Đằng nào thì cũng c.h.ế.t , ?
lúc bệ cửa sổ, vẫn thể cảm nhận nỗi sợ hãi, chân run lẩy bẩy.
Lẽ nào vẫn còn thích ứng với chuyện bản c.h.ế.t ư?
cúi đầu xuống Tiểu Quỳ, cô cũng ngẩng đầu .
Cô vẫn đang .
khổ sở nặn một nụ , : “Cho dù tương lai nữa, vẫn hy vọng bên cạnh, em.”
Tiểu Quỳ càng dữ dội hơn, dường như cô còn gì đó, nhưng nghẹn ngào nên lời.
hít thở sâu, nhắm mắt , chuẩn sẵn sàng để nhảy xuống.
Chính ngay lúc -----
Tiểu Quỳ lầu đột nhiên dồn hết sức lực, nức nở hét lên một câu:
“A Chánh! Đừng nhảy xuống, đừng….”
bỗng mở mắt , thật sự nhảy xuống.
còn hỏi cô tại nhưng thấy một cảnh tượng vô cùng kì lạ.
Tiểu Quỳ đột nhiên biến thành một làn khói đen, và biến mất dấu vết.
sững , lập tức hét lên:
“Chuyện gì thế ? Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ!”
Những còn đều đầu vị trí lúc nãy của Tiểu Quỳ một cách máy móc, đó họ đưa mắt lên lầu .
Bọn họ bỗng nhoẻn miệng , nụ vô cùng kỳ dị.
Dường như họ còn gì đó, nhưng khoảnh khắc khi kịp mở miệng, mấy họ cũng lập tức trở thành làn khói tan biến mất.
ngẩn bệ cửa sổ.
Cho dù là tận mắt thấy, tận mắt trải qua, vẫn hiểu rốt cuộc xảy chuyện gì.
Mà lúc ở ngọn cây lớn cách đèn đường xa, một cái bóng giống như loài khỉ chợt vụt qua.
vô thức về phía đó.
Mặc dù tìm thấy tung tích của cái bóng đó, nhưng thấy ở phía xa một tia sáng đầy màu sắc.
A Huy thật sự dối, tầng thượng của căn biệt thự thật sự thể thấy hồ chứa nước.
Ánh sáng đó phát từ hồ nước, như là ánh đèn báo hiệu nóc xe cứu hoả hoặc là xe cứu thương.
thứ gì che mắt nhưng nãy hể chú ý đến ánh sáng .
ngơ ngác đưa mắt về phía bên đó, nghiêm túc mà .
Không sai, giàn câu ở hồ chứa nước, thật sự sập.
đồng thời….
Bên phía cây cầu cũng đang nhấp nháy đèn cảnh báo.
Bởi vì cây cầu đó, cũng sập .
nhớ đến câu đó của Tiểu Quỳ:
“Đừng nhảy xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-da-nghe-nhung-cau-chuyen-kinh-di-chua/chuong-47.html.]
Trong đầu , đột nhiên loé lên một suy đoán.
Có lẽ, c.h.ế.t.
bước xuống bệ cửa, còn chút sức lực lên giường, cả mềm nhũn.
Nước mắt, cũng bất giác rơi xuống.
Giàn câu ở hồ chứa nước sập , cây cầu cũng sập.
Mà trở về biệt thự khi nó sập xuống.
Có lẽ bốn bọn họ, thật sự thể trở nữa.
Có lẽ Sơn Kỳ thật sự thể bước nhà, nó chỉ thể mê hoặc linh hồn bọn họ, để họ bước ….
Mang .
Cũng thể đây là, “chuyện quan trọng” mà mỗi từng nhắc tới, đúng ?
Tất cả những gì xảy đêm nay, đều là vì chuyện quan trọng mà thôi.
Thế nhưng cuối cùng, là Tiểu Quỳ của , cô cứu .
nhắm mắt , nhưng nước mắt cứ ngừng trào .
Những hình ảnh về cô cứ ngừng hiện lên trong đầu .
Cô là một cô gái thông minh, thời gian ở bên cạnh cô , chính là thời gian mà cảm thấy thoải mái nhất.
Cô cũng là một cô gái ngốc nghếch, tự chăm sóc bản , nhưng cứ luôn một mực rằng cô chăm sóc cho , để yên tâm hơn.
Cô thể là cô gái nhất mà từng gặp kể từ khi sinh .
Cô cũng là một cô gái nhút nhát, ngay cả gián cũng sợ, thậm chí nhện cô cũng dám đập.
cô dám bất chấp nguy cơ tan biến thành mây khói, hét lên câu đó với !
Sau đó, cô thật sự tan biến mất ….
Giờ phút , mới đau lòng là gì.
Thậm chí còn cảm thấy rằng, cả trái tim đều khoét rỗng.
nhớ lúc cô ở đây và , còn cho rằng cô sợ hãi vì nhận “bản c.h.ế.t .”
Sự thật .
Là bởi vì cô sớm hạ quyết tâm.
Cô quyết tâm, đưa .
Cho dù khi đưa , cô vẫn cơ hội ở bên .
Cho dù linh hồn của cô , còn thuộc về cô nữa.
Cô vẫn hại .
Thật là một cô gái ngốc nghếch.
mở mắt , cả thế giới đều trở nên mờ ảo.
ý thức rõ ràng rằng, sẽ bao giờ gặp cô nữa.
“Thật sự là một….kẻ ngốc mà……”
Một kẻ ngốc mà yêu nhất nhưng bao giờ thể gặp nữa.
(Hết)