Bạch Tử Tái Sinh - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-03-05 06:50:19
Lượt xem: 205
Tạ Bắc Mạc hiểu ý của Đào Băng Hà .
Vì vậy anh không cố thuyết phục thêm.
Ăn xong, Tạ Bắc Mạc chuẩn bị ra về.
Bất chợt anh nhớ ra một điều, liền hỏi: " ngài Đào, trước đây còn ai đến giúp Bạch Tử nói đỡ cho cô ấy không?"
Đào Băng Hà hừ nhẹ vài tiếng.
“Có khá nhiều người, anh trai cô ấy, rồi còn có Tề Hàn nữa.”
“……”
Cuộc hẹn gặp với Vương Đông Sinh cuối cùng diễn ra tại công ty Giải Trí Siêu Nhiên .
Hiện tại, giới truyền thông đang theo dõi sát sao Bạch Tử, vì vậy để tránh bị họ chụp được những bức ảnh không mong muốn, địa điểm đã được chọn là công ty, nơi an toàn nhất.
Vương Đông Sinh lo lắng, đứng dưới lầu công ty Giải Trí Siêu Nhiên .
Phiền Hoa đến đón cô.
Khi vào phòng nghỉ, Vương Đông Sinh cuối cùng cũng gặp được Bạch Tử trực tiếp.
“Bạch... Bạch Tử.”
Vương Đông Sinh bị vẻ đẹp của Bạch Tử làm choáng ngợp, nói chuyện hơi ấp úng.
Phiền Hoa : “ Cô Bạch, người đến rồi.”
Bạch Tử đứng dậy khỏi ghế, bước đến bắt tay Vương Đông Sinh . “Biên kịch Vương.”
Vương Đông Sinh ngượng ngùng cười. “Không, tôi không dám nhận là biên kịch, hiện giờ tôi vẫn chỉ là một biên kịch thực tập, chưa được chính thức công nhận…”
Bạch Tử: “Không sao, quay xong bộ phim này, cô sẽ trở thành biên kịch nổi tiếng ngay thôi.”
Biên kịch nổi tiếng?
Vương Đông Sinh không dám mơ tới, nhưng nghe Bạch Tử nói vậy, trong lòng cô cảm thấy rất vui.
“Đến đây nào, chúng ta cùng bàn về kịch bản này nhé.”
Vương Đông Sinh tính cách khá nhút nhát và hướng nội, nhưng một khi ngồi xuống và bắt đầu nói về kịch bản mình viết, cô lại trở nên tự tin và rất thoải mái.
Bạch Tử chia sẻ những suy nghĩ của mình, nhưng vẫn chủ yếu tuân theo ý kiến của Vương Đông Sinh , người sáng tạo chính của kịch bản.
Vương Đông Sinh vốn không nghĩ rằng kịch bản này lại được chuyển thể thành phim nhanh như vậy.
Mặc dù nói chuyện rất vui vẻ với Bạch Tử, nhưng vấn đề quan trọng nhất là để có thể làm phim, cần phải có một khoản tiền rất lớn.
Bạch Tử: “Cô cứ yên tâm, tôi có tiền.”
Vương Đông Sinh trợn tròn mắt: “Hả? Bạch Tử, cô tự đầu tư à?”
Bạch Tử: “Cũng không hẳn, tôi để cho ba tôi đầu tư.”
Vương Đông Sinh : “...Ba cô?”
Bạch Tử cười: “Cô cứ yên tâm đi, à đúng rồi, tôi còn muốn cô viết một phiên bản kịch bản thuần túy nữa.”
Vương Đông Sinh : “Tại sao?”
Bạch Tử: “Vì nếu quay theo phiên bản đầy đủ, ở trong nước sẽ không được thông qua kiểm duyệt.”
Vương Đông Sinh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy, cô tính toán chu đáo quá. Được rồi, tôi sẽ về sửa lại phiên bản đó, tôi sẽ gửi cho cô vào cuối tháng này.”
Ngồi bên cạnh, suốt từ nãy đến giờ không nói gì, Dương Trạm lên tiếng: “Cuối tháng không có thời gian đâu, chúng ta phải bay đến Quảng Đô, Thái Lan để quay phim.”
Vương Đông Sinh : “Vậy thì...”
Bạch Tử: “Cô gửi qua WeChat cho tôi đi, sau này chúng ta không cần gặp nhau nữa, đợi tôi có thời gian rảnh rồi sẽ gặp và bàn kỹ hơn.”
Vương Đông Sinh : “Được.”
Sau khi trò chuyện xong,
Phiền Hoa lại tự mình đưa Vương Đông Sinh ra về.
Ra khỏi công ty Giải Trí Siêu Nhiên , Vương Đông Sinh ngoảnh lại nhìn tòa nhà này.
Cô không thể ngờ rằng, cuộc đời mình sẽ được thay đổi hoàn toàn nhờ vào buổi chiều hôm nay.
...
Cuối tháng, Bạch Tử bay đến Quảng Đô.
Hiện nay, các chuyến bay của nghệ sĩ khá dễ dàng để nhận diện, và sân bay có rất nhiều fan đến đón.
Số lượng fan đến đón Bạch Tử ngày càng nhiều.
Bạch Tử nhận ra càng có nhiều fan quen mặt.
Cô biết mình có một fan lớn, tên trên Weibo là "Hồng Tử Đoạt Chu ".
Lúc từ sân bay ra xe, Bạch Tử hạ cửa kính xe xuống và hỏi những người hâm mộ bên ngoài, “Ai là Hồng Tử Đoạt Chu vậy?”
Những fan đứng trên vỉa hè đồng loạt nhìn về phía một chàng trai mập mạp đứng phía sau.
Bạch Tử nhìn anh ta và mỉm cười hỏi: “Cậu là Hồng Tử Đoạt Chu à?”
Chàng trai mập mạp đỏ mặt ngay lập tức, ngượng ngùng và dễ thương trả lời: “Đúng vậy.”
Bạch Tử đưa tay ra với anh, chàng trai do dự bước lên hai bước, đưa tay bắt lấy một nửa lòng bàn tay.
“Cảm ơn bạn đã thích tôi, hẹn gặp lại lần sau.”
Sau đó, chiếc xe Elfa màu đen bắt đầu di chuyển về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-291.html.]
Bạch Tử vẫy tay chào họ, cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Những fan hâm mộ không muốn rời đi.
Cậu bạn vừa được bắt tay, ngây ngốc nhìn bàn tay của mình, trong lòng như có một con nai nhỏ muốn nhảy ra khỏi trái tim.
...
Đến Quảng Đô quay phim, một tuần trôi qua, mỗi ngày đều có fan đến thăm phim trường.
Mỗi lần tan ca, Bạch Tử đều ký tên cho họ trước khi quay về khách sạn.
Bạch Chú biết tin Bạch Tử đến Quảng Đô, đặc biệt nhắn tin cho cô.
"Bạch Tử , em đến Quảng Đô, có thuận tiện đi thăm anh Hàn không?"
À đúng rồi, Tề Hàn cũng ở Quảng Đô.
Bạch Tử ngớ người một lúc, mới nhận ra.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cô trả lời tin nhắn, "Dạo này em hơi bận, anh ấy chắc cũng bận thôi?"
Bạch Chú: "Bận hay không bận anh không biết, nhưng chắc chắn có thời gian ăn một bữa."
Đã lâu rồi Bạch Tử không gặp Tề Hàn .
Cô do dự một lúc.
Khi về đến khách sạn, cô nhắn tin cho Tề Hàn .
“Bận không? em tới Quảng Đô rồi, có muốn mời em ăn một bữa không?”
Câu này thực sự là...
Lại tự mình mời người khác ăn.
Nhưng Bạch Tử không cảm thấy có gì không ổn, dù sao trước đây chính Tề Hàn nói sẽ mời cô ăn lẩu.
Đâu phải là xin ăn đâu nhỉ?
Sau khi gửi tin nhắn, Bạch Tử đi tẩy trang và tắm rửa.
Khi tắm xong bước ra từ phòng tắm, cô phát hiện mình đã nhận được tin nhắn của Tề Hàn cách đó 20 phút.
Chỉ có hai dòng ngắn gọn.
“Được.”
“Địa chỉ.”
Bạch Tử không trả lời ngay, lúc này đã qua 20 phút rồi.
Cô vừa một tay lau tóc vừa một tay soạn tin nhắn, không tiện, nên cô bèn gọi cho Tề Hàn .
Đặt điện thoại lên bàn, ban đầu cô nghĩ sẽ không kết nối nhanh như vậy.
Không ngờ vừa đặt điện thoại xuống, cuộc gọi thoại đã kết nối ngay lập tức.
“Alô.”
Bạch Tử có chút bất ngờ, “Wow, sao anh bắt máy nhanh vậy?”
Tề Hàn bên kia dừng lại một lúc, giọng nói trầm thấp vang lên: “Vừa lúc anh đang xem tài liệu.”
“À, em đến Quảng Đô rồi, ở đây có quán lẩu ngon không? Mời em ăn một bữa đi.”
“Được.”
“Vậy anh gửi địa chỉ quán lẩu cho em, em tự đi.”
“Không cần, anh sẽ đợi em dưới lầu khách sạn.”
Bạch Tử dừng lại một chút, “Anh biết em ở khách sạn nào sao?”
“Ừ, anh vừa tra rồi. Em chuẩn bị xong rồi thì xuống, anh sẽ đợi em ở cửa sau khách sạn, xe là chiếc Volkswagen Passat màu đen.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc.
Bạch Tử không kịp tò mò về việc Tề Hàn làm sao biết được cô ở khách sạn nào, vội vàng làm khô tóc, thay đồ, đội mũ lưỡi trai và đi xuống lầu.
Bạch Tử từ cửa sau khách sạn bước ra, nhìn thấy chiếc Passat đen đậu kín đáo ở góc trong bãi đậu xe sau bụi cây. Cô bước tới, mở cửa xe và ngồi vào.
Không gian trong xe không lớn, Tề Hàn ngồi bên trái.
Bạch Tử lên xe, không kịp chào hỏi Tề Hàn mà chỉ quan sát một lượt xem có chiếc xe nào khả nghi xung quanh không.
Dù sao, lần trước đi ăn với Bạch Chú còn bị paparazzi chụp lén, cô không muốn lần này cũng bị theo dõi.
Tài xế phía trước lịch sự lên tiếng: "Tiểu thư Bạch, yên tâm đi, không có xe nào đang theo dõi chúng ta đâu."
Bạch Tử nghe thấy, "Vậy thì tốt, tôi sợ paparazzi lắm."
Cô tháo khẩu trang xuống, quay sang nhìn Tề Hàn , đôi mắt đẹp chạm vào đôi mắt đen của anh.
"Anh làm sao biết em ở khách sạn này?"
Tề Hàn mặc một bộ đồ thể thao đen, nét mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, không có gì thay đổi.
Điểm khác biệt duy nhất là trên mũi anh có thêm một chiếc kính mắt gọng bạc, lớp kính làm cho ánh mắt sâu thẳm thêm phần mờ mịt, khí chất càng trở nên trầm ổn.
Anh tựa vào ghế, giọng nói của anh rõ ràng hơn trong điện thoại, trầm và chậm rãi hơn rất nhiều.
"Tra được thôi."