Bạch Tử Tái Sinh - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-03-14 07:12:20
Lượt xem: 113

Diệp Chi Họa đã mua vé, trong hành trình riêng tư, cô âm thầm đến Ninh Thành thăm đoàn phim.

Mùa đông sắp đến, thời tiết ở Ninh Thành thay đổi rất nhanh, đoàn phim đang đợi tuyết đầu mùa rơi để quay những cảnh quan trọng.

Diệp Chi Họa ở lại Ninh Thành nửa tháng, chứng kiến trận tuyết đầu tiên rơi xuống trước khi rời đi.

Trước đó, bác sĩ thú y phụ trách chăm sóc việc giao phối của Nhục Nhục , đang chăm sóc cho con sói mẹ sinh con, bây giờ những cục cưng sói nhỏ đã ra đời.

Có tổng cộng ba con, hai con là sói đực, một con là sói cái.

Hiện tại, dưới sự chăm sóc của bác sĩ thú y, những cục cưng sói nhỏ đã mở mắt, có thể tự mình chạy nhảy tung tăng.

Bác sĩ thú y đã liên hệ với Bạch Chú, hỏi họ có muốn nhận những con sói con này không.

Bạch Chú lại gọi cho Bạch Tử, khi cô biết chuyện này, cô vẫn không thay đổi ý định ban đầu của mình, quyết định thả những con sói nhỏ này cùng với mẹ chúng trở lại rừng núi.

Tuy nhiên, trước khi thả, cô muốn gặp những con sói con một lần.

Cô muốn chọn thời điểm thích hợp để thả chúng, nếu để chúng lớn hơn chút thì không còn phù hợp nữa. Vì vậy, Bạch Tử xin phép nghỉ để về Thành phố Q một chuyến.

May mắn là trong những ngày này không có cảnh quay của Bạch Tử, nên Vương Sùng đã đồng ý cho cô về.

Khi về đến Thành phố Q , Bạch Tử ghé thăm Bạch gia, ăn cơm với ba mẹ.

Kể từ khi gia nhập đoàn phim, cô đã không về Khúc Gia Viên trong một hai tháng.

Tề Hàn đã được điều chuyển về Bộ Công An, bận rộn với công việc huấn luyện nhân sự, chỉ thỉnh thoảng về Khúc Gia Viên nghỉ ngơi một chút chứ cũng không ở lâu.

Bạch Tử đã nhờ Quản gia Liên  đưa Nhục Nhục và Hera về Bạch gia, ít nhất có huấn luyện viên thú cưng chuyên nghiệp chăm sóc chúng.

Thông thường, sói có thể sống từ mười sáu đến mười bảy năm, nhưng nếu nuôi nhốt, chúng có thể sống đến khoảng hai mươi năm.

Từ khi Bạch Tử được tái sinh, cô gặp được Nhục Nhục , nó đã sống qua một nửa cuộc đời sói của mình.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi về đến Bạch gia, Bạch Tử cẩn thận chải lông cho Nhục Nhục , vuốt ve tai của nó, cười mỉm, khen: “Chó sói thật đẹp, Nhục Nhục nhà chúng ta là đẹp nhất.”

Nếu lúc trước Nhục Nhục không theo cô lén lút lên núi, không biết liệu nó có thể sống sót được không.

Đó chắc đều là duyên phận.

“Đi thôi, chị sẽ dẫn mày đi xem các con nhỏ, sau này sẽ không gặp được chúng nữa đâu.”

Bạch Tử dẫn Nhục Nhục ra khỏi nhà, tài xế đưa họ đến bệnh viện thú y.

Bạch Chú đang đợi ở ngoài cổng bệnh viện, thấy Bạch Tử đến, anh nhanh chóng tiến lên đón.

“Đến rồi à, đi thôi, anh vừa mới xem qua, mỗi con đều béo mập cả.”

Bạch Tử: “Thật à, chắc dễ thương lắm nhỉ, chúng có giống  Nhục Nhục lúc nhỏ không?”

Bạch Chú vuốt vuốt cằm, nói: “Cũng khá giống, nhưng lúc nhỏ Nhục Nhục gầy lắm, chúng béo hơn nhiều.”

Để chuẩn bị cho việc thả về tự nhiên.

Bác sĩ thú y đã cho mẹ sói ăn thịt sống và thỉnh thoảng còn bổ sung thỏ sống để bồi dưỡng.

Mặc dù tất cả chúng đã được nhốt lại, nhưng khu vực ở sân sau của bệnh viện không nhỏ, xung quanh được bao quanh bởi hàng rào, không ai có thể vào trong, chúng cũng không thể ra ngoài.

Để cho chúng vẫn giữ được tính hoang dã, chỉ có sói mẹ được tiếp xúc với các con sói con.

Bác sĩ thú y thậm chí còn chưa từng chạm vào những con sói con, ngoài việc cho thức ăn vào, họ cũng chỉ ít khi nhìn vào.

Bạch Tử kéo Nhục Nhục theo sau Bạch Chú đi vào sân sau.

Bác sĩ thú y nói: “Đến rồi à, đừng ở trong này lâu quá, để lại mùi thì không tốt.”

Bạch Tử dẫn Nhục Nhục vào, đi vào một con ngõ hẹp dài, phía trước là một tấm kính một chiều, dưới góc trái là một hàng rào thép được hàn lại để cho thức ăn vào.

Đứng trước kính một chiều, có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Sói mẹ cuộn mình trước một đống đất nhỏ, bên cạnh đuôi của nó là một con sói con, còn hai con khác thì đang chơi đùa, cắn lẫn nhau.

“Nhìn đi, có phải giống lúc Nhục Nhục còn nhỏ không?”

“ Vâng.”

Bạch Tử vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô gặp Nhục Nhục , lúc đó nó nhỏ xíu, gần như giống những con sói con bên cạnh sói mẹ, giờ đây đã phát triển thành một con vật to lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-396.html.]

Nhục Nhục cúi đầu, ngửi ngửi không khí, đôi mắt thích thú tròn xoe không chớp, nhìn chằm chằm vào bên trong.

Có vẻ như nó cũng nhận ra đây là con của mình, đột nhiên nó hú lên một tiếng: “Hú—oo—!”

Sói mẹ nghe thấy tiếng, tai nhô lên run rẩy, lập tức đứng dậy, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ mà bác sĩ thú y thường đặt thức ăn, nó bước đến sau đó dùng móng vuốt cào cào.

Tiếng kim loại va vào nhau phát ra âm thanh “lạch cạch”.

Bạch Tử kéo sợi dây xích của Nhục Nhục lỏng ra, Nhục Nhục cũng tiến lại gần, hai con sói đứng bên nhau, ngửi ngửi qua hàng rào nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, ba con sói con cũng đến gần.

Bác sĩ thú y đã nói không nên ở lâu, vì vậy Bạch Tử để chúng giao tiếp với nhau theo cách mà chúng có thể hiểu được qua hàng rào.

Khi thời gian đã đủ, Bạch Tử kéo Nhục Nhục rời đi.

Nhưng Nhục Nhục lại kiên quyết muốn ở lại.

Bạch Tử dừng lại một chút, ngồi xuống và hỏi: “Nhục Nhục , mày muốn ở lại đây sao?”

“……”

Nhục Nhục động đậy tai rồi lại ngửi ngửi ở cửa hàng rào.

Nhục Nhục là loài sói nuôi nhốt, đã không còn khả năng sinh tồn trong môi trường hoang dã, nếu được thả ra ngoài, nó sẽ không thể sống sót.

Tuy nhiên, Bạch Tử không muốn ép nó phải quay lại cùng mình.

Mỗi sinh vật đều có linh hồn riêng.

Sói là loài động vật một vợ một chồng, sau khi sói mẹ trở về rừng, nó cũng sẽ không tìm bạn đời mới.

Vì vậy, Bạch Tử để nó tự quyết định.

Một lúc sau, Nhục Nhục từ từ rời khỏi cửa hàng rào và đi đến bên chân Bạch Tử.

Bạch Chú cười nói: “Một bữa no bụng và bữa ăn hàng ngày, nó vẫn có thể phân biệt được.”

Bạch Tử liếc nhìn Bạch Chú, nói: “ Em tin rằng ba con sói con này mang gen của Nhục Nhục , sau khi được thả về rừng, chúng sẽ sống tốt.”

Bác sĩ thú y nhìn thấy họ đi ra ngoài thì nói: “Đã nhìn rồi chứ? Nếu không có chuyện gì khác, tôi sẽ chuẩn bị để đưa chúng đi.”

Bạch Tử: “Đưa chúng đi đâu?”

Bác sĩ thú y: “Sang khu núi phía Tây, ở đó có những người bảo vệ rừng, khá an toàn.”

Bạch Tử gật đầu: “Được rồi, hy vọng chúng sẽ trưởng thành khỏe mạnh.”

Bác sĩ thú y: “Yên tâm đi, mỗi con đều béo khỏe, sau này không con nào nhỏ hơn con sói đực này đâu.”

“À, đúng rồi, vì cô đã đưa nó đến đây, sao không cho nó thiến luôn hôm nay?”

Bạch Tử cúi đầu nhìn Nhục Nhục , nó ngẩng đầu lên nhìn họ, vẻ mặt vô tội.

Bác sĩ thú y nói: “Thiến sẽ giúp nó sống lâu hơn đó, nhưng tùy cô thôi, tôi chỉ là tiện đưa ra một lời đề nghị.”

Sau khi động vật được thiến, khả năng mắc bệnh về hệ s.i.n.h d.ụ.c sẽ giảm, từ đó kéo dài tuổi thọ.

Hiện nay, những con sói con đã sinh ra, Nhục Nhục cũng đã ở lại.

Bạch Tử thật sự cần phải suy nghĩ nghiêm túc về việc có nên thiến Nhục Nhục hay không.

Tuy nhiên, cô không muốn tự mình quyết định thay nó.

Bạch Tử vò hai mảnh giấy, để Nhục Nhục tự chọn. Nếu nó chọn miếng giấy đỏ, tức là thiến; nếu nó chọn miếng giấy vàng, thì không thiến.

Cô ném hai miếng giấy trước mặt Nhục Nhục , và sau một lúc suy nghĩ, Nhục Nhục chọn miếng giấy vàng.

Bạch Tử xoa xoa đầu Nhục Nhục , nói: “Vậy thì không thiến nữa.”

Bạch Chú lắc đầu: “Quyết định này quá nhanh chóng rồi.”

Bạch Tử cười nhẹ: “Là nó tự quyết định.”

“Thêm nữa, nếu thiến thật sự tốt như vậy, anh đi thiến trước đi.”

Bạch Chú cảm thấy lạnh ở dưới thắt lưng, vội vàng phản đối: “Bạch Tử , em thật sự ác quá mà, nhà còn đang mong anh nối dõi đấy!”

Loading...