Bạch Tử Tái Sinh - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-02-27 07:39:32
Lượt xem: 250

Hoàng Thái Liên cười lớn một cách khoa trương, "Tiểu Xuân, cậu nói như vậy, để những người đứng đầu khoa nghe thấy, không biết họ sẽ khó chịu thế nào, cậu ấy chăm chỉ như vậy mà cuối cùng chẳng nhận được gì, ha ha..."

"..."

Từ Hiểu Đồng dừng lại động tác ăn, ánh mắt liếc về phía họ.

Cô thốt ra một câu thô tục: "Mẹ kiếp, phiền quá đi."

Bạch Tử bình thản tiếp tục ăn, cô đã dự đoán trước những chuyện này, cảnh tượng mà cô đã tưởng tượng từ lâu giờ đang diễn ra trước mắt. Cô không bất ngờ, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

"Hiểu Đồng , ăn đi, đừng để bị ảnh hưởng."

Từ Hiểu Đồng khâm phục tâm thái bình tĩnh của Bạch Tử.

"Bạch Tử , cậu không giận sao?"

"Có một số người nhận được thứ họ có, chỉ vì người khác không cần, sao mình phải giận?"

Lời nói của Bạch Tử lọt vào tai Lương Văn Thư bên cạnh.

Lương Văn Thư sắc mặt tối sầm, nhìn Bạch Tử, hỏi: "Bạch Tử, ý cậu là gì?"

Bạch Tử hoàn toàn mất hết khẩu vị.

" Nghĩa đen thôi."

Từ Hiểu Đồng : "Lương Văn Thư , cậu không hiểu tiếng Trung à?"

Hoàng Thái Liên: "Từ Hiểu Đồng , có chuyện gì đến lượt cậu mà xen vào?"

Từ Hiểu Đồng trừng mắt nhìn cô ta, "Cậu là cái loại miệng rộng như con rắn, ở đây cậu là người đáng ghê tởm nhất đó."

"???"

Hoàng Thái Liên tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, động tác mạnh mẽ, như thể cô ta sẽ lao vào đánh nhau ngay lập tức.

Từ Hiểu Đồng cũng quăng đũa xuống, đứng dậy với vẻ tức giận, "Đến đi, tôi sợ cậu à?"

Trầm Thanh Thanh  nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Thôi đi, Văn Thư , chúng ta đừng so đo với họ, đây là căng tin, làm lớn chuyện không có lợi cho chúng ta đâu."

Dù sao bây giờ hai người họ cũng đã nhận được kịch bản, sắp vào đoàn rồi.

Nếu làm ầm ĩ lúc này, có thể gây ra phiền phức không đáng có.

Hơn nữa, họ vốn không cần phải đến đây, chỉ là muốn chọc tức Bạch Tử một chút, nên mới đặc biệt đến căng tin.

Nhìn Bạch Tử, hình như cô chẳng bị ảnh hưởng gì.

Câu nói dân gian có câu: "Chân trần không sợ người đi giày."

Từ Hiểu Đồng là kiểu người chân trần, nếu chuyện này ầm ĩ lên, thực sự không có lợi cho họ.

Lương Văn Thư biết Trầm Thanh Thanh  nói đúng, nên quay sang nói với Hoàng Thái Liên: "Thôi đi, không cần phải so đo với loại người như vậy, coi họ như không khí là được."

Cuối cùng, Bạch Tử uống xong một ngụm canh, rồi đứng dậy.

Cô giọng lạnh lùng nói: "Lương Văn Thư , nếu đã nhận được kịch bản rồi, thì cố gắng mà diễn đi, tôi khuyên các cậu đừng đến chọc tôi, nếu không, đừng nói là tôi có ban ơn cho, dù là đồ ăn thừa của người khác, tôi cũng sẽ không để lại cho các cậu đâu."

Bạch Tử chỉ là không muốn phá hỏng một vai diễn tiềm năng.

Cô cảm thấy tiếc cho công sức của tất cả nhân viên hậu trường của bộ phim.

Nếu Lương Văn Thư cứ tiếp tục đến trước mặt cô  khiêu khích, Bạch Tử sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa.

Nói xong, Bạch Tử nhìn Từ Hiểu Đồng một cái, rồi hai người rời đi.

Lương Văn Thư nhìn Bạch Tử đi với dáng đi khập khiễng, cảm thấy thật buồn cười, cộng thêm câu nói vừa rồi của Bạch Tử, cô ta càng thấy buồn cười hơn.

"Ha ha ha, Bạch Tử, cậu thật là biết nói đùa!"

"Ý cậu là gì, nói là nếu tôi nhận được kịch bản, thì là do cậu ban phát cho tôi à? Cậu đang nằm mơ à?"

"Nhìn dáng đi của cậu kìa, có phải giống như một con vịt không?"

"Ha ha ha ha..."

Mấy người kia cùng nhau cười rộ lên.

Bạch Tử dừng bước, mi mắt khép lại, trong lòng dâng lên một cơn giận dữ.

Cô chậm rãi quay lại, nhìn Lương Văn Thư , lắc đầu, ánh mắt có chút thương hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-227.html.]

" Cậu ấy à, thật sự là một tai họa."

"Chưa ăn được miếng thịt đã nghĩ nó là của mình rồi sao?"

Bạch Tử thầm nghĩ, nếu không dạy cho Lương Văn Thư một bài học, cô ta sẽ thật sự nghĩ rằng mình có thể làm gì cũng được mà không cần lo lắng.

Sau khi rời khỏi căng tin,

Từ Hiểu Đồng tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: "Nếu không phải vì muốn tốt nghiệp suôn sẻ, mình thật sự muốn tát cho cậu ta một cái vào mặt! Chỉ nghĩ đến thôi đã tức c.h.ế.t mình rồi."

Bạch Tử không nói gì, lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Bạch Vân Thâm.

Tin nhắn rất đơn giản: "Anh, giúp em hoãn vụ ' Truyền Thuyết Thám Tử Mù' đi."

Lương Văn Thư không phải muốn quay phim sao?

Sau khi dẹp vụ đó, xem cô ta còn dám quay phim không!

Ban đầu, Bạch Tử do nghĩ đến công sức của đội ngũ hậu trường trong bộ phim, không muốn làm vậy, cô không muốn phá hỏng một vai diễn tốt.

Nhưng Lương Văn Thư ép cô đến mức này.

Cô ta quá kiêu ngạo, thật sự nghĩ rằng có người như Tống Hàn Yên làm chỗ dựa, cô ta có thể làm mưa làm gió trong giới giải trí sao?

Không biết nhìn nhận thời thế là nhược điểm lớn nhất của Lương Văn Thư .

Thật ra, nếu xét đến việc hành xử, Lương Văn Thư còn ngốc hơn cả Trầm Thanh Thanh  rất nhiều, không có gì lạ khi sau khi ra mắt, cô ta không thể phát triển cao như Trầm Thanh Thanh .

Ít nhất từ cách cư xử bên ngoài, Trầm Thanh Thanh  chắc chắn là người giỏi hơn Lương Văn Thư một bậc.

Bạch Vân Thâm nhận được tin nhắn của Bạch Tử, không hỏi lý do, chỉ đơn giản trả lời một chữ: "Được."

Ngày hôm sau,

Việc Lương Văn Thư và Trầm Thanh Thanh  nhận kịch bản và chuẩn bị vào đoàn phim đã lan ra trên diễn đàn của trường.

Ngay cả trong nhóm lớp cũng đang bàn tán sôi nổi.

"Wow, thật không ngờ, lớp chúng ta có người nhận kịch bản nhanh như vậy."

"Thật là ghen tị!!"

Lương Văn Thư và Trầm Thanh Thanh  đều vô cùng đắc ý.

Trong lòng cảm thấy vui sướng, nghĩ rằng Bạch Tử, dù là đứng đầu khoa, cuối cùng cũng chẳng nhận được kịch bản nào!

Hừm...

Tuy nhiên, ngày hôm sau, Lương Văn Thư không còn đắc ý được nữa.

Lý do là có một thông báo thay đổi từ phía Lê Hiểu .

Khi Tống Hàn Yên gọi điện thông báo cho Lương Văn Thư về việc này, Lương Văn Thư bị sốc đến mức nới không nên lời.

Miếng thịt sắp vào đến miệng rồi, vậy mà lại bay mất!??

"Mẹ, mẹ nói thế là sao? Không phải, không phải là bên mình đã thỏa thuận xong rồi sao! Hợp đồng không phải đã ký rồi sao? Trường cũng đã hoàn tất thủ tục, mọi người đều biết con sẽ đi quay phim mà, giờ lại không quay được, vậy con phải làm sao?"

Tống Hàn Yên: "Trước đó trong bữa tiệc, chẳng phải ông ấy đã nói rằng kịch bản này còn được một nhân vật quyền quý ở Thành phố Q để ý sao? Lê Hiểu  sáng nay thông báo cho mẹ rằng kịch bản bị hoãn rồi, không thể khởi quay vào đầu năm, phải đợi thông báo sau."

Lương Văn Thư : "Vậy hợp đồng của con thì sao?"

Tống Hàn Yên: "Hợp đồng của con chưa bị hủy, nhưng không thể quay được nữa."

Lương Văn Thư không hiểu, "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Họ không cho quay, nhưng lại không thay người diễn? Vậy chẳng phải cứ như vậy mà để con chờ sao?"

Tống Hàn Yên: "Đúng vậy, hiện tại mẹ cũng không rõ, mẹ phải đi hỏi thăm đã. Nếu cứ để kịch bản này bị giữ lại, có thể con sẽ bỏ lỡ giải thưởng diễn viên mới xuất sắc đầu năm sau."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lương Văn Thư : "Vậy con phải làm sao? Mẹ, mau giúp con nghĩ cách đi!"

Trước đây, Tống Hàn Yên đã lên kế hoạch cho Lương Văn Thư , muốn cô ra mắt và liên tiếp giành giải thưởng, bắt đầu từ giải "Diễn viên mới xuất sắc nhất" rồi tiếp tục đến giải "Nữ diễn viên xuất sắc nhất" và cuối cùng là giải "Diễn viên phim truyền hình" và "Diễn viên điện ảnh". Mục tiêu cuối cùng là giành được một thành công rực rỡ.

Nhưng giờ xem ra, nếu cứ để kịch bản " Truyền Thuyết Thám Tử Mù" bị giữ lại, thời gian của Lương Văn Thư sẽ bị lãng phí hoàn toàn.

Tống Hàn Yên hạ ánh mắt xuống, "Văn Thư , con đừng vội, nếu “Truyền Thuyết Thám Tử Mù” không thể quay được, thì còn có “ Ánh Trăng Thuộc Về Em” mà. Dù trước đây mẹ không thích bộ phim này lắm, nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, thì chỉ còn lựa chọn nó thôi."

Nhưng “ Ánh Trăng Thuộc Về Em” đã ký hợp đồng với Trầm Thanh Thanh  rồi.

Tống Hàn Yên đưa ra quyết định này, chẳng phải là để Lương Văn Thư cướp kịch bản của Trầm Thanh Thanh  sao?

Lương Văn Thư không hề do dự, trực tiếp nói: "Được, mẹ, nếu “Truyền Thuyết Thám Tử Mù” không quay được, con sẽ quay bộ này, dù sao con cũng phải vào đoàn phim!"

 

Loading...