Bạch Tử Tái Sinh - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-02-27 07:32:41
Lượt xem: 244
Nói thêm với cô ta cũng là lãng phí thời gian.
Bạch Vân Thâm trực tiếp yêu cầu nhân viên đưa cả bảo mẫu và đứa trẻ đi.
Người bảo mẫu một mực không hợp tác, nhưng cũng không thể bỏ chạy, chỉ đành đi theo đến phòng y tế của khu trượt tuyết.
Nhân viên y tế kiểm tra mắt cá chân của Bạch Tử, sơ bộ xác định là bị gãy xương.
Nhân viên y tế khuyên rằng nên đưa cô đến bệnh viện để chụp X-quang sẽ tốt hơn.
Khi biết chuyện này, Bạch Chú nhìn người bảo mẫu và cậu bé, ánh mắt đầy khinh bỉ: “Chuyện này Mấy người phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Người bảo mẫu hoảng loạn trong lòng, một mình cô ta không thể quyết định được.
“Các người… đợi đấy!”
Cô ta lấy điện thoại ra, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Cậu bé nghịch ngợm vẫn vô tư chơi đùa bên cạnh, cố gắng lấy cây bút bi trên bàn của nhân viên y tế, hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Nhân viên y tế cũng cảm thấy cậu bé rất phiền, liền lấy cây bút bi và cắm vào túi áo khoác.
Cậu bé nhìn thấy vậy liền làm mặt quỷ, rồi chạy qua giật lại, không giật được thì đột nhiên hét lên.
“Á!!!”
Tiếng hét rất chói tai và khó nghe.
Mọi người trong phòng y tế đều cau mày.
Đứa trẻ này thật thô lỗ, không hiểu lý lẽ, mới bảy tám tuổi mà cũng không phải là độ tuổi không hiểu lời người khác nói, sao lại có thể hình thành tính cách như vậy!
Nhân viên y tế thấy nó cứ hét ầm ĩ, đành phải đưa cây bút bi cho nó, lúc này đứa trẻ mới chịu im lặng.
...
Người bảo mẫu đang ở bên ngoài gọi điện thoại, báo với gia đình về sự việc.
Người phụ nữ đang chơi mạt chược, đang vui vẻ, làm sao có thời gian quan tâm đến chuyện này, liền nói: “Có chuyện gì vậy? Gãy xương à? Hừ, chắc là ai đó muốn lừa tiền rồi! Thật là xui xẻo, đến Tết mà còn gặp phải chuyện này, cô cứ đưa con trai tôi về đi, đừng lo gì cả.”
Người bảo mẫu khó xử nói: “Không được đâu, phu nhân, họ không cho tôi đi, còn nói là phải chịu trách nhiệm đến cùng, họ đổ hết trách nhiệm lên đầu thiếu gia rồi.”
Người phụ nữ nghe vậy, nhíu mày, lúc này đúng lúc đối thủ trong ván mạt chược thắng được, đang cười tươi như hoa.
Bỗng nhiên thua tiền, người phụ nữ nổi giận, đẩy đống bài trước mặt ra.
Thật là xui xẻo!
“Cô không thể đi? Đợi đấy! Tôi sẽ đến ngay, tôi muốn xem ai dám lừa tôi, tôi không thể chịu nổi, là ai đi chăng nữa cũng đừng mong yên ổn!”
Người phụ nữ vội vã lấy túi xách, đứng dậy, đưa tiền rồi chuẩn bị rời đi.
“Ê! Cô sao lại đi rồi, không chơi nữa à? Không thua được sao?”
“Chơi cái gì nữa! Con trai tôi bị lừa ở khu trượt tuyết! Tôi phải đi xem ai là kẻ xấu xa đó.”
Người bảo mẫu gọi xong điện thoại, lại với vẻ kiêu ngạo bước vào trong, nói: “Mấy người chờ đấy, phu nhân sắp tới rồi.”
“Chờ?” Bạch Chú nói: “Chúng tôi bây giờ phải đi bệnh viện, ai có thời gian mà chờ cơ chứ?”
Người bảo mẫu: “Không thể đi như vậy được, Mấy người phải ở lại, vừa rồi không phải Mấy người còn hô hào là sẽ chịu trách nhiệm sao, giờ phu nhân đến rồi, Mấy người lại muốn đi, không phải sợ à? Hừ.”
Bạch Tử cần phải được đưa ngay đến bệnh viện để chụp X-quang.
Vừa rồi khi người bảo mẫu đang gọi điện, Bạch Vân Thâm đã sắp xếp xe đến đón rồi.
Họ làm gì có thời gian chờ đợi cái người gọi là phu nhân này.
Huống hồ, nếu bà ta không đến, họ cũng không thể để Bạch Tử ở đây đau đớn được!
Lương Trạch Tích nói: “ Anh Vân Thâm, hay là anh đưa Bạch Tử đi bệnh viện trước đi, em và Chu Hòe sẽ ở lại đây chờ.”
Bạch Chú rất không vừa mắt với người bảo mẫu kiêu ngạo này, đặc biệt là đứa trẻ nghịch ngợm kia!
Anh rất muốn đá nó một cú bay đi thật xa!
“ Em cũng ở lại, Anh Vân Thâm, anh mau đưa Bạch Tử đi đi, em phải ở lại đây xem xem ai là kẻ sinh ra cái đứa vô giáo dục này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-222.html.]
“Được rồi.”
Bạch Vân Thâm đồng ý để Bạch Tử đi trước.
Bạch Chú ba người ở lại trong phòng y tế, chờ cùng với bảo mẫu và đứa trẻ nghịch ngợm.
Ban đầu, bảo mẫu còn không đồng ý để họ đưa Bạch Tử đi, vẫn tiếp tục nói họ là lừa đảo.
Nhưng có lẽ vì ánh mắt của họ quá đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, bảo mẫu cuối cùng im miệng.
“Hừ, tôi không phải là người dễ bị dọa đâu, Mấy người có thể dọa ai cơ chứ? Chuyện này nói toạc ra thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi, nếu Mấy người cứ muốn làm lớn chuyện, thì chúng tôi cũng không sợ! Đợi phu nhân đến, Mấy người sau này đừng mong được quay lại khu trượt tuyết này! Chúng tôi có người trên đó!”
Bạch Chú đang hút thuốc, nghe thấy vậy, bất chợt cười một cách lạnh lùng.
“ Bà chị này, chị bị sao vậy? não chị úng nước à, tốt nhất là chị có người trên chống lưng. Nếu không thì chị còn chẳng đủ tư cách để nói chuyện với chúng tôi đâu.”
Nếu hôm nay chỉ là một người phụ nữ bình thường với đứa trẻ, họ dù có tức giận nhưng cũng không biết phải làm sao để truy cứu trách nhiệm.
Có thể họ sẽ bỏ qua nếu cô ta mềm mỏng, nhưng họ thật sự không sợ ai cứng rắn cả.
Gặp phải người bảo mẫu này, thật sự là phúc của gia đình cô ta.
Cái sự kiêu ngạo này không biết họ có gánh nổi không.
Bạch Tử đến bệnh viện, chụp X-quang.
Kết quả may mắn là không phải là tình huống xấu nhất.
Chân chỉ bị nứt xương nhẹ, vẫn chưa đến mức phải bó bột.
Bác sĩ khéo léo chỉnh lại xương cho cô, sau đó chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi từ từ sẽ tốt lên.
Tuy nhiên, dù hồi phục nhanh thì cũng phải mất từ một đến hai tháng.
Có vẻ như kỳ nghỉ đông này, Bạch Tử sẽ không thể đi đâu rồi, chỉ có thể nghỉ ngơi ở nhà mà thôi.
Trình Thập Kiều nói: “Bạch Tử , may mà không phải bó bột, ở nhà cũng tốt mà, xem phim, ngủ nướng, chị trước đây cũng từng bị nứt xương, yên tâm đi, chỉ cần phục hồi tốt là không có di chứng đâu.”
Bạch Tử gật đầu, “ Vâng.”
Cô không lo lắng gì về di chứng, chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Cô có thể sẽ phải bỏ lỡ cơ hội thử vai cho bộ phim .......…
Ban đầu cô dự định sẽ thử vai sau Tết, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này và phải nghỉ ngơi lâu như vậy. Liệu cô có phải vì thế mà bỏ qua bộ phim này không?
Bạch Vân Thâm đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch Tử, tiến lại vỗ vỗ vai cô: “Bạch Tử , đừng nghĩ nhiều quá, giờ cứ lo nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
“ Vâng, em biết rồi, anh.”
Tạ Bắc Mạc chủ động đi làm thủ tục.
Tề Hàn lặng lẽ rời khỏi phòng, gọi điện hỏi tình hình bên Bạch Chú thế nào.
...
Khu trượt tuyết.
Bạch Chú và những người còn lại trong phòng y tế chờ đợi gần bốn mươi phút, người phụ nữ mặc áo lông thú mới từ từ đến.
Khi gặp người phụ nữ này, Bạch Chú mới nhận ra bảo mẫu còn nhẹ nhàng chán.
Bà ta so với bảo mẫu trước đó còn kiêu ngạo hơn, mũi cao vút như sắp chọc thủng trời, khuôn mặt là kiểu mặt phẫu thuật thẩm mỹ điển hình, lại còn mặc áo lông thú, nhìn như là tình nhân của ông chủ mỏ than.
Khi bà ta vào phòng y tế, giọng nói như cái loa lớn: “Ai vậy! Ai muốn lừa tiền con trai tôi! ngày Tết mà dám chọc giận tôi, tôi sẽ không tha cho Mấy người đâu!”
Nhân viên khu trượt tuyết kể lại sự việc.
Không ngờ thái độ của người phụ nữ là:
“Ồ, vậy là tôi phải cảm ơn người phụ nữ đó à? Ha ha, thật là buồn cười, tôi cho rằng cô ta biết điều tránh xa con trai tôi, nếu không, tôi sẽ để cô ta phá sản!”
Chu Hòe không thể nhịn được, liếc nhìn bà ta từ trên xuống dưới.
“ Thím à, xấu không phải lỗi của thím, nhưng ra ngoài dọa người là lỗi của thím đó, huống hồ cái tư tưởng của thím cũng méo mó như cái mũi vậy. Nghe rõ chưa, chuyện này bây giờ không phải là chúng tôi phải chịu trách nhiệm, mà là chúng tôi sẽ kiện thím!”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️