nghiêm túc hồi tưởng .
Lúc Tiểu Quỳ về, trạng thái của cô quả thực vô cùng tệ, lúc đó cả cô ướt sũng, bước nhà cũng tiếng nào, khi bỏ túi ở phòng khách liền thẳng trong phòng.
cho rằng cô chỉ đang vội phòng tắm rửa mà thôi.
Nghĩ đến đây, nhịn lập tức rời .
và Tiểu Quỳ ở trong căn phòng phía đông tại sảnh tầng một.
“Các đợi một chút, tìm Tiểu Quỳ.”
Sau khi xong câu , cũng quan tâm đến ánh mắt kì lạ và biểu cảm do dự nhưng thôi của họ nữa, cứ thế nhanh chóng về hướng phòng .
tin Tiểu Quỳ sẽ xảy chuyện bất trắc gì, , lẽ vốn tin điều đó.
Cho nên, thậm chí chút do dự mà lập tức đẩy cửa bước hỏi: “Tiểu Quỳ, em tắm xong ?”
Bên trái cửa phòng chính là phòng tắm, nhưng bên trong khô ráo.
Cô tắm.
đầu, lúc mới thấy Tiểu Quỳ đang ở một góc giường, cô trùm chăn nửa , run rẩy.
Trên sàn là quần áo ướt mà cô .
Sắc mặt của Tiểu Quỳ trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, hề nhận bước phòng, càng hề phát hiện đang hỏi cô những gì.
khẽ giật , vội vàng thận trọng bước tới, hỏi cô : “Sao Tiểu Quỳ? Em chứ?”
Cô giống như doạ cho mất hồn , đột nhiên ôm chặt lấy cái chăn ngực.
Sau khi ngẩng đầu thấy , cô nheo nheo mắt , hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống.
Tiểu Quỳ lẩm bẩm mấy câu rõ.
“Xin …….huhu……xin .”
phản ứng của cô doạ sợ, não vô thức nghĩ đến những lời Minh Duyệt .
Cộng thêm trạng thái bây giờ của Tiểu Quỳ: Mặt trắng bệch chút huyết sắc, hai mắt trống rỗng vô hồn, nước mắt ngừng rơi xuống, còn tiếng kêu t.h.ả.m thiết nữa…..
càng thêm kinh hãi, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô nhận ….bản cô , là nữa?
giường dám bước tới an ủi Tiểu Quỳ, chỉ thể lắp bắp : “Đây, đây là thế nào ? Tiểu Quỳ, lẽ nào em…..?”
Cô sụt sịt một lúc mới chầm chậm : “Xin , chuyện xảy đến quá đột ngột….em….em sợ, em thể phản ứng kịp, chỉ thể bỏ chạy một ….bọn họ, A Huy bọn họ, bọn họ đều nước cuốn ! Em vô cùng sợ hãi, nãy em, em cũng dám với ….huhu huhu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-da-nghe-nhung-cau-chuyen-kinh-di-chua/chuong-40.html.]
“Hả?”
Đầu chợt nổ ầm một tiếng.
Tiểu Quỳ vẫn còn đang thút thít, đến thê lương như , đến nỗi khiến trái tim đau nhói.
Chắc chắn cô ma, cô là .
mà……
“Tiểu Quỳ, em, em lầm chứ? Bởi vì, bọn họ bây giờ, đều đang ở phòng khách mà.”
“Hả?”
Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt ban đầu là kinh ngạc, đó biến thành sợ hãi: “Không, thể nào, em tận mắt thấy bọn họ thu cần câu, đó nước lũ cuốn trôi, bộ giàn câu đều sập! Nước chảy xiết như thế bọn họ thể nào thoát , thể nào…!”
cũng hiểu rõ tình hình, nhưng điều duy nhất thể chắc chắn chính là:
“Thật đó, Tiểu Quỳ, bọn họ về !”
Cơ thể của cô càng run rẩy dữ dội hơn, miệng ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào….”
chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
nếu bắt đưa lựa chọn, sẽ chọn tin Tiểu Quỳ.
Bởi vì giờ phút cô đang ở ngay mặt , thể cảm nhận cô vẫn là cô của đây, chứ là một “hồn ma” nào đó.
Mặc dù lúc nãy chạm mặt những khác cũng cảm thấy gì bất thường.
lên giường, nhích gần Tiểu Quỳ, dang hai tay , khẽ ôm cô lòng.
: “Đừng sợ, đây, đừng sợ.”
Cô ôm chặt lấy , cơ thể dần dần bình tĩnh trở .
Trong lòng càng thêm khẳng định, cô chắc chắn ma.
Cô là cô gái mà yêu nhất.
nghĩ kĩ một lúc : “Tiểu Quỳ, chúng rõ chuyện rốt cuộc là thế nào, sẽ luôn ở bên em, em tin chứ?”
Cô vùng thoát khỏi vòng tay , ngẩng đầu lên .
Nhìn một lúc lâu, Tiểu Quỳ mới nghiêm túc gật đầu.