Bạn Đã Nghe Những Câu Chuyện Kinh Dị Chưa? - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-12-13 14:10:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng khách, chỉ còn ba chúng .
Chuyện thật sự quá kì lạ, hơn nữa nó cũng đang phát triển theo chiều hướng cực kì .
cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Lúc đang suy nghĩ đến điều , A Kỳ cũng cùng một suy nghĩ với , : “Không , báo cảnh sát, , 120, 119 đều gọi, chỉ cần thể giúp chúng , đều thử qua…”
Suy cho cùng Minh Duyệt cũng rời một , nếu đó thật sự là Minh Duyệt, chừng cô gặp nguy hiểm, A Kỳ thật sự cũng nên lo lắng một chút.
Trong lúc đang lẩm bẩm, tay của cũng bấm điện thoại, đồng thời bật loa ngoài.
Cảnh sát tiếp nhận.
Cứu hoả cũng tiếp nhận.
Thậm chí 120 cũng nhận báo án.
A Kỳ dùng cùng một cách tương đối phóng đại, bạn cùng nhóm mất tích, thể gặp t.a.i n.ạ.n gì đó, cần giúp đỡ ngay.
Ngoại trừ tiếp nhận bên phía 120 cần xác nhận danh tính nạn mới thể điều xe cứu thương đưa đến bệnh viện , thì cả 110 và 119 đều phản hồi chúng nhanh chóng. khi A Kỳ báo địa chỉ bọn họ đều đưa một kết luận giống :
Chính là bảo chúng đừng nôn nóng, giữ an cho bản , chớ nên ngoài tìm bạn cùng hoặc tìm kiếm sự giúp đỡ. Bởi vì họ cách nào đến ngay , đài khí tượng đưa cảnh báo mưa bão cấp độ vàng, quan trọng hơn là một đoạn đường núi chặn vì sạt lở.
Kết quả đả kích chúng lớn.
Bởi vì điều trực tiếp cắt đứt hai phương án mà thể nghĩ tới:
“Chúng chẳng những thể nhận sự trợ giúp từ bên ngoài, mà bây giờ ngay cả việc lái xe xuống núi cũng nữa ư?”
A Kỳ cũng lộ rõ vẻ chán nản.
“Mẹ nó, xem trong thời gian ngắn, chúng nghĩ cách tự cứu thôi…..”
“Làm tự cứu?” Tiểu Quỳ hoảng loạn, “Em bản thấy gì, ở hồ chứa nước, giàn câu thật sự sập! Sau đó A Huy biến mất, bây giờ Minh Duyệt cũng thấy ….những gì đang xảy tuyệt đối hề bình thường.”
A Kỳ ngừng một lúc : “Nếu như , thì chỉ thể dựa theo tình hình ‘thật sự gặp ma ’ mà thôi.”
“Làm thế nào?”
A Kỳ tiếp tục : “Chúng đổi vị trí, di chuyển đến nơi an nhất.”
“Thế nhưng, nơi nào cũng tối om, còn chỗ nào an chứ?”
“Đương nhiên là tầng thượng , từng già , ma quỷ đều sợ độ cao, càng gần mặt đất âm khí càng nặng, càng lên cao thì càng an .”
và Tiểu Quỳ sang , gì.
Bởi vì chúng đều đưa cách nào khác, lẽ chỉ thể theo cách của A Kỳ thôi.
Chúng thể tách , tách thật sự sẽ nguy hiểm.
“Vậy chúng ? Nhanh lên, thôi?”
Lúc A Kỳ đang thúc giục chúng , chuyện kì lạ xảy .
Ở hướng phòng ăn và nhà bếp bỗng truyền đến một tiếng động khẽ.
lập tức trở nên cảnh giác:
“Đợi , thấy gì ?”
Hai bọn họ mau chóng dỏng tai lên ngóng.
Bởi vì bên ngoài trời mưa lớn, cho nên chúng im lặng lắng một lúc.
Âm thanh đó là tiếng phát , mà giống như một hợp âm.
Cũng giống như tiếng chuyện, mà nó càng giống với một bài hát phát chậm hơn.
“Bài hát mừng sinh nhật?”
Âm thanh kỳ ảo bay bổng trong gian, cuối cùng cũng rõ ràng nó đang hát cái gì :
“Chúc , sinh nhật, vui vẻ,…….chúc , sinh nhật, vui vẻ……”
Giọng hát một chút sắc thái cảm xúc nào, thanh điệu lên xuống, còn mang theo vài phần u ám, trong một đêm tối như , ở nơi căn nhà trống bóng , âm thanh trở nên vô cùng quái dị.
Giống như tiếng hát của ma quỷ.
sững :
“Đây, đây là tình huống gì ?”
A Kỳ cũng chút ngơ ngác:
“Lẽ nào, những lời Minh Duyệt là thật ? Có cô tìm thấy A Huy , đó…….. đó thật sự tổ chức sinh nhật cho ?”
vẫn giữ nguyên thái độ hoài nghi, bởi vì giọng hát quá mức chân thực.
Nó quá hư ảo, quá kỳ dị.
Nó là âm thanh mà sống thể tạo .
Tiểu Quỳ ngừng run rẩy kéo lấy cánh tay , dám thở mạnh.
và A Kỳ đưa mắt chằm chằm nơi phát âm thanh như đang đối diện với kẻ địch .
Kèm theo âm thanh đó mà còn ánh lửa.
Không là ánh sáng trắng từ đèn pin điện thoại, mà là ánh lửa lập loè của ngọn nến.
“Chúc , sinh nhật vui vẻ………Chúc , sinh nhật vui vẻ………”
Bài hát chút biểu cảm vẫn tiếp tục vang lên đều đều, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, rõ ràng thể , hát nó đang dần về phía chúng .
Kèm theo đó là ánh lửa vàng lập loè cũng đang dần tiến gần, mới rõ đó quả nhiên là một ngọn nến.
Ngọn nến đó, tất nhiên đang cắm bánh kem.
Người xuất hiện trong bóng tối thật sự là hai mất tích trong nhóm .
A Huy, Minh Duyệt.
Bọn họ đang ở hai bên đẩy xe đồ ăn nhỏ chầm chậm tới, thứ đặt chiếc xe đẩy nhỏ chính là bánh kem.
Có điều hình dạng của chiếc bánh …..
Rất giống với một cái, đầu lâu.
cảm thấy sởn tóc gáy, ngay khi định bỏ chạy, thấy A Kỳ kinh ngạc xen lẫn vui mừng thốt một câu:
“Bọn họ, thật sự tổ chức sinh nhật cho ư?”
chằm chằm hai “bạn cùng nhóm” , trong bóng tối mờ ảo, thấy họ mở miệng.
thấy biểu cảm của họ, lẽ mặt họ lúc cũng biểu cảm gì, thế nhưng mở miệng thì thể hát?
Âm thanh kỳ ảo đó vẫn ngừng vang lên:
“Chúc , sinh nhật vui vẻ………Chúc , sinh nhật vui vẻ………”
Cùng với tiếng mưa xào xạc bên ngoài, giọng hát khiến nổi da gà.
Tiểu Quỳ càng ôm chặt cánh tay hơn, dám ngẩng đầu lên.
Thế nhưng A Kỳ tiến lên một cách bất thường, hỏi bọn họ:
“Hai thật sự lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho ?”
vọi gọi A Kỳ:
“A Kỳ ngốc ? Bọn họ chắc chắn gì đó , ư?”
Dường như lúc A Kỳ thật sự mụ mị đầu óc , bởi vì vẫn đang ngây ngốc chằm chằm ánh nến bên đó, còn :
“Thế nhưng, họ, họ đang đẩy bánh kem ?”
Chuyện gì xảy ?
Rõ ràng mới nãy đầu óc A Kỳ vẫn còn tỉnh táo, ngay cả đối diện với bạn gái vẫn đưa tay chặn bảo cô đừng qua đây, bây giờ trở nên hồ đồ ?
Khi hai đẩy chiếc bánh sinh nhật quỷ dị càng lúc càng tiến gần, cuối cùng cũng rõ ràng: Bọn họ chẳng những mở miệng hát, mà hai mắt thậm chí chỉ còn một màu trắng dã, hơn nữa cả cũng ướt sũng!
Từ đầu đến chân đều ướt đầm đìa, như thể vớt khỏi bể nước .
Bọn họ giờ phút chắc là nữa ?
Vậy nhưng chuyện kỳ lạ vẫn dừng ở đó.
A Kỳ vui vẻ bước tới tự lẩm bẩm :
“Hoá là như , Minh Duyệt….. sai …..hoá là …..đây chính là chuyện đó….chuyện quan trọng mà…..”
ngẩn .
“A Kỳ, đừng bước tới, rốt cuộc thấy gì ? Tất cả đều là ảo giác, những thứ đó đều là ảo giác!”
hét tới kéo A Kỳ , nhưng quá nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-da-nghe-nhung-cau-chuyen-kinh-di-chua/chuong-44.html.]
Hơn nữa Tiểu Quỳ cũng đang giữ chặt cánh tay , thể đẩy cô để chạy theo A Kỳ .
Nhìn thấy A Kỳ bước tới xe đẩy, A Huy và Minh Duyệt lúc cũng toét miệng một cách ghê rợn.
Nụ đó khiến ớn lạnh sống lưng.
bỗng hiểu :
Cảnh tượng trong mắt A Kỳ thấy nhất định giống với cảnh tượng mà đang thấy.
“Chạy, chạy mau!”
kéo Tiểu Quỳ xoay bỏ chạy về hướng cầu thang.
Đằng , tiếng hát mừng sinh nhật của họ vẫn ngừng vang lên đều đều:
“Chúc , sinh nhật vui vẻ….”
Chương 45
và Tiểu Quỳ hoảng loạn chạy vội lên lầu, tầng hai, tầng ba, thẳng lên đến tầng bốn.
Mãi cho đến khi giọng hát kinh dị biến mất, chúng mới dừng thở lấy sức chậm .
để đảm bảo chắc chắn, vẫn kéo Tiểu Quỳ trong một căn phòng.
Đóng cửa .
Hai chúng xuống giường, thở hổn hển thả lỏng tinh thần.
vô cùng khó hiểu.
Vừa nãy rốt cuộc A Kỳ ?
Dưới tầm mắt của và Tiểu Quỳ, bỗng nhiên trở thành một kẻ ngốc.
Nếu như Sơn Kỳ thể dễ dàng mê hoặc con đến thế, thì chúng căn bản thể sống đến bây giờ , đúng ?
Hơn nữa, vẻ thấy âm thanh gì đó mà chúng thấy, bởi vì cứ luôn miệng lẩm bẩm một câu thế :
“Hoá là như , đây chính là chuyện đó, chuyện quan trọng.”
Lẽ nào là đang đến chuyện tổ chức sinh nhật cho A Kỳ?
Đêm nay, cụm từ “chuyện quan trọng” nhiều .
nếu như chuyện bọn họ đến là chuyện tổ chức sinh nhật, thì cũng đúng lắm, bởi vì bọn họ cũng quên chuyện , đúng chứ?
Mà câu , Tiểu Quỳ cũng từng .
Sau khi nhịp thở trở bình thường, đầu hỏi Tiểu Quỳ:
“Tiểu Quỳ, em, đây em cũng từng , hình như em quên mất một chuyện quan trọng, chuyện đó, là chuyện bí mật tổ chức sinh nhật cho A Kỳ ?”
Tiểu Quỳ lắc đầu nguầy nguậy:
“Sao thể ? Nhất định là , bởi vì, bởi vì em , từ đầu tới cuối em hề việc tổ chức sinh nhật cho A Kỳ….”
hỏi: “Vậy em thể nhớ đó là chuyện gì ?”
Tiểu Quỳ kiên quyết lắc đầu, cô chịu đủ sợ hãi , nhất thời nhớ cũng là chuyện bình thường.
Điều lo sợ bây giờ chính là “chuyện quan trọng” mà nhắc tới thực đều là cùng một chuyện.
Mà chuyện liên quan đến những việc lạ lùng mà họ gặp , cũng chính là ….
Rất khả năng chuyện chính là do con tiểu quỷ trong núi gây , mới khiến chúng trở thành như bây giờ.
Hoặc là bọn họ vì sợ hãi quá độ mà quên mất, hoặc là Sơn Kỳ để họ nhớ chuyện đó.
Thậm chí khả năng, đây là điểm mấu chốt khiến Sơn Kỳ quấn lấy chúng , đồng thời cũng là điểm mấu chốt giúp chúng đ.á.n.h đuổi nó, cho nên nó mới khiến quên chuyện đó, ?
nhích gần Tiểu Quỳ, cố gắng bình tĩnh hết suy nghĩ của cho cô .
Tiểu Quỳ xong mặt liền biến sắc, cơ thể cô bắt đầu run lên:
“Hả? Không chứ? , nhưng em thật sự nhớ !”
“Không , chúng từ từ nhớ những chuyện bắt đầu từ sáng sớm hôm nay cho đến bây giờ nào.”
nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Quỳ, hy vọng thể khiến cô bớt sợ hơn.
Cô gật đầu, bắt đầu dần dần hồi tưởng ….
Chúng cùng im lặng.
Im lặng lâu, lâu, lẽ đủ lâu để khiến Tiểu Quỳ tìm kí ức mất trong đầu cô .
Đột nhiên, biểu cảm của cô đổi.
vội hỏi: “Sao thế, nhớ gì ?”
Tiểu Quỳ xoay đầu với ánh mắt hốt hoảng mà tài nào hiểu nổi.
Lúc còn đang cảm thấy kỳ quái, cánh cửa phòng chầm chậm mở .
giật , vội vàng chắn mặt Tiểu Quỳ, đồng thời bật đèn pin điện thoại chiếu ngoài cửa.
Bóng bên ngoài dần hiện rõ…
Là A Kỳ.
Cậu ở ngoài cửa mặt biểu cảm, đưa đôi mắt lạnh lùng chằm chằm chúng .
còn là A Kỳ , hoặc nếu thật sự là A Kỳ thì cũng là một A Kỳ ma quỷ mê hoặc .
Vậy nên gào lên:
“Cút ngoài.”
A Kỳ để ý đến .
Cậu thậm chí còn , ánh mặt của đang dán chặt ……
Tiểu Quỳ ở phía lưng .
Không đợi kịp hét lên nữa, A Kỳ rốt cuộc cũng mở miệng : “Em cũng nhớ , đúng ?”
Câu , với .
khẽ xoay , bấy giờ mới nhận , Tiểu Quỳ dậy từ lúc nào ,
Cô cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, âm giọng nặng nề: “Ừm!”
khó hiểu hỏi cô : “Tiểu Quỳ, em trả lời gì? Rất khả năng còn là A Kỳ nữa.”
Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, sắc mặt chỉ còn một màu trắng bệch: “Không A Chánh, em chuyện với ….em…..”
“Em mở lời thì để cho.” A Kỳ đang ở ngoài cửa nghiêm giọng : “A Chánh, nếu như quy tắc của ngày hôm là ‘ai tách đó vấn đề’, thì hãy thử nghĩ kĩ , ngày hôm nay đầu tiên tách khỏi là ai?”
Hôm nay đầu tiên tách khỏi là ai?
Chúng cùng đến biệt thự, cùng đến hồ chứa nước câu cá, đó….
Đợi .
về nhất.
Là .
Không sai, là .
Vì cảm thấy khoẻ, cho nên về biệt thự nghỉ ngơi .
Giọng của Tiểu Quỳ văng vẳng bên tai .
“A Chánh, nhớ vì về ?”
“Anh, cảm thấy khoẻ.”
Thế nhưng, đột nhiên cũng quên mất khoẻ chỗ nào .
bất kì triệu chứng sốt cao đau đầu nào.
“Không , Tiểu Quỳ em ?” lưng lùi về mấy bước, kéo dài cách với Tiểu Quỳ: “Rốt cuộc các ý gì?”
“Em nhớ , em nhớ chuyện quan trọng đó , chính là, chính là…..”
Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lăn dài má.
Giọng của A Kỳ vô cùng kiên định: “Chuyện quan trọng đó chính là, tất cả chúng đều c.h.ế.t ! A Chánh, là c.h.ế.t đầu tiên, là đầu tiên nước cuốn !”
“Cái gì?”
Ngay lúc , bỗng cảm thấy đầu óc cuồng.
Tiểu Quỳ , nước mắt vẫn ngừng rơi.