Cuối cùng cũng thể bình tĩnh xuống chuyện đàng hoàng.
Bởi vì can dự tranh chấp của bọn họ, cho nên vấn đề đương nhiên cũng do đặt câu hỏi đầu tiên:
“Nếu như cả cây cầu và giàn câu đều sập, chuyện mà trải qua rốt cuộc là thế nào?”
Bọn họ đều ngơ ngác .
Tiểu Quỳ bên cạnh cũng ngẩn .
Mặc dù lời , khả năng lớn là ai trong họ c.h.ế.t thật cả, nhưng vấn đề giải quyết, hai chúng và ba họ vẫn cách bởi một bàn .
Mọi đều im lặng .
Lát , chỉ A Huy ngẩng đầu lên hỏi chúng một câu hỏi kì lạ: “Mọi từng qua ‘Sơn Kỳ’ ?”
Trong một lúc rõ liền hỏi: “Cái gì Sán Khí?” (*Nam chính đang nhắc đến bệnh sa nang ở nam giới khi túi dịch phình to, sa xuống. Cái tra từ điển thấy nên nếu điều gì đúng mong bỏ qua cho.”
A Huy lập tức chỉnh :
“Không Sán Khí, mà là Sơn Kỳ, một loại tiểu quỷ trú trong núi, là truyền thuyết ở quê .”
“Quỷ?”
Ai nấy đều kinh ngạc nhíu mày.
Vừa mới xác nhận vẫn c.h.ế.t, rằng những ở đây thật sự vẫn là , nhưng câu của A Huy, đưa câu chuyện đến gần vấn đề hơn.
Bị mưa bão vây ở nơi hoang vắng , nếu trong lòng sợ hãi chút nào thì là dối.
Hơn nữa càng lúc câu chuyện càng theo chiều hướng ma quái, trong lòng nhất định sẽ càng loạn hơn.
A Kỳ vội hỏi:
“Ý , Minh Duyệt thấy Tiểu Quỳ c.h.ế.t, Tiểu Quỳ thấy chúng c.h.ế.t, là bởi vì….tiểu quỷ trong núi quấy phá?”
“ cũng chỉ thể đoán như , bởi vì chuyện cách nào giải thích rõ ràng , và đều tận mắt thấy cầu sập, thế nhưng bây giờ nó vẫn còn nguyên vẹn ở đấy ?” A Huy ngừng một chút mới tiếp: “ cũng từng bà nội , Sơn Kỳ là một loại tiểu quỷ dáng vẻ giống khỉ, khi thời tiết nó sẽ tạo cảnh tượng ảo, khiến thấy ảo giác, từ đó vây hãm con để họ mắc kẹt trong núi….Trước đây, nhiều tiều phu và thợ săn đều rơi cái bẫy của nó, hoặc là tự tàn sát lẫn , hoặc là lạc đường c.h.ế.t đói núi. Thứ Sơn Kỳ chính là kết quả , nó hút linh hồn con để thăng thiên….”
Chúng im lặng A Huy , cảm giác tự đặt khi câu chuyện ma quỷ , quả thực kì lạ.
A Huy còn kịp xong, tất cả đèn trong biệt thự đột nhiên tắt phụt.
A Huy và A Kỳ đều đồng loạt c.h.ử.i một câu, Minh Duyệt la hét ầm ĩ, Tiểu Quỳ bên cạnh cũng vội vã nhào lòng .
Thế nhưng, A Huy chủ nhân của ngôi nhà cũng lập tức phản ứng ngay.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại bật đèn pin :
“Mọi đừng sợ, lẽ do trời mưa lớn quá nên ổ điện hỏng , chuyện đây cũng xảy , nhà máy phát điện dự phòng, để ở hầm, để mở là .”
Nói xong liền dậy.
A Kỳ vội ngăn : “Cậu một ? Hay là với ?”
“Đừng sợ, Sơn Kỳ là tiểu quỷ trong núi, nó thể nhà . Yên tâm , biệt thự nhà , thuộc hơn bất cứ ai, với cũng vô dụng, chi bằng cứ đây cùng với cô gái đang sợ run bên cạnh chờ .”
A Kỳ đáp một tiếng, lúc mới ôm Minh Duyệt lòng.
Ngay đó, A Huy liền rời khỏi phòng khách với chiếc điện thoại trong tay.
cũng bật đèn điện thoại lên, cả căn phòng khách rộng lớn còn tối đen như mực nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-da-nghe-nhung-cau-chuyen-kinh-di-chua/chuong-42.html.]
Chỉ là phòng khách chiếu bằng ánh sáng trắng, tràn ngập một loại cảm giác chói mắt đến kì lạ.
Cộng thêm sự im lặng của tất cả khiến bầu khí càng thêm ngột ngạt.
Có lẽ vì để phá vỡ bầu khí , A Kỳ đột nhiên lên tiếng, như suy nghĩ lâu, hỏi một câu:
“ , các cảm giác, như là…….chúng quên mất chuyện gì đó quan trọng vẫn ?”
Minh Duyệt lập tức đáp: “ đúng , em cũng cảm giác đó.”
Tiểu Quỳ bên cạnh cũng nhịn : “Em còn tưởng rằng chỉ em cảm giác đó, em cũng cảm thấy như bản quên mất chuyện gì đó quan trọng ….”
cảm thấy kì lạ, bởi vì hề cảm giác đó.
Vậy nên hỏi: “Chuyện quan trọng đó, là chuyện gì?”
Bọn họ úp mở nửa ngày trời cũng là chuyện gì.
cảm thấy lạ nhưng cũng truy hỏi thêm nữa.
Rất lâu vẫn điện trở .
Cuối cùng Minh Duyệt nhịn nữa, bèn : “Em, em vệ sinh.”
Tiểu Quỳ bên cạnh cũng nhịn dậy: “ cũng , để với cô.”
và A Kỳ đưa mắt , chuyện chút nhạy cảm, dường như tiện cùng họ lắm.
Dù nhà vệ sinh cũng ở trong nhà, hơn nữa cần quá xa.
chỉ thể căn dặn: “Đừng rời , nhanh về nhanh.”
Hai cô gái uh một tiếng, cầm lấy điện thoại rời .
Nhà vệ sinh tầng một ở phía phòng ăn, cách hai bức tường, ánh đèn trong điện thoại họ dần dần biến mất.
Phòng khách rơi im lặng.
Đột nhiên ngay lúc , tiếng chuông điện thoại trong tay A Kỳ bỗng réo lên ing ỏi.
Không những sợ hết hồn mà bản A Kỳ cũng giật hoảng hốt, nhưng lập tức phản ứng : “Không , điện thoại thôi, là A Huy gọi.”
A Kỳ bắt máy, còn bật loa ngoài hỏi: “A Huy, thế nào ? Chỗ bọn bên vẫn điện.”
A Huy trả lời, đầu dây bên chỉ truyền đến tiếng thở nặng nề.
Đang lúc chúng còn cảm thấy nghi hoặc, giọng của A Huy đột nhiên vang lên lớn:
“A Kỳ, các , các cẩn thận! , thấy thứ đáng sợ. Hoá , hoá Sơn Kỳ nhà , nó nhà , các , tuyệt đối đừng tin bất cứ ai rời khỏi tầm mắt của các ! Có thể tất cả đều là cảnh tượng ảo mà nó tạo , nó g.i.ế.c chúng , nó….”
Lúc chúng còn ngơ ngác phản ứng , điện thoại ngắt kết nối.
“C.h.ế.t tiệt!”
A Kỳ mắng một câu, đó nhanh chóng bấm gọi , thế nhưng chỉ âm thanh báo máy bận từ đầu dây bên .
“Chuyện , chứ?”
sợ đến ngớ .
A Kỳ ngẩng đầu , ánh đèn trắng từ điện thoại, gương mặt của chỉ còn một màu trắng bệch.