16
【Hỡi gương thần, hôm nay bảy chú lùn có ở nhà không?】
Tôi ném chiếc lược lên bàn và hỏi gương ma thuật.
【Hoàng hậu yêu dấu, hôm nay bảy chú lùn không có ở nhà.】
【Hoàng hậu của tôi, lâu lắm rồi ngài không hỏi ai là người đẹp nhất trên mảnh đất này.】
【Im miệng đi!】
【Sao tôi lại để ngài có cơ hội sỉ nhục tôi!】
Nói xong, tôi lập tức ném chiếc gương đi.
Biết được rằng hôm nay bảy chú lùn không có ở nhà, tôi vội vàng đến nhà của họ một lần nữa.
【Thưa cô, cô có cần một chiếc lược không? Lược của tôi rất tốt…】
【Được rồi.】
【Hả?】
🐥 Hế lô hế lô! Bạn đang ghé nhà Cúc Cúc Dịch Truyện đó nha~
🌸 Dù mới chân ướt chân ráo vào nghề, Cúc Cúc vẫn miệt mài gọt từng câu, mong truyện mượt như tóc vừa hấp dầu~
🌟 Thấy ổn áp thì thả tim, follow tụi mình liền tay tại đây nè:
👉 https://www.facebook.com/cuccuc.dichtruyen 👈
Tôi chưa kịp quảng cáo nhiệt tình, Bạch Tuyết đã đồng ý lời mời của tôi.
【Ngoài trời nắng quá, tôi không muốn làm hỏng làn da trắng ngần của mình, cô có thể vào trong không?】
【Ồ, được rồi.】
Tôi bắt đầu chải đầu cho Bạch Tuyết, từ đầu đến cuối, nhưng không hề thấy Bạch Tuyết có dấu hiệu gì kỳ lạ như sùi bọt mép.
【Cô là phù thủy phải không?】
【Cái gì.. sao? Cô chắc là nghĩ quá nhiều rồi, thưa cô.】
Lời nói của Bạch Tuyết khiến tôi giật mình.
Ôi trời, làm sao mà Bạch Tuyết biết tôi là phù thủy?
【Có thể tôi nghĩ quá nhiều, chỉ là mặt của bà và tay bà có vẻ không hợp lắm với nhau.】
Nhờ lời nhắc của Bạch Tuyết, tôi mới nhận ra tay tôi và khuôn mặt có vẻ như đang ở hai trạng thái khác nhau.
Ôi trời, tôi thật sự sai lầm khi phạm phải lỗi cơ bản như vậy.
Tôi vội vàng nhét chiếc lược vào túi, 【Thưa cô, tóc cô đen mượt và mềm mại, không cần lược của tôi đâu, tôi xin phép đi trước, lần sau sẽ lại đến.】
【Nếu có sản phẩm nào tốt thì cô lại đến nhé.】
Nói xong, tôi vội vã bỏ chạy. Nếu Bạch Tuyết phát hiện tôi là phù thủy, tôi không dám tưởng tượng nếu bị cô ấy trói lên thập giá và thiêu cháy thì sẽ thế nào.
17
Tôi trở lại lâu đài, nhưng mãi không thể ngủ được, tôi cứ suy nghĩ mãi tại sao chiếc lược lại không hiệu quả?
Vì thế, tôi quyết định ngay trong đêm quay lại hỏi cho ra lẽ với cửa hàng của nữ phù thủy.
【Chiếc lược của các cô chẳng dùng được gì cả! Đưa lại tiền cho tôi!】
Tôi giận dữ vỗ mạnh chiếc lược lên bàn.
Nữ phù thủy ở quầy có vẻ như đã quen với những tình huống như thế này.
【Cô đã sử dụng chiếc lược này đúng cách chưa?】
【Chưa.】
【Vậy thì cô đã sử dụng nó vào lúc nào?】
【Ngày hôm sau... hay là ngày thứ ba?】
【À, chiếc lược có thời gian sử dụng hạn chế, xin cô xem bảng quy định ở kia, hàng hóa không thể trả lại.】
Tôi nhìn thấy dòng chữ đỏ in rõ ràng “Hàng hóa không thể trả lại” và cảm giác như muốn nổ tung!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-tuyet-va-nhung-chuyen-chua-ke/chuong-6.html.]
Cô đã từng thấy công cụ hại người lại có thời hạn sử dụng chưa?
Tôi nhất quyết không chịu đi, nữ phù thủy ở quầy đưa cho tôi một quả táo đỏ và nói: 【Quả táo đỏ này, đối với phù thủy cũng có tác dụng.】
Tôi vui mừng nhận lấy quả táo đỏ, đây là công cụ cuối cùng của tôi, sau khi xong xuôi, tôi sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Lần này tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo quả táo đỏ và lại một lần nữa gõ cửa nhà của bảy chú lùn.
【Thưa cô, cô có muốn một quả táo không?】
Bạch Tuyết mở cửa từ bên trong, lần này biểu cảm của cô ấy có vẻ hơi khó đoán.
【Thưa bà, bà muốn cháu ăn quả táo này sao?】
【Đương nhiên.】
Cô ăn vào rồi sẽ bị trúng độc và chỉ có thể gặp được hoàng tử yêu quý của mình, tôi cũng sẽ vui vẻ thoát khỏi nhiệm vụ của mình!
Quả nhiên như câu chuyện đã kể, sau khi Bạch Tuyết ăn quả táo đỏ của tôi, cô ấy liền ngất xỉu.
18
Tôi đưa tay sờ vào mũi Bạch Tuyết, ừm, hơi thở yếu quá, đi thôi~
Khi tôi đi xa, bảy chú lùn từ trong bụi cây cao bước ra.
Không biết là ai trong bọn chúng đã nói một câu: 【Độc ác, độc ác như vậy, đúng là hoàng hậu xấu xa.】
Tiếp theo, một loạt tiếng “hoàng hậu xấu xa” liên tục vang lên.
Bảy chú lùn đỡ Bạch Tuyết dậy, 【Ngài không sao chứ?】
【Không sao, mọi thứ chuẩn bị xong chưa?】
【Mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả chỉ còn chờ lệnh của ngài.】
【Tốt.】
Con cú bay về lại với nữ phù thủy, tôi cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc, tôi sẽ về lại ngôi nhà nhỏ của mình ở tộc phù thủy.
【Chạy đi, chạy đi, Bạch Tuyết tạo phản rồi?】
Hả...
Cái gì!
Bạch Tuyết tạo phản rồi!
Cô công chúa tay không tấc sắt làm sao mà phản loạn được!
Trời ạ, câu chuyện cổ tích này đã sụp đổ rồi!
Tôi không muốn bị kéo vào cái kịch bản này, tôi chỉ muốn rời đi, thì bỗng dưng tiếng nói của gương thần vang lên: 【Nữ hoàng của tôi, hãy mang theo tôi.】
【Tại sao tôi phải mang theo cái thứ phiền toái như cậu?】
【Tôi sẽ khen ngợi cô.】
【Vậy thì nói tôi nghe, ai là người đẹp nhất thế giới?】
【Nữ hoàng của tôi, cô là người đẹp nhất ở đây, nhưng trong lâu đài, Bạch Tuyết đẹp hơn cô cả nghìn lần!】
【Câm miệng! Cậu đáng lẽ phải ở lại đây!】
Tôi còn đang tỏ ra bất mãn thì cửa phòng bị đột ngột xô ra, và dẫn đầu là chú lùn đội mũ vàng.
【Chú lùn, sao cậu lại ở đây? Lẽ ra cậu phải ở với Bạch Tuyết…】
Câu nói chưa dứt, chú lùn đội mũ vàng đã cắt ngang lời tôi.
【Chúng tôi là quân đội của vị vua mới! Quân đội của các chú lùn!】
Thật là kích thích!
Chú lùn chăm sóc Bạch Tuyết lại trở thành quân đội hoàng gia!!