đó là Ngô Hoài Sinh nên ánh mắt kia bất quá chỉ giống đôi mắt bị lé nhìn lệch mà thôi. Lê Hoài Thương ở bên cạnh kéo kéo Lâm Khương, ý bảo anh ta thôi đi, sau đó cô có chút kinh hãi giấu trong đôi mắt lén nhìn Ngô Hoài Sinh.

Trên xe, Trương Dĩ Quân không nói câu nào, Y Ly cũng ôm bịch bánh im lặng ăn uống. Ngô Hoài Sinh vừa lái xe vừa gọi cho Vũ Trường Giang mấy cuộc nhưng anh ta không nghe máy. Cuối cùng bọn họ quay về nhà nghỉ Chiêu Hồn. Phòng số 9 đã sửa xong xuôi, đồ đạt không hề bị mất chút nào cả.

Bà chủ nhà nghỉ không có một chút tò mò nào, dù cho hai người họ còn đưa theo một đứa trẻ trở vào. Ngô Hoài Sinh đi xung quanh phòng xem có thay đổi gì không, Trương Dĩ Quân và Y Ly nằm trên giường. Y Ly vừa mở tivi, nó lập tức nhìn thấy tin tức vụ án kia đưa lên. Sau khi nghiêm túc xem một lúc, nó nói với Trương Dĩ Quân đang nằm rã rời trên giường: “Cho em mượn điện thoại một lát!”

Ngón tay nhỏ xíu của Y Ly không ngừng lướt trên màn hình điện thoại, một lát sau nó nói: “Anh Hoài Sinh, anh có nghĩ hung thủ là fans cuồng của anh Dĩ Quân hay không?”

Ngô Hoài Sinh đang xem xét tấm gương trong nhà vệ sinh, anh dừng lại, quay đầu nhìn ra Y Ly. Nếu như đúng với những gì Y Ly nói, vậy bọn họ chẳng phải rắc rối chồng thêm rắc rối hay sao. Chuyện này còn chưa giải quyết được, chuyện kia đã ập đến.

Fans cuồng mô phỏng lại những vụ án rùng rợn của tác giả, điều này không phải chưa xảy ra. Ở quyển thứ bảy của Trương Dĩ Quân đã viết điều đó. Có một tên tâm thần không ổn định đã bị những người xung quanh, thậm chí gia đình bè dĩu một thời gian dài. Vì đủ thứ mặc cảm, anh ta đã trốn trong tầng hầm tăm tối của căn nhà mình. 

Sau khi cuộc sống dần đi vào hồi kết, anh ta tuyệt vọng định tự tử. Nhưng ngay giây phút lên mạng tra tìm loại thuốc để tự tử thì anh ta đã tình cờ phát hiện một bộ tiểu thuyết trinh thám. Nội dung trong đó viết rất nhiều vụ án và cách g.i.ế.c người tàn nhẫn rùng rợn. Giây phút đó, cuộc đời của anh ta như tìm được một ánh sáng mới, lối đi mới. Thế là anh ta bắt đầu bước lên khỏi tầng hầm tăm tối đó.

Người nhà còn tưởng anh ta làm lại cuộc đời, thế nhưng không một ai biết được anh ta đã trở thành một tên tội phạm dã man. Vì tôn sùng tác giả đó đã soi sáng cho cuộc đời, anh ta bắt đầu mô phỏng những cách g.i.ế.c người của cuốn tiểu thuyết đó.

Có lẽ vì điều này mà Trương Dĩ Quân bắt đầu lo sợ. Lần đầu tiên anh đến nhà nghỉ Chiêu Hồn này cũng có một cảnh tượng mô phỏng hệt như trong tiểu thuyết của anh. Bởi vì không phải lần đầu, anh không nghĩ đây là điều trùng hợp. Anh đang nghĩ rằng liệu có phải thật sự là fans cuồng của anh làm điều này hay không. Nếu như vậy, thì trùng hợp ở đây chỉ là dự tính của kẻ đó trùng với sự sắp xếp của đám ma quỷ mà thôi.

Bóng người áo đen gõ của phòng vào giữa đêm hôm đó...Trương Dĩ Quân càng nghĩ càng sợ, sau đó đã kéo Ngô Hoài Sinh ra mà chạy vào nhà vệ sinh dội nước. Y Ly và Ngô Hoài Sinh ngồi trên giường, bốn mắt nhìn nhau. Nước dội liên tục tầm năm phút thì đột nhiên im lặng. Uớc chừng phải mặc quần áo xong xuôi rồi chứ, nhưng mãi vẫn không thấy Trương Dĩ Quân ra.

Ngô Hoài Sinh cau mày, đi tới đập cửa nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy mở cửa. 

Không phải chứ! Sao đám tiểu quỷ này lại dám lộng hành như thế?

Ngô Hoài Sinh lại phá nhà một lần nữa, một cước tung vào, cánh cửa nhà vệ sinh mở toang. Đập vào mắt anh là một cảnh tượng dở khóc dở cười, Trương Dĩ Quân bị vòi sen quấn chặt vào cổ, nhưng thứ đen đúa túa ra từ vòi sen lại giống như là tóc. 

Sao bọn này cứ chằm chằm muốn bẻ đầu Trương Dĩ Quân vậy chứ. Ở Quỷ thành, anh từng thấy bà cụ chủ tiệm vàng mã dùng đầu người để cúng tế, đám cổ trùng kí sinh cũng khiến người bị trúng độc tự vặn đầu mình, giàn tế bên ngoài núi Trường Dương cũng là đầu người.

Hiện tại ở nhà anh đêm trước cũng thấy có rất nhiều đầu người bay thành trận, cả vài vụ án trước đó nạn nhân cũng bị mất đầu. Bây giờ mớ tóc này lại muốn vặn đầu Trương Dĩ Quân, lẽ nào bọn chúng thật sự muốn lập một giàn tế bằng đầu người thật ư.

Bọn chúng đang muốn triệu hồi thứ gì?

Trương Dĩ Quân chỉ vừa kịp mặc quần, đoạn trên vẫn đang cởi trần. Ngô Hoài Sinh sợ Y Ly nhìn thấy nên bèn đá cánh cửa đóng lại. Trương Dĩ Quân vẫn chưa ngất đi, anh còn đang ra sức lấy tay kéo mớ tóc nhưng dường như bất lực. Ngô Hoài Sinh lấy d.a.o cạu râu làm vũ khí, vung tay chặt tới mớ tóc kia. 

Đương nhiên là trên con d.a.o có bùa, nhưng đám tóc này cũng thật lợi hại, bọn chúng nhanh chóng biến Ngô Hoài Sinh thành con mồi. Dù là ban ngày nhưng nhà vệ sinh này không có chút ánh sáng nào, đèn thì đã tắt ngỏm từ lâu. Cả hai bị đám tóc treo lên giữa trần nhà vệ sinh, giống như hai vị khách đang xem kịch.

Thứ đang ẩn hiện xung quanh tường là một nhóm người đang hát kịch cải lương. Những tiếng hát eo éo quái dị như thể loại tuồng chèo, trang phục rườm rà. Vì loại tuồng chèo này trang điểm khá đậm nên khi hiện trên bức tường lại cảm giác vô cùng quỷ quái. Ngô Hoài Sinh dở khóc dở cười, từ lúc anh tỉnh lại đến nay đã ngót ngàn năm, chưa từng có kẻ nào lại dám cả gan treo anh lên như thế.

Ngông cuồng như thế nhất định sẽ c.h.ế.t sớm! 

Trương Dĩ Quân chỉ còn chút hơi tàn, nhìn thấy hình ảnh hát kịch trên tường mà sợ mất mật. Tiếng hát eo éo kinh dị, âm thanh trống kèn chẳng khác gì tiếng trống kèn đám tang. Còn cả đám con hát kia nữa...vừa mới chuyển màn, bọn chúng đã xoay mình biến thành hình ảnh quỷ hát kịch.

Quỷ hát kịch, người phàm trần nào có thể nghe? 

Đương nhiên là sau khi nghe quỷ hát kịch xong bọn họ sẽ phải c.h.ế.t rồi!

Loading...