Bạch Tử Tái Sinh - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-02-27 07:30:15
Lượt xem: 246

Trình Thập Kiều vỗ vỗ tuyết trên người Bạch Tử.

Bạch Tử đứng dậy.

Bạch Vân Thâm liếc nhìn cậu bé mà Bạch Tử nói đến, lúc này cậu bé có vẻ hoàn toàn không nhận ra mình vừa mới suýt gây ra một thảm họa lớn, vẫn đứng bên cạnh chơi tuyết, mặt không chút lo âu.

Cậu bé trông chỉ khoảng bảy tám tuổi, người giám hộ của cậu không biết đã đi đâu mất.

May mắn là Bạch Tử né kịp thời, nếu không từ độ cao như vậy mà trượt xuống với tốc độ đó, nếu đ.â.m phải thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Bạch Chú tiến lên :“Cậu nhóc, em đứng đây làm gì, đừng có chơi trên đường trượt tuyết, nếu va phải, em biết hậu quả sẽ như thế nào không?”

Cậu bé quay lại, nhìn Bạch Chú, rồi liếc mắt một cách vô lễ.

“Liên quan gì đến anh.”

Nói xong, cậu ta đi qua một bên tiếp tục chơi tuyết.

Bạch Chú: “...?”

Nếu không phải nhìn thấy cậu bé còn nhỏ, Bạch Chú thật sự muốn tặng cho cậu ta một trận.

Không biết là con nhà ai mà lại vô giáo dục như thế!

Trình Thập Kiều đỡ Bạch Tử đi thêm vài bước, Bạch Tử quả thật bị trẹo mắt cá chân, đi chưa được bao xa đã cảm thấy đau ở mắt cá chân.

“Híc——”

Bạch Tử đau đến mức nhắm mắt lại :“Có lẽ là bị trẹo rồi, em ngồi xuống trước.”

Tạ Bắc Mạc gọi nhân viên bên cạnh đến.

Bạch Vân Thâm tiến lên, “Bạch Tử , hay là để anh cõng em nhé?”

Tề Hàn: “Ở khu trượt tuyết có nhân viên y tế.”

Trình Thập Kiều: “Chắc là va phải ván trượt rồi, có thể bị gãy xương, Bạch Tử , em đừng cử động nữa, để anh trai cõng em đi.”

Bạch Tử trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Dĩ nhiên là không ngờ đi trượt tuyết lại gặp phải tai nạn thế này.

Nhân viên khu trượt tuyết đến, thấy Bạch Tử ngồi dưới đất, sau khi hỏi thăm nguyên nhân thì nói: “Nếu cõng đi thì xa quá, tôi sẽ gọi xe đến,  mọi người đừng vội.”

Bạch Tử ngồi trên ván trượt, may mà mặc đồ dày nên m.ô.n.g không bị lạnh.

Trong lúc chờ xe đến, người giám hộ của cậu bé đang chơi tuyết bên cạnh cuối cùng cũng đến.

“Thiếu gia, sao cậu lại chạy đến đây? Trước đó chẳng phải cậu nói muốn ăn kem sao? Đến đây đi, tôi đã mua kem cho cậu rồi, mau lại đây.”

Bạch Chú thấy người giám hộ đến, liền lập tức tiến lên, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Cô là người giám hộ của cậu nhóc này à? Cô sao không trông chừng cậu ta, cô có biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”

Người phụ nữ mặc đồ trượt tuyết dày, một nửa khuôn mặt được khăn quàng che khuất, cô là người bảo mẫu của cậu bé.

Nghe thấy lời Bạch Chú, người bảo mẫu đứng lên không chịu thua, nói: “Cậu nói gì vậy, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Chú chỉ về phía Bạch Tử đang ngồi bên cạnh, “Cậu nhóc này, khiến em tôi bị thương! Mấy người không định chịu trách nhiệm sao?!”

Người bảo mẫu liếc nhìn Bạch Tử rồi nói: “Cái này có liên quan gì đến thiếu gia nhà tôi? Đường rộng như thế, sao cô ấy không tự nhìn đường mà đ.â.m vào gốc cây? Cái kiểu mắt lác mà cũng dám đi trượt tuyết! Thật là buồn cười.”

“Thiếu gia, chúng ta đi thôi.”

Người bảo mẫu kéo tay cậu bé chuẩn bị rời đi.

Cậu bé thì vô giáo dục, còn người phụ nữ này thì càng không có giáo dục.

Không hiểu sao lại nuôi ra đứa trẻ tệ như thế.

Bạch Chú tức giận đến mức mất bình tĩnh, tiến lên ngăn họ lại, “Mấy người không được đi! Một lát nữa em tôi sẽ vào phòng y tế kiểm tra xương, dù là bị trẹo hay gãy, Mấy người đều phải chịu trách nhiệm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/bach-tu-tai-sinh/chuong-221.html.]

Chu Hòe  và Lương Trạch Tích cũng tiến lên ngăn người bảo mẫu lại.

Người bảo mẫu cũng tức giận, “Mấy người có tư cách gì mà ngăn chúng tôi đi! Chỗ trượt tuyết này là của Mấy người à? Mấy người biết tên của nơi này là gì không? Mấy người biết thiếu gia nhà tôi là ai không?!”

Chu Hòe : “Ồ, giọng điệu lớn thật nhỉ.”

Người bảo mẫu: “Tất nhiên! Tôi nói ra còn sợ làm Mấy người hoảng sợ ấy! Chỗ trượt tuyết này, nhà tôi chiếm 10% cổ phần, Mấy người có thể vào đây chơi đã là may mắn rồi, đừng có mà không biết điều, nếu không, thiếu gia nhà tôi sẽ đưa Mấy người vào danh sách đen, sau này đừng hòng bước chân vào đây nữa!”

Nghe thấy câu này, Bạch Chú mới nhận ra.

Hóa ra cậu bé nghịch ngợm này là thiếu gia nhà nào đó, họ còn có 10% cổ phần ở khu trượt tuyết này?

Thật là một trò cười, khu trượt tuyết này là Bạch Xuyên Hùng tặng cho Bạch Tử làm khu trượt tuyết riêng, Bạch Tử chỉ cần một câu nói là có thể dẹp hết mọi người đi.

Bạch Tử không dẹp ngay vì không muốn phá hỏng bầu không khí náo nhiệt hôm nay, thêm nữa, họ cũng chỉ đến chơi bất chợt, không tiện đuổi hết mọi người đi, dù sao cũng là dịp năm mới.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Bạch Tử là cổ đông duy nhất, vậy cổ đông này ở đâu ra vậy chứ?

Bạch Vân Thâm hiểu rõ nhất cổ đông của khu trượt tuyết này là Bạch Tử, anh khẽ cười nhạt nói: “Ồ? Chúng tôi thật sự chưa nghe qua, đây là thiếu gia nhà ai vậy, nói cho chúng tôi biết, cho chúng tôi mở rộng tầm mắt nào?”

Người bảo mẫu điệu bộ kiêu ngạo, ánh mắt khinh bỉ quét một vòng qua họ.

Có lẽ bình thường cũng hay ra vẻ, cứ dựa vào việc trông coi một đứa trẻ, mà tưởng rằng giá trị của bản thân cũng được nâng cao.

“Cho Mấy người biết? Mấy người có xứng không! Mau tránh ra!”

Người bảo mẫu kéo cậu bé đi thêm hai bước, nhưng Bạch Chú và những người khác vẫn không chịu nhúc nhích, cô ta tức giận, một tay đẩy họ ra, dáng vẻ như một người phụ nữ nông thôn đang nổi nóng, giọng nói sắc bén, rất khó chịu:

“Mấy người làm gì vậy! Mau tránh ra!”

Một phụ nữ, một đứa trẻ.

Bản thân họ đã là nhóm người yếu thế, bọn đàn ông cao lớn này dù có ghét thế nào đi nữa cũng không thể ra tay, nếu không thì trách nhiệm sẽ là của họ.

Người phụ nữ liên tục gây sự, Bạch Chú và mọi người không thèm để ý, nhưng cũng không cho phép họ đi.

Chờ một chút nữa khi nhân viên đến, họ sẽ đưa Bạch Tử đến phòng y tế kiểm tra, bất kỳ kết quả gì, dù là trẹo hay gãy xương, họ phải chịu trách nhiệm!

Chẳng mấy chốc, xe của nhân viên đã đến.

Họ cẩn thận đỡ Bạch Tử dậy, Bạch Tử nâng cao một chân, họ từ từ đỡ cô lên xe, lúc này cô mặc đồ rất dày, nhảy một chân trong tuyết trông khá buồn cười.

Nhưng mắt cá chân thật sự đau nhói, Bạch Tử đoán rằng có thể thật sự bị gãy xương rồi…

Khi xương bị gãy, ngay lập tức sẽ không cảm thấy gì, phải đợi đến khi thần kinh nhận ra mới truyền tín hiệu đau đớn đến cơ thể.

Bạch Tử đã từng bị gãy xương rất nhiều lần trong kiếp trước, nên cô đã quá quen với cảm giác đau đớn khi xương gãy.

Chín phần mười là gãy xương rồi.

Không ngờ dịp Tết này, cô lại bị gãy xương, thật sự rất buồn bực.

Bạch Vân Thâm yêu cầu nhân viên đưa cả bảo mẫu và cậu bé đi cùng.

Người bảo mẫu bảo vệ cậu bé ở phía sau, như gà mẹ bảo vệ gà con, tiếp tục gây sự và la hét: “Cô này có vấn đề về mắt, đ.â.m vào  gốc cây, không có lý lẽ gì cả! Còn muốn đổ tội cho đứa trẻ nhỏ, nó chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không biết sao lại có trách nhiệm!”

Nhân viên mặt mày đen lại.

Quả nhiên, có đứa trẻ nghịch ngợm thì sẽ có phụ huynh nghịch ngợm, dù chỉ là một bảo mẫu, nhưng nhìn cách bảo mẫu này thì biết ngay là không thể dạy được đứa trẻ.

Tề Hàn tiến lên, bình tĩnh nói: “Đứa trẻ không có trách nhiệm, nhưng cô có trách nhiệm giám hộ, nên chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của nó, mà là trách cô!”

Nghe thấy vậy, người bảo mẫu càng thêm hoảng sợ.

Cô ta chỉ đi mua kem, không biết đứa trẻ chạy đến đây lúc nào, làm sao có thể đổ lỗi cho cô ta được!

“Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao Mấy người lại vô lý như thế!”

 

Loading...