Bạch Tử Tái Sinh - Chương 371

Cập nhật lúc: 2025-03-12 06:59:07
Lượt xem: 146

Lưu Tiểu Hà  đứng dậy từ ghế, ánh mắt có chút khinh miệt nhìn Phiền Hoa  đang cầm cốc nước.

Lưu Tiểu Hà  trừng mắt nhìn, cất giọng khinh bỉ:

"Cô nói cái gì? Ai phải ra ngoài? Cô mới là người phải đi đó! Cô có biết đây là phòng nghỉ của ai không? Sắp tới là của Lục Lộc đấy, cô là ai mà dám yêu cầu chúng tôi ra ngoài?"

Phiền Hoa  làm trong ngành này lâu rồi, chưa bao giờ gặp phải loại trợ lý không biết phép tắc như vậy. Cô không chịu thua, lập tức phản kích lại.

Hai người bắt đầu đấu khẩu kịch liệt trong phòng nghỉ.

Đúng lúc này, Bạch Tử vẫn chưa xuất hiện, Phiền Hoa  đợi mãi không thấy cô, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa.

" Phiền Hoa, làm gì thế?"

Lời mắng chửi ngừng lại ngay lập tức.

Phiền Hoa  quay lại, lúc đầu mắt cô vẫn mở to ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã trở nên hiền lành, ngoan ngoãn hơn.

"Bạch Tử, tôi ra ngoài lấy nước, nhưng lại thấy họ đang chuyển bình nước ra ngoài. Người này là trợ lý của Lục Lộc, cô ấy nói phòng nghỉ này sắp thuộc về Lục Lộc."

Lưu Tiểu Hà  thấy Bạch Tử, đầu tiên là sững người một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt khinh bỉ lại lóe lên.

"Đúng vậy, Mấy người không nghe thấy sao? Phòng nghỉ này sẽ là của Lục Lộc, còn về bình nước thì đương nhiên phải chuyển thôi."

Bạch Tử quét mắt nhìn Lưu Tiểu Hà  và những người đang chuyển bình nước, rồi hỏi lại:

"Cô là trợ lý của Lục Lộc?"

Lưu Tiểu Hà  đáp đầy tự tin:

"Đúng vậy."

Bạch Tử nhớ lại lời của Dương Trạm trước đó nói về Lục Lộc, cô có một người quản lý miệng rộng, tính cách khá mạnh mẽ. Nhưng không ngờ rằng ngay cả trợ lý của Lục Lộc cũng "hổ báo" như vậy, đúng kiểu người không có chút phép tắc nào, đúng là một "dân đen" điển hình.

Bạch Tử nhìn về phía Phiền Hoa , lên tiếng:

"Phiền Hoa, trước đây Dương Anh có nói chúng ta sẽ chuyển phòng nghỉ lên tầng trên, phòng này có vẻ sẽ dành cho Lục Lộc."

Phiền Hoa  giật mình:

"À, vậy sao?"

Lưu Tiểu Hà  lại càng tỏ ra kiêu ngạo hơn:

"Đúng vậy, nghe rõ chưa? Bạch Tử, trợ lý của cô thật là không có giáo dục gì cả."

Bạch Tử chuyển ánh mắt lạnh lùng sang Lưu Tiểu Hà .

"Tuy nhiên, bây giờ phòng này vẫn đang do tôi sử dụng. Nếu tôi không muốn chuyển đi, thì không ai có thể động vào đồ đạc của tôi. Cô đưa người đến đây tự ý vào phòng tôi, là ý của cô hay của Lục Lộc?"

Lưu Tiểu Hà  bị làm cho cứng người, trong phút chốc không biết phản ứng sao.

"Cô không muốn chuyển... cô... cô..."

Cô ta chưa nói xong.

Lúc này, hai bóng người lại bước vào sau lưng Bạch Tử.

Người đến chính là Lục Lộc và một trợ lý khác của cô, Lưu Tiểu Quyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-371.html.]

“Tiểu  Hà.”

Lưu Tiểu Hà  thấy Lục Lộc và Lưu Tiểu Quyên đến liền bước lên một bước nói: “ Lục Lộc, bọn họ không cho tôi chuyển đi.”

Bạch Tử quay lại, ánh mắt u ám nhìn Lục Lộc.

Lục Lộc cảm nhận được không khí trong phòng, ngay lập tức đoán ra một phần, mỉm cười với Bạch Tử nói: “Chị Bạch Tử, thật xin lỗi, liệu trợ lý của tôi có nói sai điều gì không?”

Bạch Tử nhếch môi, “Cô ấy cũng không nói gì, chỉ nói phòng nghỉ của tôi sắp sửa trở thành phòng nghỉ của cô, sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?”

Lục Lộc vô tội chớp mắt, ngay lập tức yếu ớt đẩy trách nhiệm cho người quản lý, “Hả? Không phải sao, tôi nghe quản lý của tôi nói phòng nghỉ này sắp trống, lúc đó tôi sẽ dùng, ôi tôi hiểu rồi, chắc chắn là có sự hiểu lầm gì đó.”

“Chị Bạch Tử, thật xin lỗi, tôi là người mới, không hiểu gì cả, chị đừng trách tôi nhé.”

Nói về địa vị và giá trị thương mại, Lục Lộc thật sự phải gọi Bạch Tử một tiếng “chị”.

Nhưng nói về tuổi tác, Lục Lộc và Từ Hiểu Đồng  cùng tham gia bộ phim "Vọng Đông Nhật", có thể Bạch Tử và cô cùng tuổi hoặc cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Việc gọi một tiếng “chị” nghe có vẻ là khen ngợi, nhưng cũng có chút mỉa mai, chế giễu.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bạch Tử không thay đổi biểu cảm, giọng nói bình thản nói: “Cho dù tôi muốn chuyển phòng nghỉ, hiện giờ tôi vẫn chưa chuyển, trợ lý của cô đã dẫn người đến phòng nghỉ của tôi để dọn đồ, Lục Lộc, cô thấy thế có hợp lý không? Hay là tôi còn chưa đi, cô đã vội vàng muốn làm chủ rồi?”

Lục Lộc vội vã xua xua tay: “Không không không, tôi hoàn toàn không có ý đó.”

Cô ta có chút sốt ruột, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên, trông thật đáng thương.

Rõ ràng là người sai, nhưng tình huống hiện tại, người không biết chuyện còn tưởng Bạch Tử đang ức h.i.ế.p cô ta.

“Chị Bạch Tử, nhất định là có hiểu lầm rồi, Tiểu Hà, nhanh xin lỗi chị Bạch Tử đi.”

Lưu Tiểu Hà  có chút không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Xin lỗi.”

Dù có phải giả vờ hay không, thái độ của Lục Lộc quả thật khá tốt, huống chi Lưu Tiểu Hà  cũng đã xin lỗi, Bạch Tử không phải là người không biết nhường nhịn, nên đã để họ đi.

Sau khi Lục Lộc và nhóm người của cô rời đi,Phiền Hoa  tức giận nói: “Nói tôi không có giáo dưỡng, cô ta mới là người thiếu giáo dưỡng ấy! Nếu không có sự chỉ đạo của nghệ sĩ, trợ lý cũng dám chạy đến phòng nghỉ của người khác để dọn đồ, Lục Lộc này giả vờ không biết gì, thật là giả dối đến mức không chịu nổi!”

Bạch Tử vỗ vỗ vai cô : “Đi lấy nước đi, Hứa Phong vẫn đang đợi chúng ta dưới lầu.”

Qua lần suy luận với Dương Trạm trước đó,Lục Lộc có thể ký hợp đồng với Giải Trí Siêu Nhiên  thì không phải là một cô gái vô tội, vô hại.

Bạch Tử không thể coi nhẹ cô ta.

Chuyện hôm nay, có lẽ chỉ là một lần Lục Lộc thử thách cô, muốn xem liệu Bạch Tử có phải là một “chị cả” dễ bị bắt nạt hay không.

Chỉ là không ngờ, cô muốn chuyển lên phòng nghỉ ở lầu trên, phòng nghỉ của cô lại thành phòng của Lục Lộc.

Không biết là công ty sắp xếp hay Lục Lộc chủ động tranh giành.

Dù sao, tham vọng của Lục Lộc đúng là không nhỏ.

Mặt khác,Lục Lộc dẫn theo những người đó trở lại phòng nghỉ tạm thời chật hẹp bên cạnh.

Khi cửa vừa đóng lại, biểu cảm của cô ta thay đổi một cách tinh tế, khuôn mặt thuần khiết của cô có vẻ như tăng thêm vài phần sắc lạnh khó nhận ra.

Lưu Tiểu Hà  lập tức lên tiếng: “Tiểu Lộc, không biết đâu, vừa rồi ......…”

Chưa nói xong, Lục Lộc đã ngắt lời cô ta bằng một câu mắng: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này phải gọi tôi là Chị Lục! Cái gì mà Tiểu Lộc, cô coi đây là chỗ nào?”

 

Loading...