BẠCH TUYẾT VÀ NHỮNG CHUYỆN CHƯA KỂ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-01 05:06:49
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
【Công chúa Bạch Tuyết thân yêu, chúng ta đi dã ngoại nhé.】
【Cuối cùng Hoàng Hậu cũng chịu gặp ta rồi sao?】
Bạch Tuyết nhìn tôi, ánh mắt ấm ức, đôi mắt nâu nhạt long lanh ánh nước, chỉ chực trào ra như những hạt ngọc.
Tôi giật thót, liếc trái liếc phải xác nhận không ai chú ý, mới thở phào một hơi:
【Không lẽ ngươi định khóc? Ta có bắt nạt ngươi đâu.】
【Đi dã ngoại hay không?】
【Đi...】
Ánh nhìn của Bạch Tuyết dính chặt lấy tôi, ướt sũng như kẹo dính tay. Tôi đột nhiên cảm thấy như mình bị thứ gì đó dơ bẩn bám lấy, bèn chà chà hai tay:
【Thế nhé, chiều nay đứng chờ ta ở cổng.】
Chiều đến, tôi đã ngồi sẵn trong xe ngựa, chỉ đợi con bé ra khỏi thành.
Bạch Tuyết bước ra muộn rề rề, mặt trời cũng sắp lặn rồi.
【Công chúa Bạch Tuyết à, trời sắp tối mất rồi đấy.】
【Con xin lỗi... chúng ta đi thôi.】
Chúng tôi nhanh chóng đến địa điểm mà gã thợ săn đã đánh dấu.
【Chúng ta dã ngoại ở đây nhé.】
Tôi suýt không kìm được phấn khích—chỉ cần Bạch Tuyết rời khỏi tòa thành này, mọi thứ sẽ kết thúc.
【Bạch Tuyết thân yêu, ta tin rằng con nhất định sẽ giúp ta đúng không?】
【Đằng kia có một vũng nước, cá ở đó ngon lắm, nhưng ta không muốn làm bẩn chiếc váy xinh đẹp của mình. Con nhất định sẽ bắt được cá, đúng không?】
Tôi cười tươi như hoa, ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía vũng nước.
Đi đi, đi nhanh lên. Cứ đi đi rồi ngươi sẽ không cần ở đây nữa.
Bạch Tuyết ngồi đối diện tôi, ánh mắt lướt từ tay tôi tới vũng nước phía xa, ngập ngừng chốc lát, giọng hơi nũng nịu:
【Nếu con đi… thì hoàng hậu sẽ lại giống như trước đây, chơi với con chứ?】
Tôi chẳng thèm để tâm xem con bé đang nói gì, chỉ nóng lòng muốn nó lao đầu vào cái bẫy của thợ săn.
【Phải, đúng rồi. Nhanh lên nào, công chúa Bạch Tuyết yêu dấu của ta.】
Bạch Tuyết: “Hoàng Hậu còn nhớ con không?”
Lily: “Ừ nhớ, nhớ con c.h.ế.t luôn ấy :)”
11
Khi thấy Bạch Tuyết bước vào, tôi liền lặng lẽ dẫn theo thuộc hạ rời khỏi khu rừng, giờ đây đã đến lúc để thợ săn lên sân khấu.
Thợ săn đứng sau lưng công chúa Bạch Tuyết, tay cầm s.ú.n.g săn và kiếm.
【Công chúa Bạch Tuyết, xin lỗi người, nhưng thần phải lấy của trái tim của người.】
Nghe thấy giọng nói, Bạch Tuyết quay lại, đưa tay vuốt áo ướt, môi khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng trong đôi mắt cô ta không hề có chút ý cười.
Tôi nhìn vào những gì đang diễn ra trong gương ma thuật, thợ săn, ngươi phải mạnh mẽ lên đi!
【Xin lỗi thợ săn, ta biết ngài muốn lấy mạng ta, nhưng chiếc váy của ta quá nặng rồi, ngài có thể lại gần một chút không?】
Thợ săn nhìn Bạch Tuyết với ánh mắt đầy sự xót xa, chẳng đành lòng, bước đến gần công chúa.
Anh ta nâng s.ú.n.g săn lên, chỉ vài giây sau lại buông tay, không thể ra tay.
【Xin lỗi công chúa Bạch Tuyết, thần không thể xuống tay với người. Người hãy mau rời đi đi, người yếu ớt như vậy mà chạy vào rừng thì chắc chắn sẽ bị dã thú ăn thịt, vậy cũng coi như thần hoàn thành nhiệm vụ rồi.】
Quả nhiên, trong câu chuyện cổ tích của Bạch Tuyết, thợ săn chẳng thể nào g.i.ế.c được cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/bach-tuyet-va-nhung-chuyen-chua-ke/chuong-4.html.]
Chán quá đi, tôi tắt gương ma thuật.
【Nhưng ta không muốn rời đi đâu, thật sự muốn lột da ngươi, rõ ràng là gương mặt xấu xí, vậy mà lại được lòng của cô ta.】
Kiếm đỏ rực, m.á.u nhỏ giọt, thợ săn vẫn cầm chặt trong tay, không buông.
Sau khi tỉnh dậy, thuộc hạ của tôi thông báo có một thợ săn mang trái tim đến.
Tôi chẳng bận tâm, bảo thuộc hạ vứt đi trái tim ấy, chắc chắn chỉ là tim lợn hay tim bò, chả phải tim của Bạch Tuyết.
Con cú đã luôn theo dõi tôi thấy trái tim liền vui vẻ bay đi.
Tôi không thèm để ý nó, dù sao nó cũng chỉ đi báo tin.
【Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?】
Tôi đang mặc bộ đồ mới của thợ may, tạo dáng trước gương.
Tôi đẹp nhất trên đời! Làm sao lại có người đẹp hơn tôi, thật tuyệt vời!
🐥 Hế lô hế lô! Bạn đang ghé nhà Cúc Cúc Dịch Truyện đó nha~
🌸 Dù mới chân ướt chân ráo vào nghề, Cúc Cúc vẫn miệt mài gọt từng câu, mong truyện mượt như tóc vừa hấp dầu~
🌟 Thấy ổn áp thì thả tim, follow tụi mình liền tay tại đây nè:
👉 https://www.facebook.com/cuccuc.dichtruyen 👈
【Hoàng hậu của tôi ơi, ngài là người đẹp nhất nơi đây. Nhưng ở nhà của bảy chú lùn, công chúa Bạch Tuyết còn đẹp gấp ngàn lần so với ngài.】
???
【Câm miệng lại! Đồ làm hỏng tâm trạng!】
【...】
12
Khi trưởng tộc phù thủy biết tôi đã sai thợ săn g.i.ế.c Bạch Tuyết, bà ấy rất vui mừng và đưa cho tôi một chiếc hộp đầy nguyên liệu để chế tạo thuốc ma thuật cao cấp.
Tôi phải nhanh chóng sử dụng tất cả các nguyên liệu này, nếu trưởng tộc biết Bạch Tuyết vẫn còn sống, chắc chắn bà ta sẽ thu hồi lại các nguyên liệu đó.
Cuộc sống của các phù thủy kéo dài rất lâu, giờ đây Bạch Tuyết đã 18 tuổi. Kỳ lạ là, nhà vua lại không hề hỏi về Bạch Tuyết trong suốt bốn năm qua, điều này khiến tôi phải nghi ngờ liệu Bạch Tuyết có thực sự là con gái của ông ta không?
【Lily thân yêu, lúc trước ngươi thật sự g.i.ế.c Bạch Tuyết sao?】
Trưởng tộc phù thủy mệt mỏi bước vào lâu đài.
Ôi~ rốt cuộc thì chuyện cũng phải đến, trưởng tộc của tôi cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Tuyết đã trưởng thành.
【Đương nhiên rồi, thợ săn đã gửi trái tim tươi mới cho tôi, tôi còn trả cho hắn một khoản tiền rất lớn.】
【Ngu ngốc!】
【Quá ngu ngốc!】
Trưởng tộc nghe những lời tôi nói, tức giận mắng tôi hai câu.
Bà ta tức giận đến mức bóp nát một quả nho, nước trái cây chảy qua các kẽ ngón tay và rơi xuống tấm thảm trắng tinh.
Lại phải thay thảm rồi.
【Chuyện gì vậy? Không lẽ... không lẽ Bạch Tuyết còn sống? Thợ săn đã lừa tôi?】
Tôi giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, nhìn trưởng tộc.
Trưởng tộc nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ nhưng ngu ngốc, trong lòng bà ấy có chút đắng chát. Bà ấy bắt đầu nghi ngờ liệu việc giao cho tôi nhiệm vụ này có phải là quyết định đúng đắn hay không.
【Bây giờ cô ta đang sống cùng bảy chú lùn, nhất định phải diệt trừ cô ta.】
【Được, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.】
Tôi thờ ơ đáp lại trưởng tộc, Bạch Tuyết đâu có dễ dàng c.h.ế.t như vậy, cuối cùng cô ta sẽ sống hạnh phúc bên hoàng tử mà thôi.
Trưởng tộc rời đi, để lại con cú của bà lần nữa.
Ôi~ cái con cú c.h.ế.t tiệt...
Con cú này chính là một con chim cản trở sự thờ ơ của tôi!