6
 
Nghe bà ,  trong lòng  nhịn  mà buồn . May ,  kịp giữ bình tĩnh, nở nụ  e thẹn, đầy cảm kích.
 
“Bác trai, bác gái,  giấu gì hai bác, gia đình con vẫn    đồng ý chuyện của con với Lục Nhất Minh. Hôm nay con mang những món quà , thật sự  chút đơn sơ, mong hai bác đừng để bụng.”
 
 cúi đầu, vẻ mặt đầy chân thành và lo lắng, như sợ họ  hài lòng.
 
Nghe , cả nhà họ Lục lập tức nhập vai như diễn viên chuyên nghiệp.
 
Mẹ Lục như  cảm động,  dậy vỗ n.g.ự.c liên tục, dõng dạc :
 
“Con cứ yên tâm, con là cô gái  thế , chúng  nhất định sẽ tìm  cách để gia đình con hài lòng. Chuyện  cứ để gia đình bác lo!”
 
Lời  dứt, cả ba  họ  hăm hở tiến đến mở những món quà  mang theo.
 
Khi thấy bộ trang sức mạ vàng, mắt  Lục sáng rực, ánh mắt như dính chặt  đó.
 
“Con thật là chu đáo, nghĩ cho gia đình bác quá!”
 
Cha Lục cũng  chịu  yên, nhanh nhẹn mở một chai Mao Đài giả.
 
Mở nắp chai, ông  đưa mũi ngửi sâu một , mặt đầy vẻ say mê, mắt nhắm hờ, gật gù khen:
 
“Rượu quốc gia  khác, thơm nồng đậm,  ngửi  thấy say mê !”
 
Nói xong, ông  vội lấy điện thoại  chụp hàng loạt ảnh, ngón tay lướt màn hình liên tục, như đang đăng lên mạng khoe khoang.
 
Thấy cảnh đó,   nhịn  bật .
 
Cả ba  đồng loạt    ,  vội giải thích:
 
“Con... con vui quá! Thật vui vì bác trai, bác gái thích những món quà con mang đến.”
 
Lục Nhất Minh liếc nhanh về phía   , ánh mắt đầy ẩn ý.
 
Hiểu ý,    và   lập tức cầm điện thoại lên, gõ bàn phím liên tục, thỉnh thoảng   màn hình.
 
Rõ ràng, họ đang nhắn tin trao đổi điều gì đó  lưng .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ban-chat-cua-ban-trai/chuong-6.html.]
Cha Lục thì  quan tâm, cầm cốc rượu nhấm nháp, hứng thú đến mức gọi video từng   để khoe.
 
Sau đó,  Lục  thẳng  phòng ngủ, đóng cửa “rầm” một cái.
 
Tiếng lục lọi, mở tủ vang lên  ngừng. Một lúc , bà  bước , khuôn mặt rạng rỡ.
 
Bà kéo tay ,  thiết :
 
“Vũ Tình ,  khi gặp con, chỉ  Nhất Minh kể, bác  thích con lắm . Nay gặp trực tiếp, bác càng hài lòng. Con chính là  bác   con dâu Lục gia!”
 
Nói , bà cẩn thận lấy  một vật  bọc trong vải đỏ, cũ kỹ, góc cạnh  sờn.
 
Bà mở vải đỏ, để lộ một chiếc vòng ngọc.
 
Từ nhỏ,   chịu ảnh hưởng từ cha  –  mê đồ cổ và ngọc quý. Chỉ  thoáng qua,    đây là chiếc vòng ngọc  giá trị, dù  thuộc hàng quý hiếm nhưng cũng đáng tiền.
 
Tuy nhiên, so với những món đồ xa xỉ như Vacheron Constantin thì chẳng đáng là bao.
 
Như   suy nghĩ của ,  Lục mỉm  bổ sung:
 
“Trong nhà chúng , đây là báu vật truyền đời, quý nhất  đấy!”
 
Nói xong, bà lấy thêm một chiếc vòng tay bằng vàng.
 
“Con gái , chiếc vòng  là bác và Nhất Minh  chọn kỹ càng  khi gặp con. Bác nghĩ, chỉ tặng vòng mới thì  đủ, nên thêm chiếc vòng ngọc gia truyền  nữa.”
 
“Bắt đầu từ hôm nay, hai chiếc vòng  chính là biểu tượng của con dâu nhà họ Lục.”
 
“Giờ bác chính thức trao chúng cho con.”
 
Vừa , bà  đeo cả hai chiếc vòng  tay .
 
“Bác gái, nhà con vẫn  đồng ý. Nếu   chia tay thì    đây!”
 
Mẹ Lục vội vàng cam đoan:
 
“Con yên tâm, cho dù  thành, bác vẫn tặng con. Bác thích con quá ,  bao giờ đòi  !”
 
Nói xong,  mỉm  hài lòng, nhấn nút dừng bản ghi âm.