Bạch Tử Tái Sinh - Chương 382
Cập nhật lúc: 2025-03-12 07:14:29
Lượt xem: 224
Hai gia đình ngồi trong quán trà Vận Ảnh, thưởng thức vài ly, không khí vô cùng hòa hợp.
Trong lòng Tề Hữa Vận và Mạnh Phương Hoa, họ đã xem Bạch Tử như con dâu chưa cưới về của mình rồi.
Buổi chiều, lúc 2 giờ.
Họ rời khỏi quán trà.
Bạch Tử đã chào tạm biệt Dương Trạm, nói hôm nay sẽ không đi công ty.
Tề Hàn hôm nay nghỉ phép, tự lái xe đưa Bạch Tử về khu Khúc Gia Viên .
Bạch Tử uống một chút rượu vào buổi trưa, trong xe mở nhạc, cô nghe một lúc rồi vô thức dựa vào xe ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cô nhận ra họ không ở Khúc Gia Viên , mà Tề Hàn vẫn còn lái xe.
Bạch Tử dụi dụi mắt, giọng có chút ngái ngủ, "Tề Hàn , đi đâu vậy?"
Tề Hàn nhìn cô một cái, giọng nhẹ nhàng, "Em tỉnh rồi à?"
" Vâng."
"Anh có một nơi phía sau ngọn núi của công ty, phong cảnh rất đẹp, anh đưa em đi xem."
Tề Hàn làm việc ở chi nhánh phía Tây thành phố Q, phía Tây có một ngọn núi từ trên đó có thể nhìn xuống hai thành phố A và thành phố Q.
Tầm nhìn rất tuyệt, chiều nay anh có thời gian rảnh, nên đưa Bạch Tử đi ngắm.
"Đi ngắm phong cảnh? Được đó." Bạch Tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt lại, rồi hỏi: "Đây là con đường anh đi làm mỗi ngày à?"
"Ừ."
Bạch Tử nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc.
Chẳng mấy chốc, bài hát trong xe chuyển bài (Ngày này năm sau).
Bạch Tử chớp mắt một cái, không tự chủ được cũng bắt đầu ngân nga theo.
Xe nhanh chóng lên núi, từ con đường nhỏ trên núi, rồi đi qua cầu thang bằng gỗ, cuối cùng đến một điểm quan sát với tầm nhìn tuyệt vời.
"Wow!"
Bạch Tử đứng trước lan can, nhìn ra xa.
“Ở đây quả thật có thể nhìn xuống trung tâm thành phố Q đấy, kia chẳng phải là Giải Trí Siêu Nhiên sao, biển hiệu lớn thế này, ha ha.”
Tề Hàn đứng bên cạnh cô, "Quả thực khá đẹp, lần đầu anh đến đây."
Tề Hàn đưa Bạch Tử đến đây với tâm trạng thử một lần, không ngờ lại nhận được kết quả ngoài dự đoán.
Bạch Tử giang rộng cánh tay, cảm nhận làn gió.
"Nếu mang Hera đến đây, thả nó bay lên, rồi thổi còi gọi nó trở lại, chắc chắn sẽ rất tuyệt, nó có thể bay vòng trên bầu trời thành phố rồi."
Tề Hàn nghiêng đầu nhìn Bạch Tử, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô, khoảng cách gần đến mức anh có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên làn da mịn màng của cô.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió, rồi từ từ mở mắt ra.
Cô nhìn về hướng khác, nơi có một ngọn núi khác.
Trong ánh mắt của Bạch Tử, có những cảm xúc mà Tề Hàn không thể hiểu được.
Là nỗi nhớ nhung, xen lẫn chút u buồn.
Ánh mắt ấy không giống với trạng thái của Bạch Tử hiện tại.
Cô đang giấu nhiều chuyện trong lòng mà anh không biết.
Bạch Tử quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Tề Hàn , cười nói: "Anh nhìn em làm gì vậy? Lên đây là để ngắm phong cảnh, em đâu phải là phong cảnh."
Tề Hàn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, rồi chỉnh lại tóc cô, khẽ đưa tóc về sau, "Phong cảnh trong mắt anh, anh nói là phong cảnh, thì chính là phong cảnh."
Bạch Tử mặt hơi đỏ, môi mím lại, "Tề Hàn , sao anh không nói với em là anh đã về Thành phố Q sớm thế? Thực ra... lời hứa của chúng ta đâu có giới hạn năm năm, nếu có cơ hội tốt hơn, anh không nên từ bỏ."
Nghe vậy, khóe miệng Tề Hàn khẽ nhếch lên.
"Câu trả lời này giống như trước, trong mắt anh, làm sao em biết cái gì mới là cơ hội tốt hơn?"
"Anh nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy."
Tề Hàn không muốn Bạch Tử cảm thấy có gánh nặng, liền thêm vào một câu: "Anh không phải vì em, thật sự là anh nhớ nhà, ở Quảng Đô ăn uống không hợp, sống cũng không quen, nhớ về nơi mình lớn lên, có gì sai đâu?"
Bạch Tử thở dài, "Đúng rồi, đúng rồi."
Cô biết đó chỉ là lý do của Tề Hàn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-382.html.]
Cô không muốn cứ tiếp tục vướng bận vào chuyện này, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng.
"À, đúng rồi, có thể không lâu nữa em lại phải vào đoàn phim rồi, lần này là một dự án dài đấy."
Tề Hàn : "Hử?"
Bạch Tử cúi người xuống, hai tay đặt lên lan can, tạo dáng như một chiếc xúc xích treo lủng lẳng.
Giọng cô cũng lạc đi một chút: "Công ty đầu tư vào một bộ phim, là dự án lớn, ít nhất phải quay hai năm, mặc dù không biết liệu em có nhận được vai diễn này hay không, nhưng em cảm thấy có đến 90% cơ hội, ha ha, em có hơi tự cao quá không nhỉ?"
"Hôm nay em lẽ ra phải đi công ty tham gia buổi giao lưu, nhưng em không đi, chắc Anh Dương sẽ giúp em giải quyết."
Bạch Tử nhìn Tề Hàn từ dưới lên.
Trong ánh mắt của cô, anh cũng bị đảo ngược.
Tề Hàn vỗ nhẹ vào m.ô.n.g cô, kéo váy cô xuống một chút, "Dậy đi, đứng vững vào, đừng có ngã đó."
Bạch Tử nhanh chóng đứng thẳng, rồi đặt tay lên vai Tề Hàn , khẽ thì thầm vào tai anh:
"Nhà anh có..."
Nghe câu hỏi của Bạch Tử, cơ thể Tề Hàn lập tức cứng lại, tay đang đặt trên eo Bạch Tử siết chặt hơn.
Tề Hàn lái xe đưa Bạch Tử về Khúc Gia Viên .
Khi đưa Bạch Tử về, cô đề nghị muốn đến nhà Tề Hàn chơi một lát.
Tề Hàn dẫn cô lên tầng, đến khu vườn trên cao. Bạch Tử nhìn qua cửa kính về phía ngôi nhà của mình ở bên kia.
"Từ bên này nhìn sang, khoảng cách cũng gần như vậy."
"Bạch Tử ."
Tề Hàn cầm một ly cà phê thơm lừng đưa cho Bạch Tử. Bạch Tử nhận lấy, uống một ngụm rồi nói: "Hay là em chuyển đến sống cùng anh nhé."
Tề Hàn : "Anh chuyển đến nhà em đi, căn phòng bên này không thích hợp ở lâu dài, Bạch Chú thỉnh thoảng vẫn đến đây để để đồ, cậu ấy đã coi đây như một kho tạm rồi."
Ánh mắt anh chuyển qua bên kia, nơi góc phòng có không ít thức ăn cho mèo.
Khi những người trong đội cứu trợ động vật từ căn cứ đến trung tâm thành phố, họ sẽ ghé qua đây để tiếp tế, rất tiện.
Kể từ khi Tề Hàn trở lại Thành phố Q , anh đang sống cùng với ba mẹ.
Nếu Bạch Tử muốn chuyển đến đây, Tề Hàn nghĩ sẽ phải sửa sang lại căn hộ một lần nữa và phải để Bạch Chú mang hết đồ đạc đi.
Hiện tại, họ ở bên nhau, cả hai gia đình đều biết, sống chung là chuyện hợp lý.
Bạch Tử gật đầu, "Được, vậy anh chuyển đến nhà em đi."
Cô đặt ly cà phê xuống, ôm chặt eo Tề Hàn , đặt cằm lên vai anh.
"Nhà anh thật sự không có sao?"
"................."
Tề Hàn ánh mắt trở nên u ám: "Đừng quậy nữa."
Bạch Tử đứng thẳng, hôn lên cằm anh, "Tề Hàn , anh năm nay 27 tuổi rồi đấy."
Tề Hàn cúi đầu, đôi môi mỏng lướt qua mũi cô, "Em muốn thử không?"
Bạch Tử háo hức: "Được thôi."
Tề Hàn ấn cô lên cửa kính, cúi đầu tìm môi cô, nhẹ nhàng cắn môi cô.
Khung kính đập vào sống mũi Bạch Tử, cô vươn tay tháo kính mắt của anh ra, ánh mắt hai người giao nhau, không thể tách rời, không khí trong phòng như đang ngưng đọng lại, rõ ràng cảm nhận được hơi thở của anh, nóng bỏng và mãnh liệt.
Tề Hàn dễ dàng bế Bạch Tử lên.
Cảnh tượng thay đổi nhanh chóng, cô đã được anh đặt lên giường.
Chỉ là một chút trừng phạt nhẹ nhàng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mười phút sau, Bạch Tử xuất hiện ở cửa căn hộ của mình, bên cạnh là Tề Hàn không mặc áo khoác.
Anh cầm tay cô đưa túi xách "Về đi."
Bạch Tử hơi không hài lòng, "Tề Hàn , anh thật sự chẳng thú vị gì cả."
Tề Hàn vai khẽ run lên, tiếng cười vang lên từ cổ họng, ánh mắt anh nhìn cô có chút chiều chuộng.
"Bạch Tử , không ngờ em lại vội vã như vậy đó."
"Kiểm tra hàng hóa không được à!"